Lúc này đây chính là thời khắc mấu chốt đánh chết Mân Tượng, quá trình săn thú thành công hay thất bại là ở thời điểm này đây! Tên nhân loại với nghị lực kinh người, cố nén sự đau nhức trên thân thể, song chưởng chống xuống mặt đất, tiến hành tạo lực nhảy dựng lên, nhào về sau lưng Mân Tượng, gào thét và không ngừng công kích. Hai chân của hắn co rụt lại, thân thể hóa thành chiêu thức “Chuồn Chuồn Kích”. Từ hai chân cao lớn của Mân Tượng, hắn tiến hành lướt qua, đột nhiên xuất hiện ngay dưới mí mắt của nó, ngay lúc con ma thú khổng lồ còn chưa phản ứng, hai tay hắn bắt lấy cái vòi dài, ra sức kéo, chân phải làm trụ, chân trái nằm ngang, thân thể đột nhiên xoay tròn. Mân Tượng với thân thể cao lớn lại bị hắn xoay tròn trên bầu trời như trái bóng.
Hắn quay thêm vài vòng, rồi hét lên một tiếng, hai tay buông lỏng.
“Ô… ô…” – Sau một tiếng xé màng nhĩ, thân hình to lớn bay lên trời, để lại một cái bóng đen.
“Thình thịch!” – Cự thú từ trên cao rơi tự do xuống mặt đất, thân thể cao lớn giống như thiên thạch đập ầm ầm trên đất, làm ra một cái hố to. Cả mặt đất như bị phá vỡ, giống như mới vừa bị ma pháp oanh qua, run rẩy dữ dội.
Mân Tượng rơi xuống đất chịu chấn động lớn, nội tạng của nó vỡ nát, mũi và miệng trào ra máu tươi, hiển nhiên là không sống nổi.
Tên nhân loại thành công trong việc săn thú nhưng lại làm ra một hành động khiến kẻ khác kinh ngạc trong giờ phút này, hắn quỳ trên mặt đất đầy tiều tụy, hai tay tạo thành chữ thập, lẩm bẩm nói:
- Ôi, Trương Tuấn vừa sát sinh, khốn nạn a, sát nghiệp đừng gieo lên người ta…
Sau một lúc sám hối, hắn nhảy lên, xoa xoa hai tay và cười hì hì:
- Ha ha, có đồ ăn cho nửa tháng rồi!
Một loạt cử động khiến người ta mơ hồ, giống như người mới vừa rồi sám hối trong tiều tụy không phải hắn hắn, thật, căn bản không phải là hắn.
Đối với một tên thợ săn kinh khủng như thế, một con Xỉ Kiếm Lang trốn trong bụi bỏ không dám đi ra cướp đoạt, mặc dù nó nhìn thấy một con mồi mỹ vị như thế kia cũng rất là đỏ mắt. Một đôi mắt Xỉ Kiếm Lang màu đỏ giấu ở đó, lập lòe ánh tham lam, lại bắn ra một ánh mắt tràn đầy ghen ghét.
Thợ săn Trương Tuấn với sức mạnh lớn, bắt lấy hai chân của Mân Tượng, gồ lên cơ bắp, đưa đầu quái vật khổng lồ nâng lên vai, cười nhỏ rời đi. Để lại trên thảo nguyên một trận tiếng bước chân: “Đông đông đông…”.
Đàn thú như trước, chỉ là đàn thú mãi lo chạy chồm nọ không có con nào phát hiện cả đàn đã mất đi một thành viên.
Đống lửa cái hừng hực, trên ngọn lửa lớn có thêm một cái vòi Mân Tượng dài – bộ phận này chính là thứ thịt ngon nhất trên cơ thể Mân Tượng. Trương Tuấn biết thế nên nướng nó ăn đầu tiên.
Trên cái thảo nguyên hoang vu này, những hương liệu phụ trợ không hề có, thậm chí ngay cả muối ăn cũng không, nhưng mà Trương Tuấn vẫn cảm thấy nó rất mỹ vị, cực thơm ngon.
Ăn xong bữa cơm, hắn nằm vật vờ ở bên cạnh đống lửa - mặc dù là hắn, cũng không dám ở trên thảo nguyên này ngủ, cho dù là có đống lửa ngay đó. Phải biết đối với ma thú, ngọn lửa cũng có sự uy hiếp rất lớn.
Trên bầu trời, sao chiếu sáng rọi, tinh quang óng ánh như ánh mắt của mỹ nhân. Mỗi một khối sao đều là một vị phật, họ đang ở trên cao nhìn xuống tội nhân – mỗi ngày Trương Tuấn nằm ở dưới bầu trời của dị giới, đều sẽ nhớ tới những lời này của mẹ. Mẹ hắn tin Phật giáo, cả đời dạy hắn đạo lý nhân quả và báo ứng thiện ác, dạy hắn phải sống thiện, phải cùng động vật sinh thiện.
Mẹ hắn là một người đàn bà lương thiện, cùng với một kẻ không có cha là hắn, khó tránh khỏi bị người chà đạp và ức hiếp. Sau lưng mẹ hắn, Trương Tuấn đánh nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng mà trước mặt mẹ hắn, hắn tuyệt đối là một người con thông minh, chăm chỉ học tập, không ngừng cố gắng. Hắn sợ nhất là nhìn thấy ánh mắt áy náy của mẹ - nếu như hắn có làm gì sai, mẹ hắn sẽ không trách mắng hắn, ngược lại đều cho rằng đó chính là tội của bà, đây vốn phải là bà phải chịu trừng phạt, nhưng lại báo ứng tại trên người của con bà, cho nên bà rất áy náy. Mỗi một lần khi mẹ hắn lại có ánh mắt này, tâm của hắn như bị dao cắt, thứ vết cắt sâu tận xương tủy.
Hai mẹ con sống nương tựa nhau hơn hai mươi năm, chính hắn rất vất vả mới tốt nghiệp đại học, đã đến lúc báo đáp cho mẹ, nhưng lại… rơi vào cái địa phương đáng chết này.
Hết thảy đều là bởi vì đêm ấy mưa lớn.
Sau khi giờ tăng ca chấm dứt cũng đã hơn mười một giờ, bên ngoài mưa to như trút, Trương Tuấn thấy được một đoàn ánh sáng trong mưa.
Thứ người ngoài hành tinh bắt đi hắn vô cùng nhân quyền, bọn họ nói cho hắn biết rằng gần đây bọn họ mới vừa chế tạo ra một loại “bệnh độc”, loại… bệnh độc này không phải cái gì tật bệnh, mà là loại lây qua sinh vật bởi “tính chất đặc biệt”. Sinh vật bị bệnh độc lây qua sẽ mang ra một ít tính chất đặc biệt, bệnh độc tiếp tục lây sang người thứ nhất sau đó, thì người trước đó sẽ chết đi. Thứ bệnh độc này còn không có thử nghiệm trong thân thể sống, người ngoài hành tinh muốn bắt Trương Tuấn làm thành tiêu bản vật sống để thí nghiệm. Đồng thời, họ thanh minh rằng họ sẽ trả cho hắn một phần thù lao phong phú.
Trương Tuấn nhìn vào một bản danh sách thù lao có số lớn tiền tài, lại còn có… một phần hấp dẫn hắn nhất: “dị năng”, trong lúc nhất thời, hắn không chút do dự mà đáp ứng. Hiển nhiên có những thứ này, hắn cùng mẹ có thể sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
Thí nghiệm trên vật sống không thể tiến hành trên đĩa bay, bởi vì phải ghi nhớ rất nhiều số liệu phiền phức, cho nên dù có chín lọ thủy tinh chứa bệnh độc, bọn họ cũng phải trở về hành tinh của mình để tiến hành thí nghiệm.
Vũ trụ mịt mờ, phi hành vượt qua cực ly xa, người ngoài hành tinh sử dụng đến kỹ thuật tiên tiến “Xuyên Qua Không Gian” để thực hiện. Chỉ là không hề nghĩ tới, ở thời khắc quan trọng nhất để thoát ra vùng đệm không gian ấy, đĩa bay bị phá hỏng thành từng mảnh, rơi vào vùng không gian tăm tối bên trong. Trương Tuấn càng bị lực lượng lớn đánh mạnh vào, ngất đi.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trên thảo nguyên này. Bên người hắn, trừ vài khối mảnh vỡ đĩa bay nhỏ bé, cũng chỉ có lọ bệnh độc nằm trong chính cái chai hợp kim. Hắn cũng không rõ mấy cái chai này được làm thành tài liệu gì mà chắc chắn như vậy.
Trương Tuấn lấy một cái chai trong số chín cái chai ra, mở van xem thử. Trong cái ống thủy tinh nọ, thình lình có một thứ chất lỏng màu lam nhạt trôi nổi, mà giữa nó là một ít bột phấn màu vàng. Hắn cười khổ một cái, nhân tiện đem cái lọ thủy tinh này vứt bỏ - dù rằng cái nhà khoa học ngoài hành tinh kia đã từng tuyên bố rằng loại bệnh độc này là hắn nghiên cứu cả đời mới có thành quả. Trương Tuấn biết rõ, dù đúng như lời người ngoài hành tinh đó nói thì khi ở trên một cái thảo nguyên hoang vu thế này thì nó có thể có cái tác dụng gì? Không hề giá trị!
“Binh!” – Thủy tinh bể nát, chất lỏng màu lam nhạt cùng bột phấn màu vàng chảy ra. Trong chất lỏng màu lam, hình một ngôi sao lóe ra, như là sao trời chiếu rọi vào vũ trụ.
Cùng lúc này, một con kiến màu đỏ lớn bằng ngón cái đang bay nhanh về phía này, nó không hề biết thứ bệnh độc này nguy hiểm cỡ nào. Thứ bệnh độc đó nhiễm lên người nó, nó vẫn không cảm giác gì mà vẫn bay về phía Trương Tuấn.
Đang thẫn thờ, Trương Tuấn bị con kiến này cắn một phát rõ đau trên đùi!
Trương Tuấn hét thảm một tiếng, vừa cúi đầu nhìn thì thấy trên bắp chân đã có máu tươi tí tách. Hắn cũng không khỏi than thở: Con kiến này có sức mạnh thật lớn!
Đồng thời, hắn giận dữ, giơ lên tay phải, muốn chụp chết con kiến. Chỉ là không ngờ, khi tay hắn vừa mới giơ lên, con kiến lớn màu đỏ lại trượt chân ngã xuống, cả ngày không động đậy!
“Chết?” – Hắn tự hỏi.
Song vốn căm tức không thôi, hắn dùng chân giẫm con kiến thành thịt nát, và không chịu bỏ qua:
- Ngươi cho rằng đã chết là được? Dám cắn ta…
Hắn đang đùng đùng giẫm xuống thì bỗng nhiên choáng váng, đầu ong ong, mắt mơ hồ, cả người mềm nhũn.
“Bùm.” – Hắn ngã xuống đất.
Lúc hắn tỉnh lại, đã không biết là thời gian trải qua bao lâu rồi, chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận là vài ngày sau. Hắn bỗng tỉnh lại là do trên mặt đất truyền đến chấn động – một con có thân thể như chú voi con, trên đầu lại có một chiếc sừng to lớn như thanh đao của Quan Vũ đang rống giận vọt lại đây!