Ðề tài: Mộng Giới
Xem bài viết đơn
  #3  
Old 21-06-2015, 05:17 PM
tieutathan021's Avatar
tieutathan021 tieutathan021 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2009
Đến từ: Hồ Chí Minh
Bài gởi: 8
Thời gian online: 1391341
Xu: 0
Thanks: 39
Thanked 10 Times in 7 Posts
Mộng Giới
Tác Giả : Sói Thuần Khiết
Thể loại : Ảo tưởng sức mạnh

Ước mơ?
Ừ! Trong đời ai chả mơ, ai chả ước. Nhưng nó có bao giờ trở thành sự thật?
Không! Cứ mỗi lần mơ, tĩnh giấc là sẽ quên 90%. Cứ mỗi lần ước, ước xong lại cười xòa một tiếng rồi trẻ về với thực tại…

Hiện tại, nhân vật chính của chúng ta đang ở trong một thế giới mới.
Nơi đây có nhà cửa, xe cộ, con người và các loài động vật…
Có quốc gia như Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, Mĩ, Thái Lan…..
Thế giới này có tên Trái Đất, nó cũng là Trái Đất, nhưng là thế giới trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Hàn:
----------------------------------------- VƯỜN SAO BĂNG ---------------------------------

Đúng vậy! Là bộ phim Vườn Sao Băng đình đám một thời.
Lúc trước, khi mà hắn đồng giá giao dịch cũng giọng nói bí ẩn đó, hắn đã hướng tới mộng giới và nói :

“ Đưa ta tới phim Vườn Sao Băng. Tạo ra một nhân vật là con trai của đồng chủ tịch tập đoàn Shinhwa. Người sẽ trở thành vị hôn phu của Goo Jun Hee”

Và thế là cuộc sống mới của hắn bắt đầu từ đây!

“ Pink – Đứng lại đó cho tôi, còn muốn chạy đi đâu?” Một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe của một bé gái vang lên, cũng với nó là một thanh kiếm gỗ bay vút tới.

“ Đi chỗ khác chơi đi nhóc, tôi bận rồi, không có thời gian đấu kiếm với con nhóc như cô đâu.” Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên, giọng nói này là của một cậu bé. Vừa nói, cậu nhóc vừa né thanh kiếm gỗ đang bay vút tới.

“ Vị hôn phu mà thế à? Đường đường là vị hôn phu của Goo Jun Hee này, đồng thời là con trai của vị đồng chủ tịch bí ẩn nhất của tập đoàn Shinhwa mà không dám đấu với tôi?” Vừa nói, một tay cô bé vừa chống tay lên eo, tay còn lại chỉ vào cậu bé trai kia.

“ Thứ 1: Tôi không có hứng thú – Thứ 2: Nhóc con như cô không phải đối thủ của tôi. Thứ 3: Cô là vị hôn thê của tôi nên tôi không muốn đánh cô.” Cậu bé trai trả lời với biểu cảm khuôn mặt như người lớn.

Đúng vậy! Cậu bé trai này là nhân vật chính của chúng ta, còn cô bé kia lại chính là chị gái ma quỷ siêu cấp hung dữ của Goo Jun Pyo sau này.

“Goo Jun Hee – Tôi không muốn đấu kiếm, giờ tôi đi kiếm Goo Jun Pyo đây, tôi có linh cảm không tốt lắm về nó.” Hồng nói, giọng điệu chán nản như câu này đã nói vài trăm, vài ngàn lần rồi.

Theo trí nhớ của hắn về bộ phim này, lúc này đây có thể Goo Jun Pyo sẽ bị bắt có bởi vệ sĩ kiêm tài xế gì gì đó của nó. Trong phim không nhắc tới ngày nào, nhưng giờ có thần thức và cũng là một cao thủ võ lâm hàng thật giá thật, hắn cảm thấy có vẻ như là hôm nay.

Hồng tự ngẫm nghĩ : Chả biết ai cứu thằng nhóc Goo Jun Pyo này nhỉ? Trong phim có thấy nhắc tới quái đâu. Chỉ biết nó rơi xuống sông, được cứu, rồi từ đấy sợ bơi này nọ. Chứ có bao giờ thấy chiếu đến cảnh cứu người đâu trời.

Hơn nữa từ giây phút nhận chủ Mộng Giới, hắn hiểu ra là khi tiến vào Mộng Giới này, nếu chọn phim truyện gì gì đó thì sẽ không thể thay đổi quá nhiều nội dung của nó, giống như ngày hôm nay, khi biết chắc chắc Goo Jun Pyo sẽ bị bắt cóc bởi ai, lúc nào, tạo sao nhưng hắn không thể cho họ biết trước được. Vì như thế nội dung sẽ bị thay đổi, giấc mộng này sẽ vỡ tan tành và biến mất khỏi mộng giới.
Hơn nữa mỗi lần hoàn thành một giấc mộng là hắn lại mạnh lên. Có vẻ như Mộng Giới này cũng đang phát triển cùng hắn vậy.

“ Ý – Linh cảm? Lần nào anh chả cảm giác đúng? Thế thì nhanh đi thôi, về nhà tìm thằng nhóc Jun Pyo… Nhanh lên…15 tuổi rồi còn lề mề thế?”
Giọng của Goo Jun Hee tỏ ra gấp gáp hơn, đơn giản vì cô biết rằng mỗi lần Hồng nói linh cảm, ý rằng sẽ đúng với sự thật. Nhớ trước kia mấy lần hắn linh cảm như người này ngã xe, người kia té ghế đếu rất chuẩn xác. Như lần mà cha cô bị bệnh, đột nhiên nằm bất tỉnh hôn mê sâu trên giường vậy, lần đó may mà có Hồng, không thì có lẽ bố của cô đã ra đi, lên thiên đường cùng chúa trời gì đó mất rồi.

Tiếng rú của động cơ ô tô vang lên, kèm theo đó là những lời oán trách to tiếng, át đi cả tiếng động cơ của cô bé Goo Jun Hee :
“ Đi nhanh lên nữa coi, sao đi chậm thế?”
“ Gì? Không có bằng lái? Anh không biết cả nước Hàn này không ai dám bắt bổn tiểu thư hả?”
“ Gì? Anh chê tôi nói nhiều? Nói cho anh biết, nếu không nể mặt chiếc xe này thì tôi đã ném anh ra khỏi nó lâu rồi!”
Tiếng động cơ hòa vào tiếng gió và tiếng hét liên tục như súng liên thanh của cô nhóc Jun Hee trải dài qua từng con đường, con phố.
- Két zz………z……………
Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên, chiếc xe xoay vòng 2 đến 3 vòng rồi hoàn hảo đỗ tại gần hồ phun nước nơi gần cửa của căn biệt thự nhà họ Goo.
Goo Jun Hee nhảy ra khỏi xe, do là xe máy nên không có trần và cánh xe. Có lẽ do biết trước rồi nên từ bé Hồng chỉ xài xe máy. Hoặc có thể nói do hắn không biết lái ô tô.
Bạn thắc mắc trước đó cho đôi mắt học tập để làm gì? Giọng nói thần bí kia đã nói rõ rồi. Không nên lạm dụng. Nên hắn chỉ đi xe máy là được. Với lại do là một cao thủ võ lâm, khả năng phản ứng của thần kinh đã lên tới mức cao không lường được. Đi xe máy thì vẫn tiền hơn.
Ừ. Đó là suy luận của hắn.

“ Goo Jun Pyo…… Goo Jun Pyo… Chưa chết thì lăn ra đây.”
“ Goo Jun Pyo… Có nhà không?”
“ Quản gia – Jun Pyo đâu rồi?”
Tiếng gọi , tiếng là hét của Goo Jun Hee vang vọng khắp tòa biệt thự, nhưng chỉ thấy ông quản gia chạy lại, còn người mà cô gọi không thấy đâu cả.

“ Thưa tiểu thư, ban nãy vệ sĩ kiêm lái xe của Pyo thiếu gia có báo cáo lại rằng đưa thiếu gia đi có việc ạ”
Tiếng ông quản gia trả lời với giọng gấp gáp.
Gấp cũng phải, từ bé đến lớn Goo Jun Hee nổi tiếng ma nữ trong nhà, kể từ ngày đi với Hồng, cùng với sự đổ bệnh của cha cô – giờ đầy cô có ngoan hơn 1 chút.
Ừ. Chỉ là một chút.

“ Đi đâu? Đi làm gì? Không phải học tập – chơi bời nó đều đi cùng 3 đứa nhóc con kia sao? Mà mấy thằng nhóc Ji Hoo , Yi Yung, Woo Bin đâu?”

“ Hôm nay họ đều không đến. Hôm nay nghe nói Ji Hoo thiếu gia học đàn, Yi Yung thiếu gia học làm gốm còn Woo Bin thiếu ra học Teawondo!”

“Ờ…ờ…. Pink… Mau đuổi theo. Mọi lần linh cảm của anh đều đúng. Lần này dùng linh cảm của anh mà tìm đường đi.”
“Quản gia. Gọi cho tất cả mọi người có quyền lợi và năng lực báo rằng thằng nhóc Jun Pyo đã bị bắt cóc – ờ. Cứ nói là tôi nói, tất cả mọi việc nếu sai tôi gánh.”
Dứt lời cô nhảy lên xe, tiếng rú ga xe vang lên kèm theo khuôn mặt bất đắc dĩ của Hồng… Aiz… Lẽ ra không lên chọn làm vị hôn phu của Jun Hee…Hồng tự suy nghĩ trong đầu.
Nghĩ thì nghĩ, suy thì suy nhưng hắn lập tức thi triển thần thức, tìm tòi toàn thành phố. Tất nhiên , rất nhanh hắn thấy Jun Pyo đang ngồi trên 1 chiếc xe đen, và hướng chạy của nó rõ ràng là ra khỏi thành phố. Hắn đoán chắc chắn như vậy, đơn giản vì hắn có thần thức và biết trước tại một cây cầu nào đó, chiếc xe mà Jun Pyo đang đi sẽ sảy ra tai nạn và rớt xuống sông. Nên mặc dù có tật mù đường, nhưng Hồng cũng nhanh chóng rú ga xe và đuổi theo với một tốc độ chóng mặt.

Những nơi xe hắn đi qua, tất cả những cảnh sát tuần tra giao thông đều lắp đèn tấp nập đuổi theo.
Đi xe đã không mũ – Không kính – không gương còn chơi trò phóng nhanh nữa. Bảo sao mà cảnh sát không đuổi đây……. Haizz.

30 phút sau, qua nhiều ngã rẽ, nhiều lần rượt đuổi của cảnh sát, nhiều lần vượt đèn đỏ, bay nhảy do tắc đường… Cuối cùng Hồng và Jun Hee đã thấy chiếc xe có Jun Pyo… Ừ, chỉ có Hồng biết chiếc xe đó có Jun Pyo ở trong. Chứ Jyn Hee chỉ đoán, vì Hồng đã đuổi theo chiếc xe đó gần 2 phút đồng hồ. Jun Hee nghĩ, 2 phút với khả năng lái và động cơ chiếc xe máy đã qua cải tiến của Hồng là quá dài cho việc đuổi theo chiếc xe đó.

Quả nhiên, sau 5 phút. Một cây cầu dần xuất hiện trước mắt của 2 người, chiếc xe ô tô có Jun Pyo phóng nhanh qua mà không biết rằng có biển báo câu cầu đang thi công. Phía trước cây cầu chưa hoàn thành xong. Đến đây thì Hồng phóng xe đuổi phía sau cũng hiểu rõ, vì sao trong phim không thấy nói lý do tại sao Jun Pyo bị rơi xuống nước. Hóa ra là do lao lên cái cây cầu đang thi công này.

Quả nhiên, chiếc xe lao quá nhanh lên đã lao ra khỏi cây cầu, kèm theo nó là một tiếng hét to tâm tê phế liệt của Jun Hee.
“ Không……………………………..”

Két.z..z…z……
Tiếng phanh xe máy vang lên, chiếc xe quay vài vòng rồi dừng lại ngay cạnh chỗ chưa hoàn toàn thi công xong của chiếc cầu, nơi mà chiếc ô tô và Jun Pyo rơi xuống.

Không nói một lời, cứ thế Hồng bỏ lại chiếc xe cũng Goo Jun Hee mà phi thân lao xuống, vừa rơi, hắn vừa dùng khả năng thuẫn di mà mình có để dịch chuyển xuống phía dưới nước, cạnh cửa chiếc ô tô.

Hồng tự ngẫm với bản thân phải nhanh chút, nếu không thằng nhóc tý tuổi này bị nước dìm cho chắc chết luôn.
Hiện giờ lấy quái người đâu mà cứu như trong phim?
Không lẽ cô nhóc Goo Jun Hee kia nhảy xuống cứu em trai mình?
Không đúng! Không có mình thì làm quái gì có Goo Jun Hee ở chỗ cái cầu này?
Thế theo kịch bản làm thế nào để cứu nhóc con Jun Pyo này nhỉ?
Thôi chả nghĩ nữa, cứ kệ đi. Dù gì đây cũng có phải đang chiếu phim quái đâu. Cứ cứu người đã, có gì nghĩ sau… Đau cả đầu.

Nghĩ thì nghĩ nhưng động tác không thể dừng lại.
Hắn tới gần cửa xe, giật phăng cửa xe ra. Lôi thằng nhóc Goo Jun Pyo ra ngoài.
Do năng thuẫn di chỉ có thể dịch chuyển 1 mình hắn. Nên hắn đành vừa bơi, vừa kéo Jun Pyo vào bờ.

Vừa lên đến nơi, mệt đứt hơn. Dù cho có là tuyệt thế võ lâm. Nhưng kéo một người bới vào từ giữa sông to đùng như thế cũng ngỏm chứ nói gì hắn. Huống hồ trước kia hắn bị kẻ thần bí trong căn phòng đó lừa 1 vố. Cho hắn tuyệt thế thần công mà bắt hắn từ năm 1 đến 20 tuổi tự luyện. 20 tuổi trở đi hắn mới tự động có tuyệt thế thần công siêu đẳng tự thành. Cái năng lực vừa yêu vừa hận này….
Haizzz. Thở dài một tiếng rồi nhìn bóng người đang lao nhanh đến và ôm chầm lấy Jun Pyo…
Haizzz. Lại thở dài rồi tự ngẫm. Đã nhảy xuống, cứu sống em trai của cô nhóc Jun Hee này rồi, vậy mà không thèm quan tâm mình – cứ thế lao vào ôm em trai bảo bối của cô nhóc… Mà thôi. Không thèm ghen, bất quá mình là anh rể của Jun Pyo và cũng là chồng tương lai của Jun Hee nên bỏ qua.

Tất cả mọi truyện trôi qua như vậy, gia đình họ Goo bắt thông tin và tìm tới. Đưa Jun Pyo đi, đi cùng với đo có Jun Hee. Tên bắt cóc Jun Pyo kia chết đuối, do cánh cửa xe bị giật tung, một vài mảnh vun cứa vào dây chằng ở chân hắn. Chả biết có phải tên Hồng này cố ý làm vậy hay không. Do đứt dây chằng nên hắn chẳng thể bơi được và ngỏm.

Haizzz Cái sự đời. Bà chắn mẹ của Jun Pyo và Jun Hee lên tiếng oán trách và nghi ngờ Hồng. Hắn mặc kệ – chỉ nói do linh cảm chẳng lành của hắn. Đúng là khó chịu. Đã làm ơn còn mắc oán.




Tài sản của tieutathan021

Trả Lời Với Trích Dẫn
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tieutathan021