Ba mẹ con Arita vừa bò lổm ngổm ra khỏi xe vừa ho sặc sụa, nhanh chóng chạy ra xa chiếc xe bốc đầy khói. Bên ngoài chỉ có mưa và bầu trời loang lổ tối sáng, cùng với những tia chớp ì ùng rạch xé.
Mẹ Arita nắm hai tay hai đứa con chạy như bay về phía cảng tàu. Gần lắm rồi, chỉ còn chưa đầy một cây số. Thực sự Arita chẳng biết mình đang phải chạy trốn thứ gì, nhưng cậu biết, giờ không phải lúc thắc mắc.
Bùumm.... Một tiếng nổ lớn vang lên, ba người họ ngã dúi về phía trước. Arita ngoái lại nhìn. Trong ánh chớp lập lòe, sau chiếc bán tải đang bốc chạy, một bóng đen đang từ từ hạ cánh. Từ hạ cánh này dùng không sai chút nào, hắn có cánh, một đôi cánh đen như quạ. Một người đàn ông, cao đến hơn hai mét, lực lưỡng như một vận động viên bóng bầu dục. Hắn đeo một chiếc mặt nạ nhăn nhó, đỏ bừng, mũi thì phải dài tương đương với Pinnochio (Buratino) nhưng còn lớn hơn nhiều. Cùng với đó là một tăng y rách nát như các nhà sư khổ hạnh, màu xám, một tay cầm cây thiền trượng còn tay kia cầm một cái quạt, cùng với đo là một đôi guốc gỗ rất cao.
-Takizuko-chan, đừng chạy nữa. Cô biết chỉ cần giao hai đứa bé cho tôi mà. Hồi cô còn làm Miko cô đã rất tốt với tôi, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu.
-Chiko-san, anh đừng ép tôi. Tôi không bao giờ giao chúng cho anh đâu. Đây là việc giữa bọn họ, anh cần gì phải...
-Tôi rất tiếc, Taki-chan, tôi cũng rất quý hai đứa trẻ. Nhưng nếu không giao bọn chúng cho người phụ nữ đó, Goro nhà tôi bên Mỹ sẽ phải chết.
Arita giật mình nhận ra người đàn ông kia, Chiko-san, ông chú ngay sát nhà cậu. Goro lớn hơn cậu đến mẩy tuổi, nhưng vẫn rất trẻ con, láu lỉnh, luôn luôn không ngồi yên, nhưng đã sang Mỹ được năm sáu năm nay. Arita càng ngày càng không hiểu.
-Ai cũng vì con cái mình thôi, Taki-chan. Đành phải xin lỗi chị vậy.
Nói rồi, Chiko-san giơ cây quạt. Một vùng gió lốc bắt đầu khuếch tán. Gió xung quanh lập tức thổi mạnh hơn đến mấy lần. Nếu vừa rồi chỉ là một vùng gió động thì bây giờ đã trở thành một siêu bão.
Cô Takizuko, mẹ Arita, lấy ra một lá bùa, kẹp chúng vào giữa hai tay rồi tạo thành một thủ ấn khó hiểu, miệng thì lẩm nhẩm mấy câu vô nghĩa. Theo câu chú ngữ, một bức tường trong suốt xuất hiện, dần dần sức gió cũng đã giảm bớt. Nhưng mặt mẹ cậu càng lúc càng trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng hét to, át đi tất cả: “ Hai đứa, chạy nhanh, chạy về hướng cảng tàu.”
Azumi khóc gào lên: “Không! Để con...”
-Không! Không cần lo cho mẹ, đi nhanh đi.
Arita đã hiểu được phần nào tình hình, vội vàng lôi Azumi chạy đi. Mục tiêu của ông chú là hai anh em cậu. Mẹ cậu chỉ là đang cản ông chú ấy lại, nếu hai anh em chạy trốn, ông chú sẽ chắc chắn đuổi theo, mẹ cậu sẽ bớt sức nặng.
Quả thật ông chú đuổi theo hai anh em cậu. Nhưng Arita quên mất một điều, ông chú ấy có cánh, và nhanh hơn hai anh em cậu rất nhiều.
Chỉ một thoáng là ông chú đã đuổi kịp, cô Takizuko bất lực đuổi theo. Chiko-san nhanh chóng lao xuống, như diều hâu bắt gà con.
“ Những linh hồn lầm lỡ... Hóa thành mũi tên từ lông vũ thánh thần.... Rekkuu Madan... Kyu. Nyo. Ritsu. Ryo.” Hàng ngàn mũi tên lấp lánh như mưa phóng về phía về phía ông chú Chiko, làm ông chú hất văng về đằng sau, kéo theo ba bốn cái cây gẫy đổ.
“Ông ngoại! Ông ngoại đến rồi.” Azumi vui mừng reo lên. Arita cũng thở phào một hơi, mặc dù ngạc nhiên. Ông ngoại mạnh mẽ như thế này thì mẹ và anh em cậu cũng sẽ được đảm bảo rất nhiều.
“Chiko-san, hôm nay đến đây thôi, tôi cũng sẽ không trách cậu.” Ông ngoại giọng nhẹ nhàng vang lên, nhưng đầy đe dọa.
“Nhưng còn con trai tôi...” Chiko-san lồm cồm bò dậy, mắt đỏ sọng.
“Cậu cần phải tỉnh táo” - Ông ngoại vẫn ôn tồn – “Bà ta chỉ đe dọa cậu như vậy, nhưng không có bằng chứng chắn chắn là bà ta đã bắt được Goro.”
Ông chú Chiko đã bình tĩnh hơn rất nhiều . Để chắc chắn hơn, ông ngoại tôi cũng đã hứa nhờ bạn bè của ông bên đó giúp đỡ tìm kiếm Goro. Ông chú đáng thương nghe vậy mới từ bỏ việc bắt chúng tôi.
“Thôi được... Coi như đây là lời xin lỗi của chú cho hai đứa. Thượng lộ bình an.” Nói rồi Chiko-san ném chiếc mặt nạ đỏ về phía Arita. Dù không hiểu một chiếc mặt nạ Tengu có thể đền bù thế nào, nhưng cậu vẫn vui vẻ bắt lấy.