[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Gia Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 17: Về quê
Trong bữa tối, Đàm Thị Nguyệt nhìn Tô Phong rồi nói: “Tiểu Phong có muốn về quê chơi với ông bà ngoại không??”. Nghe thấy ông bà ngoại, mắt Tô Phong sáng lên nói luôn: “Có ạ!”. Trong kí ức của Tô Phong, ông bà ngoại cực kì cưng chiều hắn, ông bà ngoại của hắn sinh ra toàn con gái, các bá các gì của hắn cũng toàn đẻ con gái, riêng mẹ hắn là đẻ con trai nên hắn luôn được mọi người cưng nhất, có cái gì mọi người cũng để phần gửi cho hắn. Từ lúc sống lại đến giờ, Tô Phong chưa được gặp ông bà nên cũng cảm thấy khá là nhớ.
Nghe Tô Phong nói vậy, Đàm Thị Nguyệt vui vẻ nói: “Vậy mai mẹ dẫn Tiểu Phong về quê chơi vài hôm nhé!”, Tô Phong gật đầu liên tuc. Tô Văn Long thấy vậy thì nói: “Có gì em đưa Tiểu Phong về qua bên nội một tí!”.
Nghe thấy nhắc đến bên nội, Đàm Thị Nguyệt chưa kịp nói gì thì Tô Phong nói: “Con ứ thích về đấy đâu! Con muốn về nhà ông bà ngoại cơ!”. Nghe thấy Tô Phong nói vậy, Tô Văn Long đành thở dài không nói gì. Đàm Thị Nguyệt thấy như vậy cũng đành im lăng.
Sáng hôm sau, Tô Phong cùng mẹ hắn về quê. Nhìn khách khứa chen đầy trên xe, Tô Phong cảm thấy toát mồ hôi. Sau khi dùng những tuyệt chiêu như: “Khỉ ăn trộm đào, Bóp vếu long trảo thủ, Véo mông thần công, búng tiểu jj thần chỉ” Tô Phong cuối cùng cũng dẫn mẹ hắn chen vào được một chiếc ghế trống.
Nhìn Tô Phong đầu đầy mồ hôi, Đàm Thị Nguyệt lấy khăn mùi xoa từ trong túi ra lau cho hắn rồi nói: “Tiểu Phong của mẹ thật giỏi! Biết đường chen chúc để tìm được ghế ngồi!”. Tô Phong nghe mẹ mình nói vậy thì cười trừ. Vừa nãy có mấy người chen chúc chặn trước mặt hắn, khiến hắn phải vận dụng nội công tách bọn họ ra mới chen vào được, nếu không có nội công, Tô Phong mà chen vào chắc bị dẫm bẹp.
Xe bắt đầu chạy, nhìn cảnh vật dần dần trôi về phía sau, Tô Phong bất chi bất giác ngủ lúc nào không biết. Đang ngủ, Tô Phong bỗng nghe thấy có người gọi mình, mở mắt ra, thấy mẹ hẵn đang nhìn hắn mỉm cười rồi nói: “Dậy đi con trai, sắp về tới nhà ông bà rồi này!”. Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Tô Phong vội vang ngồi thẳng dậy nhìn ra bên ngoài.
Nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, Tô Phong không khỏi cảm khái chỉ cần vài năm nữa, ruộng đồng nơi này dần dần sẽ biến mất, thay thế chúng là những ngôi nhà hai tầng mọc lên san sát nhau.
Năm phút sau, xe dừng lại mọi người chen chúng nhau đi xuống, lần này Tô Phong và mẹ hắn đành phải đợi cho mọi người xuống bớt rồi mới đi xuống. Xuống xe, Tô Phong và mẹ hắn rẽ tay trái, nhìn cái đường đất đỏ bụi bặm này Tô Phong hơi nhăn mặt một chút vì khá bụi. Đi được một đoạn thì thấy một khu trợ, theo trí nhớ của Tô Phong nơi này thường mở rất sớm, bốn giờ sáng đã tấp nập người rồi.
Mười phút sau hai mẹ con hắn đã tới nhà ông bà ngoại, nhìn ngôi nhà ngói ba gian mới được quét vôi ve, Tô Phong thở phào vì đã tới. Chạy vào trong sân, Tô Phong thấy bà ngoại của hắn đang băm rau hẳn là để cho gà ăn, còn trong bếp bốc ra mùi thơm của thức ăn, không cần nhìn Tô Phong cũng đoán ra được chắc chắn ông của hắn đang nấu cơm vì bà ngoại của hắn rất ít khi nấu. (T/g: Thật hay chém? Tô Phong: Em thề những điều em nói là sự thật! T/g: Anh tạm tin chú!).
Nghe thấy tiếng dép (T/g: Thời xưa có dép lê đi đã oai lắm rồi =))), bà ngoại của Tô Phong quay người lại, vừa nhìn thấy hai mẹ con hắn, bà ngoại của Tô Phong lên mỉm cười nói: “Cháu của bà đã về rồi đấy à? Cháu có mệt không? Ra giếng rửa mặt mũi tay chân đi rồi chuẩn bị ăn vào ăn cơm nào!” rồi bà hướng phía nhà bếp nói: “Ông nó! Thằng cu Phong về rồi này!”.
Sau đó Tô Phong nghe thấy ông ngoại nói vọng ra từ bếp: “Tiểu Phong mới về đấy à! Vào nhà đi rồi chuẩn bị ăn cơm, ông nấu sắp xong rồi!”. Nghe những lời nói quan tâm từ ông bà, Tô Phong cảm thấy rất vui vẻ. Ăn cơm xong, Tô Phong ngồi vào lòng ông ngoại nghịch bộ râu dài của ông. Kiếp trước Tô Phong cực kì thích nghịch râu của ông ngoại, vài lần còn nhổ mất vài sợi râu của ông. Đang ngồi chơi, ông ngoại của Tô Phong nhìn mẹ của hắn rồi nói: “Lần này con với Tiểu Phong về chơi lâu không? Mà chồng con không về cùng à?”. Nghe thấy ông ngoại của Tô Phong nói vậy, mẹ của hắn trả lời: “Con với Tiểu Phong về chơi khoảng ba bốn hôm rồi lại đi! Còn chồng con dạo này nhà máy đang cổ phần hóa, công việc bên chỗ anh ấy nhiều hơn nên không nghỉ được!”.
Nghe mẹ của Tô Phong trả lời, ông của hắn gật đầu rồi nói: “Thế lần này con có định dẫn Tiểu Phong về bên nội của nó không? Đã về rồi thì tốt nhất nên dẫn Tiểu Phong về bên ấy cho Tiểu Phong chào hỏi bọn họ một chút kẻo lại có người nói ra nói vào!”.
Tô Phong thấy vậy nói: “Cháu ứ về bên ông bà nội đâu! Họ chẳng chơi với cháu!”. Thấy Tô Phong nói vậy, ông ngoại của hắn mỉm cười xoa đầu hắn rồi nói: “Cái này thì không được! Cháu cũng là cháu của họ, tất nhiên họ phải quý cháu rồi! Chắc bọn họ bận nên không chơi được với cháu…!”. Nói đến đây ông ngoại không nói tiếp, Tô Phong cũng hiểu ông ngoại không muốn người khác nói ra nói vào nên đành đồng ý.
|