Cha của Dịch Phong là xã hội đen hay nói một cách phũ phàng và thẳng thắng hơn thì cha của hắn là tội phạm.
Cũng chẳng có gì đặc biệt, làm người thì không có nhiều lựa chon. Con đường ông đi cũng là do số phận đẩy đưa chứ thật lòng ông cũng chẳng muốn. Nếu ông sinh ra ở một gia đình khá giả hơn thì cha mẹ ông ( tức ông bà nội Dịch Phong ) sẽ có nhiều thơi gian để quan tâm tới ông hơn, hay nếu cha ông không qua đời quá sớm khi ông chỉ đang trong quá trình trưởng thành thì ông cũng không quá chán nản mà bỏ học để rồi du nhập vào con đường phạm pháp dài đằng đẵng này.
Cuộc sống không cho ta nhiều lựa chọn, hay nói đúng hơn lựa chọn duy nhất ta được chọn đó là cách nhìn của ta về chính cuộc sống này mà thôi.
Ta nhìn nó bất công, thì ngay lập tức nó sẽ bất công. Ta nghĩ nó công bằng thì nó trở nên công bằng ngay tức khắc. Đơn giản và dễ hiểu.
Cái cách nhìn mang hơi hướng bạo lực và bất cần của ông ảnh hưởng khá nhiều tới tương lai của ông sao này. Biến ông trở thành một người tôn sùng bạo lực và chả thèm tin vào cái gọi là luật pháp.
Mà cái đó thì cũng chẳng có gì lạ, số người còn tin vào pháp luật bây giờ hiếm lắm.Một là đứa nhỏ chẳng biết gì, hai là kẻ bị điên chẳng đủ tỉnh táo để làm gì hết. Chứ thật ra chính người soạn thảo ra cuốn sách luật dày cộm đó cũng cốc thèm tin vào nó.
Tuy là như vậy ông cũng là một người cha tốt, một người chồng đủ sức lo cho vợ mình và là một trụ cột đủ sức gánh vác cho gia đình. Chỉ cần như vậy thôi thì thôi cách nhìn của Dịch Phong thì công việc của ông cũng được tính là hợp pháp.
Cha của Dịch Phong ảnh hưởng khá nhiều lên cách nghĩ của Dịch Phong. Ông thuyết phục hắn tin vào những gì mình thấy hơn là tin vào những gì mình nghe được từ người khác. Và mặc dù không phải là cố ý nhưng chính bản thân ông cũng đã biến con trai mình thành một tên tội phạm tiềm ẩn.
Một con người chứa quá nhiều suy nghĩ tiêu cực trong đầu thì cho dù là nó không thật đi chăng nữa thì qua một khoảng thời gian lâu dài nó cũng biến thành ý nghĩ phạm tội. Cách nhìn bất cần là Dịch Phong hưởng từ cha mình còn cái cách mà hắn nghĩ về nó là do hắn hình thành.
Ích kỷ, vô cảm,... Hay bất kể một cảm xúc của Dịch Phong nào đi chăng nữa thì thì dù lạ nhưng việc nó có ở đó là việc tất yếu.
Đó là cách Dịch Phong nhìn cuộc sống.
- Anh thật bất lịch sự, việc nhìn chằm chằm vào một cô gái mới quen thì cho dù là người đó có một số ý định nào đó với anh đi chăng nữa thì hành động đó quả là... Bất lịch sự
Ma gắp một đũa mì đưa nó lên thật cao rồi chầm chậm bỏ vào miệng như đang làm xiếc. Cô nàng tỏ ra khá thích thú về việc đó. Cô không nhìn Dịch Phong nói.
- Úi chà,... Mì ở đây khá ngon đó, ngon hơn mì mua ở tiệm tạp hóa nhiều,...
Ma nói tiếp
- Về chuyện hồi nãy, tôi xin lỗi. Nhiều lúc tôi cứ có chút vấn đề đó mà...
- Không phải một chút đâu, tôi thì thấy anh có khá nhiều vấn đề đó chứ
Dịch Phong biết là Ma đã làm gì đó với cái đầu của mình, có thể là dạo một vòng quanh đó cũng có thể là gieo lại một mầm mống trung thành vĩnh cữu nào đó như cô ta từng nói. Nghĩ tới đó, Dịch Phong cảm thấy rùng mình.
- Cô có dự tính gì chưa ?
Dịch Phong chậm rãi lên tiếng sau khi chờ cô nàng Ma giải quyết xong bữa ăn của mình.
- Dự định gì ? Nói về dự định thì nhiều lắm như mua nhà nè, mua xe nữa,... Còn có kết hôn nữa nè, ừm,... Tôi thì chưa có đối tượng nhưng mà tôi như vậy thì chắc sẽ có người tới rước nhanh thôi,...
- Tôi không nói về cái đó, ý tôi nói là cô định làm gì trong tương lai kìa
Ma im lặng một lúc rồi nhìn tôi nói có vẻ nghiêm túc
- Tôi thì vẫn chưa quyết định tương lai sẽ làm nghề gì
- Mỗi khi ăn no xong là cô trở nên lòng vòng như vậy sao ? Cô thực sự là không hiểu tôi nói gì hay là thực sự chả có ý nghĩ gì trong đầu thế hả ?
Khuôn mặt Ma lạnh lại trở nên nghiêm túc
- Nói thật tôi chẳng có bất cứ một dự tính hay một ý nghĩ nào nghiêm túc về nó cả
Da mặt của Dịch Phong căng lại, hắn cảm thấy mình bị lừa, tuy nhiên trước khi hắn kịp nổi đóa lên thì Ma đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Tuy nhiên anh không cần quan tâm tới việc đó, khi nó tới thì tôi sẽ nhờ tới anh. Anh chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được. Còn việc đưa ra các dự tính hay gì gì đó thì tôi sẽ làm
- Nhưng cô nói là chưa có một ý nghĩ nghiêm túc nào mà
Dịch Phong dịu lại quả thật khi hắn nhận lời giúp cô gái này thì thực sự hắn cũng chưa hiểu rõ là mình đã nhận làm việc gì. Nó tới một cách chớp nhoáng khiến cho Dịch Phong không kịp phản ứng.
- Đúng là như vậy, vì trước khi gặp anh thì các ý nghĩa thay đổi cái thế giới này chỉ tồn tại trên mặt dự tính và sáng nay khi tôi tình cờ găp anh thì...Đùng... Một cái, cái ý nghĩ mơ hồ chỉ tồn tại một cách đại khái này nó trở nên thực tế hơn nhiều.
- Vậy thì chung quy những gì cô nói chỉ là mong muốn nhất thời sao ?
- Nó là vậy mà cũng không phải vậy. Anh nghĩ đI, giờ anh muốn chúng ta làm gì. Cho dù tôi có dự tính hết thì làm sao. Lôi kéo anh vào một cái kế hoạch phù phiếm nào đó à, anh nên biết là trước khi gặp anh tôi luôn nghĩ mình là kẻ duy nhất trên thế gian này.
Cô ấy nói đúng, Dịch Phong cũng từng nghĩ như vậy, dù lời nói và cách nghĩ mâu thuẫn với nhau thì cả hai đều có suy nghĩ như vậy.
Kẻ cô độc, kẻ nghĩ mình là duy nhất trong cái thế giới quá nhiều điểm tương đồng.
- Khi nào việc gì tới thì nó sẽ tới, khi nào chúng ta biết chúng ta cần làm gì thì chúng ta sẽ làm, còn trước đó thì hãy cứ sống một cuộc sống bình thường đã.
Tội ác là một thứ tồn tại giống như là ánh sáng. Nhìn thấy được, nhưng không bắt lại được. Dịch Phong và Ma thế giới phần nào đã thối nát nhưng cả hai chả làm gì được cả. Không phải là không cố mà là chưa có.
Chưa có một cú hích nào cả, một lý do thực sự để họ thay đổi thế giới này.
- Tính tiền
Dịch Phong gọi chủ quán rồi để đủ số tiền trên bàn, hắn quay sang nhìn Ma và nói
- Tôi thực sự hy vọng, đây không phải là một lời nói xuông của hai ta, đừng biến nó thành một cuộc gặp gỡ nhàm chán và vô nghĩa.
Ma nở nụ cười nhếch mép
- Sao ? Anh không có thời gian cho nó à ?
- Thời gian bây giờ thì tôi có thừa và cả tương lai cũng thế tuy nhiên tôi lại không quá thừa trí óc để nghĩ về nó thôi
- Vậy ý anh thì anh là người thiếu não à ?
- Cô.... Mà thôi, cô muốn coi là vậy cũng được. Ít ra thì tôi chưa đủ thông tin để giải quyết cái bài toán khó của cuộc sống này
Khuôn mặt Ma có chút ngạc nhiên
- Người như anh mà cũng có thể nói những câu như vậy
Ma vỗ hai tay vào nhau như là đang xem một trò gì đó thú vị lắm.
- Cô thôi đi, có thế chế giễu người khác tới như vậy mà khuôn mặt không biến sắc cô quả là một người thiếu tim.
- Sao anh biết hay vậy, tôi từng mổ tim đó nè, coi không, ở ngay đây....
Ma vạch áo của mình ra và dùng tay chỉ vào phía lồng ngực. Dịch Phong cũng là con người mà còn là con trai nữa chứ tất nhiên hắn biết xấu hổ rồi. Hắn e ngại đau tay che mắt tuy nhiên phần con trai trong hắn thì không. Được vài giây thì Dịch Phong cũng bỏ tay ra rất tự tin và phong cách nhìn vào bầu ngực trắng của Ma. Và quả thật hắn thấy, mộ vết sẹo.
Ma hơi đỏ mặt, cô vội vàng che áo lại.
- Tôi đã xem thường anh, thôi được rồi, ván này anh thắng
- Tôi không ngờ người đi chế giễu tôi lại dễ dàng xấu hổ tới mứd tự chế giễu mình lại chứ, tôi cứ tưởng là người như cô thì rất lợi hại. Ai ngờ, cũng chỉ là một cô gái hơi bạo dạn mà thôi
- Tôi là người mà, dù có khác biệt đi chăng nữa thì cũng là người khác hơn một chút mà thôi. Giống như côn trùng vậy, có khác thì chỉ khác có cánh hay không cánh mà thôi. Mà đã là người thì phải có cảm xúc chứ, dù là tiêu cực hay xấu xa đi nữa thì nó vẫn là cảm xúc
Có thể là do tính cách hợp nhau hay sao nhưng Dịch Phong khá thích nói chuyện với cô gái này. Hắn chỉ không đồng ý việc cô gái này so sánh con người với côn trùng mà thôi. Dù sao thì chúng ta cũng tiến hóa hơn.
- Tới nhà tôi rồi, cô có muốn tôi lấy xe đưa cô về khôn...
- Khỏi đi, tôi không muốn giao mạng sống vào tay một tên học sinh cấp 3 đâu
- Nhưng là xe đạp mà,...
- Thế thì càng không, xe đạp ngồi rất khó, dễ gần ê mông huống hồ vị trí ngồi không được thoải mái khi lên xe thì tôi bắt buộc phải ôm hoặc vịnh một vị trí nào đó, mà tôi thì chẳng muốn ôm anh đâu.
- Thế nhưng,...
Dịch Phong không nói nữa, Ma đã quay đầu bỏ đi. Cô đi rất chậm và từ tốn, đi từng bước nhỏ và đi rất cẩn thận. Cô thậm chí còn nhìn xuống đất để né những nơi còn hơi ướt do dính nước mơ hay né những vết lòi lõm của con đường.
Cô còn không thèm nhìn lại, chả cần quay đầu lại như trong phim. Cô cứ đi một mạch, đều và chậm đắm chìm trong thế giới của riêng cô.
Một cô gái thú vị.