Đã 5 ngày trôi qua từ lúc Hoàng Tà đến thế giới này, trong ký ức hắn ,hay chính xác là ký ức chủ nhân của thân thể mà hắn được trọng sinh lần nữa. Chiều nào hắn cũng ra vách núi gần nhà để nghiền ngẫm lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Thì ra lúc hắn bị Uông Sách truy sát, không biết vì nguyên nhân gì ,trời giáng Lôi Điện ,một trụ lôi điện to hơn người giáng thẳng vào cơ thể hắn, nhắm mắt lại,tê liệt,khó thở,cô đơn,và chút mãn nguyện,vì không chết vào tay lũ lang sói,còn có...thê tử hắn vẫn sống.....
Chủ nhân thân thể này là con của một thợ săn nổi tiếng trong vùng, hắn trời sinh mạnh mẽ ,sau một lần theo cha đi vào rừng ,thì gặp phải một lão hổ, 2 cha con quần chiến hết nữa ngày mới giết được. Đúng lúc đó đám thợ săn làng kế bên nhảy ra tranh chấp,tất nhiên cha con hắn sao có thể nhượng bộ,và thế là xung đột, tiếc thay cho hắn,bị một nhát chém qua tay, con dao có tẩm độc, hắn tuy mới hơn 13 tuổi,nhưng mạnh mẽ không khác gì thanh niên 17-18,dù sức lực hơn người nhưng cũng không cứu kịp,khi cha hắn đánh đuổi những kẻ kia đi thì hắn cũng quỵ xuống,trút hơi thở cuối cùng. Lúc này thì trời mây đen kéo tới, sấm chớp giăng đầy, cha hắn ôm hắn dưới tán cây mà khóc.. một anh chớp lóe lên, hắn thở dốc ,bừng mắt ra, rồi lại nhắm lại thiếp đi......
……………….
Thôn này tên Vĩnh Lạc, nghe người già trong thôn kể chuyện thì khi xưa ,có một vị đại tiên ,đạp kiếm bay ngang thấy nơi này phong cảnh hợp ý ,liền đem những thân nhân vẫn còn là người phàm tới đây định cư,và đặt tên nơi này là Vĩnh Lạc ,gia đình thân nhân với vị đại tiên đó hiện thời cai quản nơi này,nghe đâu cứ 5 năm là gia đình đó tuyển chọn một số người dưới 16 tuổi để cho đi học tiên thuật.
Còn chỉ hơn 2 tháng nữa là sẽ đến ngày tuyển chọn, trong thôn lúc này nhà nào có con cái đều hối thúc chuẩn bị,không khi rất căng thẳng nhưng không kém phần háo hức,vì nghe năm nay có Đại tiên đích thân tới tuyển lựa.
…………………………
“ Hoàng ca, chiều nào cũng ra đây ngồi , sao đệ không thấy ở đây có gì hay ,bộ ở đây chiều chiều có cô nương nhà nào đi ngang sao .”
Người chưa tới đã nghe tiếng, hắn là tiểu Kê, con của một lái buôn da thú trong thôn ,vẫn hay theo cha đi ra các Trấn lớn để mua bán,hắn nhỏ hơn Hoàng Tà mấy tháng,hai nhà vẫn hay qua lại,chơi với nhau từ nhỏ,hắn rất sợ Hoàng Tà nhưng cũng rất nể phục,v ì từ nhỏ đến giờ , mỗi lần bị các thiếu niên trong thôn ức hiếp,Hoàng Tà luôn là người bảo vệ hắn.
-"Ngươi đó, cái tên tiểu Bàn tử,ta ngôi hóng gió thôi,vết thương cũng đỡ rồi, ra ngoài giãn gân cốt. Tìm ta có gì không.??”
- “Hì , tìm huynh định nói ngày 12 tháng này ,thôn sẽ tranh cử 10 xuất để đi học tiên thuật,hình như xét tuyển lôi đài gì đó,đệ thấy huynh nắm chắc 1 xuất rồi...
- “Không có hứng thú !.”.
- “ah.......không phải trước kia huynh mong chờ đến ngày này lắm hả.?”
- “Ngươi cứ từ từ ngồi đó đi, ta về trước...”
Bóng dáng khuất sau tán cây,tiểu Kê mới dám lẩm bẩm,"huynh ấy khác quá,từ lúc bị thương về ,cứ như người khác "
…………………..
Mặc dù chỉ là thôn nhỏ ,không có nhiều tri thức ở thế giới này cho Hoàng Tà học hỏi ,nhưng thường thúc cơ bản hắn vẫn có thể nắm bắt được,thì ra cái thế giới này ngoài võ lâm thế tục còn có một số người tu tiên thuật ,mà trong miệng người dân thường gọi họ là Đại tiên. Người tu tiên thuật không phải những võ giả thế tục có thể so sánh được.. cao thủ tuyệt đỉnh thế tục dù luyện thành tuyệt thế thần công , phát kình sát địch thì cũng chỉ có thể trong trăm bước.. người tu tiên thuật ,có thể bay lượn, sát địch hàng dặm, hô phong hoán vũ...
Điều này làm một võ si như hắn hiếu kì với cái thế giới này,nhưng chỉ là hiếu kì thôi,hắn vẫn chưa thể nào hòa nhập vào cuộc sống này được..
-"Cha ,con đã về".
Hoàng Tà cất tiếng vọng vào nhà.. bên trong im ắng ,thường cứ mỗi buổi chiều sau khi từ vách đá trở về sẽ thấy cha hắn cặm cụi lau chùi cây Cung duy nhất trong nhà, cây Cung đó là cha hắn vô tình nhặt được khi còn trẻ trong một vách núi ,khi theo dấu 1 con trăn rất lớn.
Thở dài , bước vào gian nhà trước , cứ vô thức ngồi xuống ,rót một chén nước, cúi xuống định uống ,thì mới phát hiện có một phong thư ..
" Con trai ta , ta cần phải đi xa một thời gian, sau lần tưởng rằng con đã chết, ta mới hiểu một điều !!!......sau này ta sẽ cho con biết. Cây cung treo trên tường con cầm lấy . Hãy nhớ, Thất phu vô tội ,hoài Bích có tội, cuộc sống của con ,con đường của con do con quyết định, con đã như chết một lần ,lại có thể sống lại ,đó là tạo hóa của con, chứng tỏ con là người có đại cơ duyên.... chất độc trên cây đao chém vào con là Hắc Thù Tri độc,nhưng con vẫn sống.................Hãy đến Tiên Môn sau 2 tháng , khi chưa kết Anh con đừng tìm cha..đọc xong đốt lá thư này đi...”
-"Haizzz... lão ba tiện nghi này viết cái gì vậy ??, Cây cung sắp gãy đó mà hoài Bích sao ? Cái gì là kết Anh... ta mới có 13 tuổi thôi.. bỏ đi như vậy.. hầy ...thật là.. nếu không phải linh hồn ta đã gần 40 tuổi ,liệu đứa bé này sẽ sống ra sao..?!!!..”