-Hey girl, em là một thần rừng thật à?
“Tôi là Nancy” – cô bé vẫn còn khó chịu với Phong lắm. “Anh là ai? Tại sao một người phàm lại biết về chúng tôi?”
-Anh không biết nữa, tự nhiên trong đầu anh nó có, anh chẳng nhớ gì hết? À thôi! Dẫn anh về trại con lai được không? Anh không biết đường?
-Người phàm không thể đến trại con lai được? Anh cần đến đó là gì?
“Này!” -Phong nhăn mặt -“Đừng có người phàm người, phàm mãi thế, gọi anh là người bình thường! Ok? Anh không phải Á thần, nhưng cậu ta chắc chắn là có, hai mụ Gorgon đã khẳng định.” Nói rồi Phong kéo tay cậu bé.
“Không thể nào! Anh nói Gorgon? Anh có thể nhìn xuyên qua Màn sương mù? Hai người gặp Gorgon mà vẫn còn sống? Thậm chí là không có một thứ vũ khí bằng đồng Celestial.” Cô bé hét lên ngay khi Phong kể xong câu chuyện.
“Đừng hỏi nhiều câu một lúc như thế! Truyện gì cần nói thì nói trước, em có thể gải thích cho cậu bé này về mọi thứ được không? Em là... À là Arita?” Phong bắng nhắng.
Cô bé quay sang Arita: “Em có thể kể cho chị nghe mọi chuyện được không, Arita?
“Em cùng em gái em sống ở Nhật, nhưng bỗng nhiên mẹ nói với em phải sang Mỹ, bố muốn chúng em theo một trại hè nào đó ở Long Island. Khi sang đến đây, em với em gái em đã bị lạc mất nhau, nó bị một con Hitosume - Kouzou to lớn màu xanh bắt giữ... Còn mọi chuyện thì như anh ấy đã kể. ” Arita ngập ngừng...
“Một con gì cơ?” Nancy đã cố gắng để đọc cái tên đó, nhưng vô hiệu.
“Ý thằng bé là Cyclops đấy”- Phong chen vào - “Đó là tên một quái vật ở Nhật, chúng đều có một con mắt chính giữa trán nên cậu bé nhầm.”
Nancy trực tiếp bỏ qua Phong: “Ôi Sáo thần Pan! Không thể nào! Ở trại chưa có á thần nào đến từ một nơi vượt qua nổi vịnh San Francisco! Trời ạ! Mình đã tìm được một á thần đặc biệt nhất, quả này bọn Franky, Victor sẽ khóc thét vì ghen tị.”
“Thôi nào cô bé, giải thích cho bọn anh nghe đi chứ!” Phong sốt ruột, cậu cần kiểm chứng mọi việc.
“Không phải việc của anh” - Nancy càu nhàu – “Nghe này Arita, em có bao giờ nghe về các vị thần không? Ừm? Các vị thần Hy Lạp ấy?”
Cô bé Nancy ngừng một lúc như để Arita có thể chịu đựng được lượt thông tin tiếp theo, sau đó cô bé mới tiếp tục: “Họ có thật và hiện còn tồn tại. Đại loại thế. Trong mọi câu chuyện thần thoại, các thần hay làm gì nhất nào? Họ đi khắp thiên hạ, yêu say đắm người phàm rồi sinh con đẻ cái. Những người con của họ được gọi là á thần, hoặc con lai. Khi đó họ sẽ được thần rừng bọn chị bảo vệ và đưa về trại. Chắc chắn em là một trong số đó rồi! Chắc chắn mà! Tạm thế đã! Nào! Giờ thì về Trại con lai thôi! Lần này chắc chắn chị sẽ được Hội đồng Bô lão trao giấy khen.”
“Ý chị là cha em là một vị thần?” Arita băn khoăn, ông ngoại và mẹ là một Âm dương sư, em gái thì là một Miko, đến ông chú hàng xóm cũng là một Tengu, vậy thêm một người bố là một vị thần Hy Lạp cũng không có gì là quá sức tưởng tưởng.
Phong bên cạnh hưng phấn: “Mình biết mà, mình biết mà, đều là sự thật. Tuyệt thật! Quá đã Pepsi ơi!!!!”
Nhưng chỉ một lúc là Arita lại ỉu xìu: “Em gái em...”
-Chị rất tiếc, Arita, nhưng chúng ta phải về trại ngay, bọn “người tử tế” cũng đã để ý đến em rồi! Sự an toàn của em phải đặt lên hàng đầu.
“Không được! Em phải đi tìm em gái em!!!” – Arita quả quyết.
“Cậu đi đâu, anh theo đấy, anh đã nói là đưa cậu đến nơi an toàn. Chúng ta vẫn đến đó ấy chứ, chỉ là đi vòng vèo một chút thôi!” – Phong rất vô tội thêm vào.
“Đừng có cổ vũ thằng bé như thế” –Nancy gào lên – “anh có biết là lần đầu đến trại đối với á thần là nguy hiểm nhất không, hơn một nửa số đó là được kéo đến trong tình trạng sắp chết. Thần Hades luôn ghét những anh hùng, ông ấy luôn cử bọn người tử tế đến. Hơn nữa đám Gorgon hơn trăm năm qua không xuất hiện rồi, ngoài tấn công anh Percy ra thì nó chỉ tìm đến Arita, lại còn ở nguyên bản mạnh mẽ nhất. Tính mạng của thằng bé đang cực kỳ nguy hiểm đấy, anh có biết không?”
“Hai người ngừng lại đi, cái bọn gì gì ấy lại sắp đến nữa rồi.” Arita vẫn tỉnh bơ.