Đang định ra khỏi phòng, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy ngực mình hình như đang phát sáng. Hắn tò mò cởi chiếc áo màu trắng trên người mình ra, một đoàn quang mang đỏ như máu hiện lên chói lóa làm hắn phải lấy tay che mắt cho khỏi nhức mắt. Sau một hồi, ánh sáng giảm bớt và tắt hẳn, Lâm Phong mới từ từ mở mắt ra. Và làm cho hắn kinh ngac hơn chính là đoàn huyết quang đó đã biến mất mà thay vào đó là một đoàn khí lưu cũng màu đỏ đang dần dần tụ lại một chỗ hóa thành một đầu mãng xà to cỡ cánh tay đang giương đôi mắt xanh lè, hung tợn nhìn hắn rất chăm chú. Lâm Phong chưa kịp phản ứng thì đầu huyết xà đó đã đâm thẳng vào mi tâm của hắn. Bỗng nhiên, một cơn đau dữ dội lan truyền từ đầu hắn đến khắp toàn thân hắn, làm hắn có cảm giác mình chết đi sống lại rất nhiều lần, một cảm giác đau đớn người thường khó có thể chịu được. Nhưng, đó là người thường, còn đối với Lâm Phong thì khác. Đau thật đấy nhưng hắn không kêu la thảm thiết mà cố gắng cắn chặt răng chịu đựng. Hắn ngã vật xuống giương gặm nhấm cơn đau đớn hành hạ. Sở dĩ hắn chịu được đau đớn như thế là vì ở kiếp trước hắn là một sát thủ chuyên nghiệp phục vụ một tổ chức mafia lớn mạnh nhất địa cầu, Lâm Phong đã từng trải qua những đợt huấn luyện về tâm linh, linh hồn rất kinh người. Nếu so với những đợt huấn luyện kia thì cơn đau này còn kém xa.
Một lúc sau, cơn đau mới chấm dứt, hắn nhíu mày khó hiểu, rõ ràng hắn đã dung hợp linh hồn và kí ức, tại sao lại xuất hiện đau đớn giống như vừa mới dung hợp linh hồn lúc trước mà hắn từng trải qua. Mang theo sự thắc mắc, hắn lại chìm vào thức hải của mình.
- KHÔNG THỂ NÀO?
Đông Phương thét lên một tiếng kinh hãi. Phải, là kinh hãi. Khi hắn chìm vào thức hải, thì thật kinh ngạc thay, hắn phát hiện đây cũng là một kí ức khác, nhưng không phải là của thân thể mà hắn đang chiếm dụng mà là một kí khác về một thế giới gọi là nhẫn giới.
Thực ra thì, chủ nhân của kí ức này đã chết. Người đó tên là Shin, một tên học trò của Orochimaru. Tên này cũng giông như thầy của mình, biến thái và mất dạy vô cùng. Không có việc ác gì mà hắn không làm, từ thử thuốc đến làm thí nghiệm trên con người rồi mổ xẻ, thay tế bào của con người, toàn những việc làm mà con người ghê tởm. Nhưng cũng phải công nhận tên này rất giỏi, hắn đã nghiên cứu và thu thập đươc 5 loại huyết giới hạn mạnh nhất trong nhẫn giới, đó là: byakugan (bạch nhãn) của tộc Hyuuga, huyết kế xương của mẹ Lục đạo chân nhân, sharingan (tả luân nhãn) của tộc Uchiha, thể lực khủng bố của tộc Senju và sinh lực tuyệt vời của tộc uzumaki. Và còn rất nhiều những nhẫn thuật khác cũng kinh khủng không kém. Nhưng vì những hành động kinh dị của hắn mà hắn bị cả nhẫn giới truy sát. Lúc cuối đời hắn quyêt định dùng hết chakra còn lại của mình phong ấn tất cả các huyết kế, nhẫn thuật và cả kí ức vào một chiếc dây chuyền chữ “Nhẫn”, nhưng đời không như mơ, lúc hắn phong ấn xong tất cả thì cũng là lúc hắn phỉ lìa đời vì bị ám toán. Hắn chỉ còn kịp đưa chiếc dây chuyền sang một không gian khác, mà không kịp đưa mình đi theo.
Sau khi dung hợp hết kí ức với Shin, Đông Phương Lâm Phong mới trở về từ thức hải trong sự kinh ngạc không thôi. Hắn kinh ngạc không phải bởi kí ức kia mà, là sợi dây chuyền chữ “Nhẫn”. Đó chẳng phải là dây chuyền kiếp trước của hắn sao?
Thưc ra thì, sợi dây chuyền đó là hắn đạt được trong một lần đi làm nhiệm và ăn cắp được.
- Thật không thể nghĩ ra a. Sợi dây chuyền đó dĩ nhiên là một bảo vật chứa nhiều huyết mạch và nhẫn thuật như vậy.
Đông Phương Lâm Phong than nhẹ một tiếng, ở kiếp trước là một fan ruột của bộ truyện tranh nổi tiếng naruto nên tự nhiên biết rõ những huyết mạch và những nhẫn thuật đó trân quý đến mức nào. Và hắn cũng biết vì sao mình bị xuyên không đến đây. Đó chẳng phải là do sợi dây chuyền hay sao. Lúc trước, vì vội vàng mà Shin đã dịch chuyển sợi dây đến một chiều không gian khác mà không nghĩ ra vì dịch chuyển quá mạnh mẽ mà khiến dây chuyền bị xuyên không đến trái đất, để rồi để cho Lâm Phong đạt được. Trước khi Lâm Phong chết hắn, máu của hắn đã nhỏ vào trên mặt dây chuyền, khiến cho chút chakra còn sót lại của Shin được kích hoạt, xé mở không gian và đưa linh hồn hắn đến đây. Sự xuyên không là một việc vô cùng khó khăn, bởi áp lực của sự xé mở không gian rất lớn đến cả thần cũng không thể làm được, áp lực này còn lớn hơn gấp tỷ tỷ lần khi xé mở không gian để dịch chuyển và thuấn di. Nếu như coi áp lực khi xuyên không là một người trưởng thành thì áp lực khi xé mở không gian để dịch chuyển chẳng khác nào con vi khuẩn siêu nhỏ bé vậy. Chính vì vậy, mà trong hàng tỷ tỷ người chết đi cũng chưa chắc có một linh hồn được xuyên không. Và Lâm Phong chính là một người may mắn, linh hồn của hắn được dây chuyền bảo hộ mà không bị xé thành phấn vụn, để rồi được xuyên việt đến thế giới này.
Thở hắt ra một hơi, trên mặt Đông Phương Lâm Phong hiện lên sự vui mừng khôn tả.
- Có những huyết mạch này rồi thì sợ gì không có thực lực để đứng trên Ma Phương đại lục này nữa.
- Cải biến số mệnh? Phải, ta phải cải biến số mệnh của thân thể này, kiếp trước ta đã phỉ chịu biết bao khổ cực kiếp này không thể như vậy nữa.
Lâm Phong nghĩ về kiếp trước của mình mà quyết tâm. Tuy kiếp trước, hắn là một sát thủ, nhưng lúc nào cũng phải trốn chui, trốn lủi. Thế nên, hắn mới quyết tâm không để tiếp diễn cảnh trốn chạy như ở kiếp trước nữa. Mang theo quyết tâm, hắn ra khỏi phòng chuẩn bị đi tu luyện cũng như đi tìm hiểu về thế giới này một phen. Dù sao thì muốn trở lên mạnh mẽ thì phải hiểu được nơi mình đang ở là gì. Sở dĩ hắn phải đi tìm hiểu là bởi vì chủ nhân thân thể này chỉ biết chăm chăm tu luyện mà không có ra ngoài cho nên vốn hiểu biết của tên này rất hạn chế, vì vậy mà đối với thế giới này Lâm Phong vẫn cảm thấy rất mờ mịt, hầu như không biết tí gì, ngoài gia tộc mà mình đang sống.
Hắn đứng dậy, ra khỏi phòng, mới đi được một đoạn thì ...