Nghẹt thở...
Cả thành phố... mọi thứ... như tan ra thành từng hạt nhỏ, di động trong không trung... lại một lần nữa tái tạo lại... Tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc...
Dưới mặt đất nứt nẻ, hoang tàn như vừa trải qua một trận động đất... Những khe hở sâu không thấy đáy thỉnh thoảng lại bốc lên những ngọn lửa như địa ngục...
Những hạt mưa đá đen ngòm... bốc cháy như những thiên thạch nhỏ... Ánh lên xung quanh đỏ lòm như màu máu...
Từng đám trong suốt, khó khăn lắm mới nhận ra chúng dưới dạng những con người đang gào khóc... lơ lửng...
Phong đã nhận ra cậu ở đây đến hàng chục lần. Cậu liếc về nơi quen thuộc...
Một người phụ nữ, khó nhận ra tuổi, đang đứng bên kia một dòng sông lửa. Người phụ nữ như bao lần khác, vẫn đứng đó, bất động, trang nghiêm. Hào quang tỏa từ chiếc váy làm người ta khó mà tập trung được.
“Không còn nhiều thời gian nữa”- đột nhiên người phụ nữ mở miệng – “Tôi sẽ gửi thằng bé đến chỗ cậu’
Mặc dù đã thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng không có hiệu quả, Phong vẫn hét lên: “Bà là ai? Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
“Không lâu nữa đâu. Trong đầu cậu đã có đáp án.”
Tiếp đó,ánh sáng tỏa ra từ trên chiếc váy người phụ nữ càng ngày càng chói hơn... Mãnh liệt... Phong nheo nheo mắt lại theo bản năng. “Uỳnh... uỳnh... uỳnh” mặt đất bỗng nhiên run rẩy. Và...
Cậu tỉnh dậy, luôn luôn là vậy. Cả tuần nay, cứ mỗi khi nhắm mắt cậu lại mơ đến cùng một giấc mơ. Và lần nào thức dậy đầu cậu cũng đau như búa bổ. Phong cần một nơi thoáng đãng, ngay lúc này.
Đầu Phong luôn luôn có những thứ kỳ quái. Có khi chỉ cần viết lại chúng, cậu sẽ có đến hơn chục bộ tiểu thuyết ăn khách. Nhưng lần này thì khác, chúng rất chân thực.
Phong vội vàng trèo tường ra nơi yêu thích của cậu. Một xích đu nho nhỏ bên rìa công viên, nhìn ra xa là cái vòng đu quay rực rỡ ánh đèn nơi trung tâm giải trí đằng xa. Cuối tuần công viên mới mở cửa, là ước mơ của bọn trẻ khu nghèo này, nhưng Phong có cách của cậu. Cũng chỉ là một thói quen tự bằng lòng thuở bé . Chỉ cần leo lên cái xích đu nghe tiếng kêu kẽo kẹt, cậu có cảm giác như mình cầm một cây kem vừa liếm vừa lắng nghe tiếng vòng đu quay xoay vòng trên bản nhạc nền du dương kia vậy. Nhưng một thằng nhóc 22 tuổi làm điều này thì không được nên thơ cho lắm...
Phong là một đứa trẻ mồ côi, không rõ bố mẹ. Cậu được một bà lão người Việt Nam lạc mất con cái khi sang Mỹ tị nạn nhận nuôi. Trước đó thì chẳng ai biết, cứ như cậu từ trên trời rơi xuống vậy. Ngay cả người bà nuôi cậu cũng không rõ, thấy cậu cũng là người châu Á, cũng giống người việt Nam, nên đặt tên là Phong, ngụ ý đứa bé được gió mang đến. Hai bà cháu lang thang khắp các trại tị nạn. Cuối cùng, họ dừng chân ở Manhattan, New York. Đến năm cậu năm tuổi thì bà cậu mất, Phong được bà gửi gắm cho một người bạn của bà, Vương sư phụ, chủ một võ đường nho nhỏ ở đây.
Vậy là mười bảy năm tiếp theo trôi qua không biến động, Phong sống cùng năm vị sư phụ người gốc Hoa tại võ quán. Đại sư phụ là Vương Thiết, Vương sư phụ, người nhận nuôi cậu trên giấy tờ. Ông trông như một người ông hiền từ với bộ râu bạc trắng, thân thiết nhưng không kém phần nghiêm khắc. Nhị sư phụ là Phi Vũ, đặc điểm nhận dạng là chẳng bao giờ đi giầy, quần áo lôi thôi như người vô gia cư, cũng rất hiếm khi về võ quán. Phong thích nhất vị sư phụ này, mỗi lần nhị sư phụ về là cậu lại có đủ thứ linh tinh làm đồ chơi. Tam sư phụ là Ngô Âm, chịu trách nhiệm nấu ăn cho toàn bộ người trong võ quán cùng học sinh. Và tất nhiên, Phong phải làm một phụ bếp bất đắc dĩ khi cậu vừa mới mười tuổi. Cuối cùng là vợ chồng Dương Thiên An sư phụ cùng Huỳnh Vương sư phụ, không có con nên người họ cưng nhất là Phong . Mỗi tội là Dương sư phụ tinh thông châm cứu Đông y còn Huỳnh sư phụ lại chuyên về xương khớp Tây y, nên cả hai chí chóe nhau cả ngày.
Nói thêm là khi tìm được Phong, bà cậu còn tìm được một thanh kiếm châu Âu kiểu cổ cùng một chiếc nhẫn kỳ quái chẳng rõ chất liệu, nhìn như bạc. Suốt những năm bà cháu lang thang cơ khổ nhưng bà chẳng bao giờ bán hai thứ ấy, nói là để Phong còn tìm được cha mẹ. Về sau sống tại võ quán, cuộc sống tuy vẫn nghèo nhưng đã khá hơn, hai thứ đó cậu cũng chẳng thèm để ý nữa. Chiếc nhẫn vẫn trên người cậu, được luồn qua một sợi dây xỉn xỉn đeo trên cổ. Còn thanh kiếm thì vẫn nằm trong phòng thiền của đại sư phụ. Kể ra cũng chẳng liên quan, một thanh kiếm châu âu nằm trên giá một thiền phòng kiểu Nhật, lại ở trong một võ quán Trung hoa tại Mỹ.