Chương 6: Thành Phú Quý
Thành Phú Quý ở bên rìa của thảo nguyên Tây Hòa, vốn là thành thị trọng yếu nhất nằm trong phạm vị ảnh hưởng của Thần giáo Bạc Hà. Vì địa thế của nó, cho nên ở nơi đây, những đặc sản thực vật cùng động vật của thảo nguyên Tây Hòa đều hết sức phong phú. Vả lại muốn vận chuyển vật tư về các hướng khác của đại lục thì thành Phú Quý chính là địa phương bắt buộc phải đi qua. Bởi vì những lý do chính như thế nên tiền thuế mỗi năm mà thành Phú Quý thu được cũng chiếm hai phần ba tổng thuế mà Thần điện Bạc Hà nhận được mỗi năm.
Đại lục Thần Tín hoàn toàn giống như tên gọi của nó, đây là một đại lục hỗn loạn với nhiều loại Thần giáo và Tín ngưỡng khác nhau. Vì lẽ ấy, trên đại lục không có quốc gia, mà chỉ có những Thần giáo lớn bé cùng với những vùng lãnh thổ của họ. Nếu nói nơi đây chính là thiên đường của Thần giáo thì cũng không hề quá đáng.
Lãnh thổ của Thần giáo Bạc Hà kéo dài từ tây qua đông, lại xuyên qua phía đông nam một chút, băng qua bình nguyên Bạc Hà cùng thảo nguyên hoang vu Tây Hòa, tuyên truyền tín ngưỡng đến tận vùng bờ cát Phan Riết. Tất cả mọi người trong khu vực này đều thờ thần Bạc Hà, đều quỳ lạy mong ước thần Bạc Hà phù hộ. Từ trăm năm trước, hằng năm ở khu vực này đều mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp cho nên dẫu cho Thần giáo Bạc hà chỉ là một Thần giáo bậc ba, nhưng nó vẫn là một mảnh đất “phì nhiêu” – phì nhiêu đến nỗi khiến cho cường địch xung quanh thèm nhỏ dãi.
Thành Phú Quý ở vùng nội ô của cả khu vực trực thuộc Thần giáo Bạc Hà, nó là một thành thị phồn hoa dưới sự quản lý của “Giáo chủ Phú Quý” – một vị thành viên cao cấp của Thần giáo Bạc Hà được cử quản lý mọi sự việc ở tòa thành này. Địa vị của Giáo chủ Phú Quý chỉ thấp hơn Giáo chủ của Thần giáo Bạc Hà, hắn ta thống lĩnh mười tám tên “Vệ thú Chiến sĩ” – một lực lượng quân sự to lớn và mạnh mẽ, chiếm một phần tư lực lượng quân sự của Thần giáo Bạc Hà.
Tại đại lục Thần Tín, tất cả mọi người và tất cả Thần giáo đều tôn trọng sinh mạng. Bởi vậy những tranh đấu bình thường giữa các Thần điện đều được giải quyết thông qua cuộc chiến đấu của các Vệ thú Chiến sĩ – chính là những Chiến sĩ bảo vệ Thần giáo.
Chúng thần đều là ngang hàng với nhau, vì vậy tại đại lục Thần Tín, không phân biệt chủng tộc, tất cả mọi người đều có thể học ma pháp và võ kỹ, đều có quyền lựa chọn theo con đường bất kỳ trong hai con đường ấy. Mọi người ai cũng từng trải qua quá trình đắn đo, lựa chọn con đường của chính mình. Tuy nhiên chúng thần vẫn có lúc mở rộng lòng nhân ái, vì bảo vệ Tín ngưỡng và Thần giáo của chính mình, bọn họ ban cho một số ít người có được thiên tư theo đuổi cả hai con đường cùng lúc – thường được gọi là ma vũ song tu. Mà Vệ thú lại chính là những ma thú có năng lực trợ giúp Chiến sĩ đạt được thứ năng lực ma vũ song tu. Song chỉ có cùng linh hồn của Vệ thú hòa thành một thể thì mới có thể đạt được thứ năng lực được mọi người mơ ước kia.
Sau khi giao nộp một phần thuế nhất định, tiểu đội mạo hiểm mới được cho phép tiến vào thành Phú Quý. Trương Tuấn ngồi ở trên xe - đang rất cao hứng về mưu kế của mình – đánh giá xung quanh thành thị mà hắn gặp đầu tiên ở dị giới.
Tường thành cao vút, e rằng ngay cả chim cũng khó bay lọt; cửa thành như miệng thú, liên tục phun ra, nuốt vào dòng người. Bên trong thành là những kiến trúc như núi phập phồng nối tiếp nhau, trong đó không hề thiếu những kiến trúc được chế tạo từ những thứ nghệ thuật đầy sắc thái và quái dị.
Ở trên đại lục Thần Tín, mỗi một tòa thành thị đều có những kiến trúc hùng vĩ, trong đó hùng vĩ nhất chính là Thần điện. Thần điện của Thần giáo Bạc Hà ở thành Phú Quý chính là vô cùng cao quý và cực kỳ hùng vĩ – có lẽ nguyên nhân là xuất phát từ tài lực sung túc của tòa thành. Mặc dù những kiến trúc khác ở trong thành đều có khí thế to lớn, nhưng nếu đem so với Thần điện thì chỉ thấy nó vẫn nhỏ bé - cả về bề thế và mức độ xa hoa.
Thần điện như hạc giữa bầy gà, được xây từ đá cẩm thạch màu trắng. Tại đỉnh tháp trắng nõn là một cây cột cờ có thêu một đồ án màu lam riêng biệt của Thần giáo Bạc Hà. Trên mỗi đỉnh của Thần điện đều có một lá cờ như vậy. Những mặt lá cờ này chính là dấu hiệu của Thần giáo Bạc Hà. Số lượng lá cờ là đại biểu cho địa vị cao thấp của thành viên, vì thế, để nhận ra địa vị của một thành viên trong Thần giáo Bạc Hà, mọi người đều nhìn vào số lượng lá cờ trên quần áo họ.
Trương Tuấn bị đưa đến một nơi giống như thị trường giao dịch, nói chính xác và thô hơn thì chính là chợ. Những hàng rào bằng gỗ được dựng xung quanh nơi đây, có một ít người đang đứng ở sân khấu ở trung tâm khu chợ gọi mua, gọi bán. Trương Tuấn phản ứng lại ngay tức khắc: “Ồ, hóa ra đây là chợ mua bán ma thú”.
Hắn nhìn về hai gã chiến sĩ đang kéo xe trong chốc lát, lại liếc nhìn cô gái ma pháp sư một lần, trong lòng niệm một câu phật hiệu: “Phật tổ phù hộ, nhìn trên phần việc bọn họ vất vả đem ta từ thảo nguyên kéo trở về, ta sẵn tay giúp bọn họ đem bán bản thân mình thành một cái giá tiền tốt”.
Cung thủ đội trưởng chiếm lấy một cái vị trí tốt, liền hét lớn:
- Thần Thú có trí tuệ, loại Thần Thú có trí tuệ mà trăm năm không gặp. Ngài không có nghe sai, đúng vậy, loại Thần Thú có trí tuệ, cả đại lục Thần Tín đều sẽ vì nó mà điên cuồng, sớm mua được nó ngươi sẽ trở thành danh nhân nổi tiếng trên cả đại lục, ngươi sẽ trở thành đối tượng mà một Thần giáo bậc một chào mời. Nhanh hành động đi, cơ hội khó có được!
Trương Tuấn cảm thấy buồn cười, hỏi người chiến sĩ bên cạnh:
- Đội trưởng của các ngươi tại sao không đi làm người ngâm thơ rong?
Tên chiến sĩ sửng sốt một chút, chợt trả lời:
- Hắn? Trước kia hắn chính là một người ngâm thơ rong.
Gã đội trưởng giương cổ, mở cao giọng – bệnh nghề nghiệp – gào thét một loạt.
Không ít người đều nghe được tin tức một đầu Thần Thú có trí tuệ đang được đấu giá. Tin tức này giống như một viên bom thả vào chốn đông người, nhất thời mọi người dừng mọi hoạt động, im lặng thoáng chốc, rồi chen ầm ầm tới nơi tiểu đội mạo hiểm đang đứng.
Thú nhân, quỷ quái, người lùn… Trước xe Trương Tuấn đang ngồi, vô số người chen đầu vào để quan sát kỹ lưỡng, lắm người còn cố gắng trợn to hai mắt để nhìn rõ hơn. Tiểu đội mạo hiểm cố gắng lắm mới duy trì trật tự, mãi cho đến một lúc sau, dưới sự trợ giúp của bảo vệ khu chợ, mới đưa mọi người cách xa chiếc xe Trương Tuấn đang ngồi.
Cung thủ đội trưởng vốn có một bộ dáng nho nhã đứng ở trước lối vào chiếc xe kia, ở trong một phen “xung đột” ấy, cây cung của gã bị gãy nát, quần áo cũng bị xé rách mấy chỗ, trên mặt một khối đỏ, một khối xanh, nhưng mà ánh mắt của hắn lại vô cùng hưng phấn.
“A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi… Hắc hắc!” – Trong lòng Trương Tuấn vì hành động lén lút phá hỏng cây cung của gã đội trưởng tiểu đội kia mà tiến hành sám hối một phen.
- Con này là Thần Thú thật sao? Lại là loại ma thú có trí tuệ?
Ở phía dưới bắt đầu có người nghi ngờ hỏi. Vừa lên tiếng là một gã thú nhân.
Đại lục Thần Tín là nơi vô số chủng tộc sống chung, họ cũng không bài xích chủng tộc và tín ngưỡng của nhau. Gã thú nhân này là một gã có huyết thống không đáng tin cho lắm, mặc dù vóc người sáng sủa, thông minh, nhưng mà bộ lông trên mặt rõ ràng đã không có, tuy nhiên nhìn vào hai cái tai của hắn cũng có thể thấy được bóng dáng của loài gấu.
- Không sai, các ngươi sẽ không phải là bắt một đầu ma thú bất kỳ rồi đem làm giả thành Thần Thú chứ? Tốt nhất là chứng minh cho chúng ta xem!
Nhiều người lên tiếng, xung quanh đều là một mảnh ầm ĩ, người người yêu cầu tiểu đội mạo hiểm phải chứng minh đây là một con Thần Thú.
Cung thủ đội trưởng nhìn về phía “Phong Lâm Tinh Tinh”, nói:
- Ngươi nói hai câu nói cho bọn họ nghe đi.
Trương Tuấn mở miệng với vẻ lười biếng:
- Các ngươi là một bọn đần...
Lời của hắn còn chưa nói xong, phía dưới biến thành một mảnh hưng phấn và ngạc nhiên . Đâu đó xuất hiện những âm thanh thán phục.
- Hả? Trời ạ, nó mở miệng nói chuyện kìa, quả nhiên là một con Thần Thú có trí tuệ, không thể nào sai được. Tốt, tốt lắm, ta đã nói ta không có nhìn lầm mà, ha ha! Thần của ta ơi, tại lúc ta còn sống mà lại có thể may mắn nhìn thấy một đầu Thần Thú có trí tuệ!
Phía dưới trở thành một mảnh ầm ĩ, có cả thảo luận từ tốn lẫn cãi nhau đỏ bừng cả mặt.
Trương Tuấn nhìn khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của bọn họ, tự hỏi trong khó hiểu: “Những người này bị chính mình mắng mà vì sao lại hưng phấn? Chẳng lẽ con người trên thế giới này lại hạ tiện như vậy?”
Trích:
Lịch "phát sóng":
- Thứ hai, tư, sáu: 3 - 5 chương, từ 11h - 17h.
- Thứ ba, năm: 2 chương, chương đầu lúc 5h - 6h, chương thứ hai vào lúc trưa hoặc khoảng 23h - 24h.
- Thứ bảy, chủ nhật: 1 chương lúc 5h - 6h, có nữa hay không thì không chắc.
Không hứa hẹn điều gì, chỉ có thể cố gắng!
Lưu ý rằng hôm nào đó có việc gấp, tác giả không có thời gian sửa và đăng chương mới thì tác giả sẽ không báo trước.
(Đã đưa lên #1)
|
Góp ý - Thảo luận: Tại đây.
|