- Ta ra giá mười vạn kim tệ.
Tên thú nhân đặt câu hỏi nghi ngờ đầu tiên trong đám người là người thứ nhất ra giá. Nhìn vào quần áo hắn đang mặc, đã có thể biết ngay hắn ta không phú cũng quý, xem ra là kẻ có tiền.
- Mười vạn kim tệ? Ngươi cho rằng đây là đang đấu giá nữ nô loài quỷ quái? Thật xàm, đây chính là Thần Thú có trí tuệ, không có tiền đấu giá thì lăn qua một bên!
Một tên công tử quần là áo lượt đứng giữa bầy hộ vệ, dùng giọng nói nam trầm của mình chê cười thú nhân, đồng thời ra giá.
- Năm mươi vạn kim tệ!
Gã vừa mở miệng thì làm cho gã thú nhân lúng túng, xấu hổ mà lẩn vào đám người mất dạng.
- Năm mươi vạn kim tệ?
Cung thủ đội trưởng thì thầm, hắn cùng các thành viên của tiểu đội mạo hiểm chợt có cảm giác bị hạnh phúc đánh trúng, cảm giác so với bị sao băng đánh trúng cũng không ít đi bao nhiêu – một cái cảm giác hai chân bủn rủn, sắp té xỉu.
Năm mươi vạn kim tệ đủ sức xây dựng một tòa Thần điện hùng vĩ, mà khi đã có tòa Thần điện của mình, họ có thể thành lập Thần giáo của họ, họ có thể tiếp hành thu nhận giáo đồ, sau đó vui vui sướng sướng quản lý Thần giáo, chờ các giáo đồ cung kính đưa lên tế phẩm. Đương nhiên việc sáng lập Thần giáo tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Tại đại lục Thần Tín, một bút tài phú khổng lồ như vậy đủ để khiến nhiều người “rút đao hướng về” – giết người cướp của không hơn! Năm mươi vạn kim tệ, số tiền mà ngay cả phần lớn quý tộc được Thần điện sắc phong chưa chắc đã xuất ra được, nhưng vị công tử này lại có thể xuất ra tới, thế nên hiển nhiên người công tử vừa lên tiếng có lai lịch rất lớn.
- Đây không phải là công tử Tính của dòng họ Nguyễn Văn tại thành Phú Quý sao?
Một giọng nói vang lên, theo sau đó, một thanh niên mặc áo choàng màu vàng nhạt, trên lưng là hai thanh kiếm màu bạc vắt ngang tách qua dòng người, tiến về nơi đây. Khi hắn vừa mới xuất hiện, có người kinh ngạc hô:
- Trần Công Dũng. Vệ thú Chiến sĩ Trần Công Dũng!
Vệ thú là một loài ma thú đặc biệt, như đã biết, trên đại lục Thần Tín, chúng thần ngang hàng với nhau, và chúng thần chỉ cho phép một người lựa chọn tu luyện ma pháp hay tu luyện võ kỹ. Nhưng chúng thần vì bảo vệ Thần giáo của mình mà phá lệ mở rộng tấm lòng, ban cho một ít người có năng lực ma vũ song tu. Mà thứ năng lực này chính là thông qua sủng vật của thần – vệ thú – để nhận được.
Sau khi trải qua tầng tầng khảo hạch, chiến sĩ cùng vệ thú “kết hợp” với nhau, vệ thú tự động dâng lên tính mạng của mình, hóa thành một tia tinh thần hòa vào thân thể của chiến sĩ – khi đó Vệ thú Chiến sĩ được sinh ra.
Trần Công Dũng được gọi là Vệ thú Chiến sĩ mạnh nhất của thành Phú Quý. Với vẻ anh tuấn và hào nhoáng, hắn chính là tình nhân trong mộng của vô số cô gái nơi đây.
Gã công tử Nguyễn Văn Tính nhìn về phía tên Vệ thú Chiến sĩ Trần Công Dũng, âm thầm cảm giác được không ổn. Trần Công Dũng không chỉ là Vệ thú Chiến sĩ mạnh nhất Thần giáo Bạc Hà ở thành Phú Quý, hắn càng là cháu đích tôn của tử tước Trần Công Sơn, nói nôm na thì hắn chính là người thừa kế chức vị và tài phú của vị tử tước.
“Thành Phú Quý là một thành lớn nhất ở khu vực xung quanh, tài lực hùng hậu, nếu hắn đánh chủ ý vào đầu Thần Thú này thì chính mình không nhất định có thể cạnh tranh được với hắn.” – Nguyễn Văn Tính nhíu mày, ở trong lòng hắn bay lên sự cảnh giác cao độ.
Trần Công Dũng là thanh niên tuấn kiệt , so với những tên “công tử ăn không ngồi rồi, suốt ngày phá phách” mà nói thì mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vậy nên Nguyễn Văn Tính cảm thấy bị uy hiếp là điều đương nhiên.
Trần Công Dũng mỉm cười:
- Công tử Tính với công tử Bảo vì sao cùng đến thành Phú Quý một lúc? Ha ha, thật là khéo. Không nghĩ tới việc ta vừa mới nghe có một đầu Thần Thú có trí tuệ ở đây thì lại đụng đến hai vị công tử. Nếu như mọi người đều có hứng thú với đầu Thần Thú này thì không ngại dùng phương thức đấu giá để phân ra cao thấp?
Trần Công Dũng rất khôn khéo, hắn vừa bày tỏ sự hứng thú của của mình dành cho Thần Thú, vừa quang minh chính đại đưa ra phương thức cạnh tranh. Chỉ một lời nói của hắn đã làm cho cả công tử Tính và công tử Bảo đang đứng trong đám người không tìm ra được một kẻ hở, một lý do để phản bác.
Nguyễn Văn Tính với Ngô Thế Bảo gật đầu trong bất đắc dĩ, trong lòng thì hết sức căm tức, nghẹn một hơi, toát lên cái suy nghĩ “nhất định phải thắng trận này, phải đạp nát cái kiêu ngạo của tên tóc vàng kia!”.
Trương Tuấn ngồi ở trên đài, nhìn mọi người tranh đến tranh đi, đột nhiên cảm thấy một trận buồn cười: “Nếu như bọn họ biết thật ra bản thân mình kỳ thật chẳng phải là một con Thần Thú, mà chỉ là một con người, thì vẻ mặt của họ sẽ thế nào? Hẳn là rất đặc sắc!”. Trương Tuấn muốn mở miệng cười to, nhưng mặt hắn là một bộ đau khổ, là vì hắn đói bụng.
Tiểu đội mạo hiểm vừa nhìn thấy ánh mắt của Trương Tuấn thì đã biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao bọn họ đã cùng con “Thần Thú” này trải qua một quãng đường dài cho nên đối với thái độ của nó, họ cũng hiểu chín, mười phần. Với họ, vào lúc này tuyệt đối không thể xuất hiện cái sai lầm gì, nếu như Thần Thú uể oải thì e rằng giá tiền bán nó sẽ giảm mạnh, còn nếu như Thần Thú bị chết vì đói thì e rằng tất cả cố gắng của họ chỉ là công cốc.
Mắt thấy vinh hoa phú quý đang mở rộng vòng tay chào đón chính mình, cung thủ đội trưởng không dám chậm trễ phút giây nào, hắn vội vàng hướng về hai người chiến sĩ, đánh một cái ánh mắt “ngươi hiểu chứ”. Song hai gã chiến sĩ vẫn đứng bất động ở nơi đó. Thấy vậy, gã căm tức: “Hai tên này làm sao mà không nhận ra ý tứ của mình?”. Gã lặng lẽ đi tới gần hai tên chiến sĩ, nhỏ giọng nói:
- Đi tìm cho nó chút thức ăn.
Hai tên chiến sĩ với khuôn mặt đau khổ, thấp giọng nói:
- Đội trưởng, nơi này là thành thị, chúng ta không thể nào đi săn thú, tiền của chúng ta thì đã hết từ sớm rồi. Ngài cũng biết mà, con Thần Thú này có sức ăn rất lớn, tất cả tiền của chúng ta đã sớm bị tiêu sạch.
Người đội trưởng ngẩn ra, hắn chợt nhớ đến việc tiểu đội của mình đã bị con Thần Thú ăn đến nghèo mạt! Hắn trở nên lo trái nghĩ phải, suy tư này nọ, nọ kia.
Mắt thấy con Thần Thú ngày càng uể oải, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm, cắn răng đem cung tên của chính mình cầm ra:
- Dùng chúng đổi một chút thức ăn, đi nhanh về nhanh.
Khi Trương Tuấn đang bắt đầu bữa ăn, phía dưới đã đến hồi cạnh tranh gay gắt. Trần Công Dũng báo ra một cái giá cao, mở đầu cho một lần đấu giá mới:
- Ba trăm vạn kim tệ.
Nguyễn Văn Tính đỏ cả hai mắt, xanh cả mặt, quát lên đầy hung tợn:
- Ba trăm năm mươi vạn! Ba trăm năm mươi vạn!
Cái giá này đã là cái giá cao nhất hắn có thể đưa ra, nếu Trần Công Dũng báo ra cái giá cao hơn, hắn chỉ có thể cúi đầu trong bất lực.
Trần Công Dũng không buông lỏng một chút nào, trong đôi mắt màu lam ứa ra một chút giận dữ:
- Bốn trăm vạn!
Hắn vươn ra bốn cái ngón tay, thản nhiên mà lại kiên định nói ra cái giá này.
- Hít hà…
Ở trong tiếng kinh hô của mọi người, Nguyễn Văn Tính cùng Ngô Thế Bảo rút đi trong buồn bã, ở trong lòng bọn họ, nỗi oán hận Trần Công Dũng đã lên đến đỉnh điểm!
Trần Công Dũng không một chút để ý, trong suy nghĩ của hắn, Nguyễn Văn Tính không phải là một đối thủ có tính uy hiếp, cho dù Nguyễn Văn Tính hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi thì gã có thể làm ra hành động gì? Nhiều nhất là nguyền rủa trong lòng mà thôi.
Với một cái giá cao lên đến bốn trăm vạn kim tệ mà mua được một đầu Thần Thú có trí tuệ, Trần Công Dũng vẫn rất hài lòng. Sau khi “đuổi” đi những tên đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, Vệ thú Chiến sĩ mạnh nhất thành Phú Quý lại khôi phục phong độ vốn có, liên tiếp mỉm cười đầy tao nhã và lịch sự, rồi liên tục hướng về phụ nữ xung quanh mà phất tay hỏi thăm.
- Bốn trăm vạn kim tệ! Bốn trăm vạn kim tệ!
Cung thủ đội trưởng kích động đến mức lời nói có phần khó nghe, rồi hắn lại lớn tiếng la lên:
- Còn có người ra giá cao hơn không?
Hắn hô tiếp hai lần, nhưng không có người trả lời.
Bốn trăm vạn kim tệ mua về một con Thần thú có trí tuệ, cái giá này cũng đã là cái giá rất cao, cung thủ đội trưởng cầu nguyện cuộc giao dịch này có thể nhanh chóng kết thúc trong hồi hộp. Chỉ cần nhận được bốn trăm vạn kim tệ, sau này hắn không cần đi mạo hiểm nữa, mỗi ngày hắn chỉ cần nằm ở tiếng rung động “đinh đương” của kim tệ mà thưởng thức những bữa ăn phong phú!
Tại phía dưới, với giá cao đến bốn trăm vạn, tất cả đối thủ cạnh tranh của Trần Công Dũng đều bị hù dọa không nhỏ, đến mức họ nản lòng lui ra khỏi cuộc đấu giá.
Hết lần này đến lần khác mọi người đều không còn đấu giá, ngay khi song phương chuẩn bị tiến hành cuộc giao dịch và cụng ly chúc mừng thì một cái âm thanh tuyệt vời vang lên.
- Chậm đã!