- Chậm đã!
Người còn chưa tới nhưng âm thanh đã tới trước.
Một tốp vệ binh với hai tay cầm kiếm nhanh chóng tách dòng người ra, để lộ một cái lối đi.Ở đầu tốp vệ binh là một cô gái mặc chiếc áo khoát màu đỏ được làm từ nhung và lụa, nàng tiến tới dưới sự bảo vệ của những tên vệ sĩ có thân hình cường tráng. Mọi người nhìn thấy bộ quần áo có bốn hoa văn hình một loài chim lớn – sự tượng trưng cho thân phận quý tộc, mà ở trong thành Phú Quý thì chỉ có công tước Vũ Tuyết Mai mới có được bộ đồ này, ngay lập tức họ quỳ xuống.
- Thành chủ!
Vũ Tuyết Mai nhẹ nhàng giơ bàn tay trái lên, khẽ mỉm cười:
- Xin hãy đứng lên đi hỡi các con dân của Thần.
Tiếp đó, theo thói quen, nàng dùng tay vuốt mái tóc đỏ “bốc lửa” của mình, trong lúc này, không biết vô tình hay cố ý, làn da trắng hồng đầy sức sống lộ ra bên ngoài một mảnh lớn.
- Đại công tước tôn kính, xin hỏi ngài hướng về nơi đây là có việc gì giao cho thuộc hạ đi làm sao?
Trần Công Dũng khom người hỏi.
Việc Trần Công Dũng rất ngưỡng mộ và theo đuổi Vũ Tuyết Mai thì mọi người trong Thần giáo Bạc Hà đều biết. Chuyện này không có gì to tát, tất cả cũng bởi vì người theo đuổi công tước Tuyết Mai đủ để thành lập ba đội vệ đội của vị nữ công tước này.
Trên đại lục Thần Tín, quý tộc đều có quyền thành lập vệ đội của chính mình, tước vị càng cao thì số người trong vệ đội càng nhiều. Trong đó, vệ đội của một công tước có nhiều nhất là năm trăm người. Thế mới biết hầu hết các nam quý tộc đều theo đuổi công tước Tuyết Mai.
Khi cái âm thanh dễ nghe của nữ công tước Tuyết Mai rơi vào trong tai của Trương Tuấn, hắn đang gặm một cái khớp xương, chính là loại cố gắng “không chừa một mảnh thịt vụn”.
- Đây chính là loại ma thú có trí tuệ?
Đang lúc Trương Tuấn chiến đấu hăng hái với cái khớp xương thứ hai, một cái liếc mắt không có chủ ý rơi vào người hắn. Nhất thời hắn như bị một tia chớp đánh trúng, khớp xương trong tay dĩ nhiên rơi trên mặt đất. Hắn ngây ngô nhả ra miếng thịt đang nhai nhóp nhép trong miệng, lẩm bẩm không ngừng một câu như một kẻ điên.
- Quan Thế Âm Bồ tát đại từ đại bi, đại khổ đại nạn, đại trí đại thiện…
Tuyết Mai khẽ nhíu mày:
- Ma thú chính là ma thú…
Cả người Trương Tuấn từ trên xuống dưới chỉ có thị giác còn sử dụng được, trong mắt của hắn chỉ có một thân ảnh cao quý của nữ công tước, cùng với khuôn mặt thanh tú, thoát tục của nàng. Dòng suy nghĩ của hắn cũng chuyển động theo sự chuyển động của công tước Tuyết Mai, ánh mắt của hắn càng không rời thân thể của nàng trong bất cứ giây nào. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, muốn chớp cũng không chớp mà nhìn nàng.
- Vệ thú Chiến sĩ Trần Công Dũng tôn kính, ngươi có thể đem con Thần Thú này tặng cho ta không?
Tuyết Mai vuốt cằm một cái, hướng khuôn mặt về phía Trần Công Dũng mà hỏi.
Trần Công Dũng rất khó có thể cự tuyệt Vũ Tuyết Mai. Dẫu cho hắn rất muốn có được đầu Thần Thú có trí tuệ này, nhưng đối mặt với thỉnh cầu của giai nhân, hắn vẫn lấy phong độ thường ngày mà khom người lùi về phía sau.
- Theo đúng yêu cầu của ngài – vị nữ công tước Tuyết Mai xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông, Công Dũng có thể rời khỏi, nhưng dựa theo quy định đấu giá, ngài phải đưa ra giá cả cao hơn Công Dũng thì mới được.
Vì một người phụ nữ xinh đẹp, một người đàn ông thần phục dưới váy của nàng cũng không phải là sự tình gì dọa người. Tất nhiên là khi người phụ nữ kia phải đáng giá để họ làm như vậy.
Vũ Tuyết Mai ung dung nhìn về phía con Thần Thú mà nở nụ cười:
- Ta ra giá bốn trăm năm mươi vạn kim tệ!
Hiển nhiên nếu như là một người không ra gì, thì sẽ chiếm lấy cái lợi này ngay, không phải quá dễ dàng sao? Chỉ cần hô lên một cái giá cao hơn của Trần Công Dũng một tí để mang tính tượng trưng là được. Nhưng với thân phận của bản thân mình, Vũ Tuyết Mai không cho phép mình làm vậy, nàng tăng liền năm mươi vạn kim tệ, điều đó là minh chứng tốt nhất thể hiện thân phận cao quý của nàng.
Cung thủ đội trưởng hạnh phúc đến mức muốn ngất đi, vì thế trong một khoảnh khắc tương đối dài, gã quên nói “giao dịch hoàn thành”.
Trương Tuấn lại bày ra ưu điểm vượt trội của một con Thần Thú có trí tuệ cao siêu, hắn đứng ở bên trong lồng sắt, nhảy về phía trước, sốt ruột đến nỗi không chịu được mà lớn tiếng tuyên bố:
- Giao dịch hoàn thành.
“Cốc.” – Một âm thanh xuất phát từ một búa gỗ gõ vào bàn vang lên, chỉ ra rằng cuối cùng con “Phong Lâm Tinh Tinh” đã bị thành chủ thành Phú Quý dùng bốn trăm năm mươi vạn kim tệ mua đi.
- Nguyên Hải, ngươi dẫn hắn đi trước rửa ngay đi. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho nó thì mang nó đến gặp ta.
Vũ Tuyết Mai giao nhiệm vụ cho quản gia của nàng.
Nhận được lệnh, một người trung niên có phần lớn tuổi lập tức dẫn theo hai gã vệ binh tiến về phía lồng sắt nhốt Trương Tuấn.
Trương Tuấn vốn cho rằng bản thân mình sẽ được đứng ở bên cạnh mỹ nữ có khí chất cao quý, nhưng lại không ngờ phải… đi tắm trước. Vừa nghĩ đến tắm rửa, hắn liền nhíu mày: “Tắm rửa xong sẽ lộ tẩy mà?”. Nghĩ đến đó, Trương Tuấn gầm lên một tiếng, nện một quyền lên trên lồng sắt.
Dưới một quyền của hắn, chiếc lồng sắt được chế tạo từ thép cứng có phẩm chất trung đẳng xuất hiện một vết lõm.
Tình huống bất ngờ khiến mọi người xôn xao và trở nên bối rối.
- Nhanh, nhanh bảo vệ công tước.
Trịnh Nguyên Hải la to.
Gã ta vừa dứt lời, bốn gã vệ binh nhanh chóng bước về bốn hướng xung quanh Vũ Tuyết Mai, đem nàng bảo vệ ở bên trong. Họ đầy cảnh giác nhìn về con Thần Thú đang tức giận trong lồng sắt.
Trương Tuấn hét lớn một tiếng, lần này hắn dùng tất cả sức mạnh đánh vào chiếc lồng sắt. Sau một tiếng “ầm”, chiếc lồng hắn bị hắn đập thành vài mảnh vỡ, rơi rụng trên mặt đất.
Chiếc lồng sắt này chính là vật mà tiểu đội mạo hiểm dùng để giam giữ Trương Tuấn, Trương Tuấn chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, hắn xem chiếc xe tù như một thứ mang hắn ra khỏi thảo nguyên một cách miễn phí. Do đó, vì dọc đường đi không hề xảy ra chuyện gì, vì thế tất cả mọi người đều lầm tưởng rằng lồng sắt có đủ chắc chắn để nhốt hắn lại, nhưng không ngờ tới việc chỉ sau một lúc Trương Tuấn nổi giận, thì chiếc lồng giam đã thành đồ bỏ đi, đã không thể giam giữ được hắn.
- Xông lên!
Vệ binh của nữ công tước hét lớn, họ cầm trong tay thanh kiếm dài, xếp thành hai hàng vọt lên.
Mục tiêu của Trương Tuấn chỉ có một, đó là nữ công tước xinh đẹp. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, ngay cả Xỉ Kiếm Lang cũng không theo kịp, rhế nên những vệ binh được huấn luyện theo cách chiến đấu của quân đội thì có thể nào là đối thủ của hắn.
Trương Tuấn không sử dụng kế hoạch nào, hắn xông tới, chụp vào cây kiếm trong tay một gã vệ binh, dùng lực ném mạnh ra ngoài. Dưới sức mạnh rất lớn của hắn, Mân Tượng cũng không phải là đối thủ thì đám vệ binh có thể có kết quả nào khác? Từng tên, từng tên vệ binh nối tiếp nhau bay ra bên ngoài.
Những tên vệ binh đáng thương bị quăng ra xa mất chục thước, ngã mạnh lên mặt đất, bộ dáng liền trở nên thê thảm, không ngừng rên rỉ. Nhân cơ hội này, Trương Tuấn nhào tới, tiến thẳng vào khoảng trống vừa mới được hắn tạo ra ở trước mặt.
Hàng vệ binh thứ hai không ngờ những tên vệ binh của hàng thứ nhất lại bị hạ đo ván nhanh như vậy, họ vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng giờ này đã nhìn thấy khuôn mặt không mấy thân thiện của Trương Tuấn, cùng với cái miệng cười cợt của hắn thì cả thân thể đã bồng bềnh trên không.
“Soạt…”
Trương Tuấn xông qua phòng tuyến của những tên vệ binh, hướng thẳng về nữ công tước.
Nhận thấy trận thế thay đổi, hai trong bốn tên vệ binh vây xung quanh nữ công tước lao ra, một trái một phải, tiến hành giáp công hắn.
Trương Tuấn rống lớn một tiếng làm cho màng tai của hai gã vệ binh kêu lên ông ông, đồng thời xông nhanh về phía trước, dùng hai tay bắt được vai của hai gã vệ binh này, chụm lại cùng nhau.
“Thình thịch.” – Hai cái đầu va đầu vào nhau, hai kẻ nọ lảo đảo té xuống.
Nhận thấy tình huống không ổn, hai gã vệ binh cuối cùng rút ra hai cây côn lớn bên hông, nhìn về người nữ công tước. Khi thấy nữ công tước gật đầu trong bất đắc dĩ, hai gã vệ binh biết mình đã nhận được sự cho phép thì lập tức cầm chặt thứ vũ khí nặng nề vọt lên.
“Đùng đùng!” – Hai thanh côn được kéo tới, nện ở những phiến nham thạch trên mặt đất, tạo thành từng mảnh lửa nhỏ.
Trương Tuấn đã sớm nhảy qua một bên, bắt đầu tiến hành một vòng chiến đấu khác.
Bốn gã vệ binh này chính là bốn gã Sư Nhân Chiến Sĩ, chiến sĩ cấp bậc “bốn sao” hàng thật giá thật. Nếu là trên chiến trường, họ đều có thể lấy một chọi trăm, nhưng khi đối đầu với Trương Tuấn – một kẻ có thể dễ dàng đối phó với Mân Tượng, thì lại rơi xuống hạ phong, ngay cả góc áo của hắn cũng chưa từng sờ tới. Hiển nhiên không phải do họ yếu mà do đối thủ của họ là một con “quái vật” không hơn không kém.