Trên đại lục Thần Tín, các loại nghề nghiệp đều được chia thành mười ba cấp bậc, từ cấp một sao thấp nhất cho đến cấp mười ba sao cao nhất. Một sao đến bốn sao thuộc về cấp thấp, bốn sao đến sáu sao thuộc về trung cấp, bảy sao đến chín sao thuộc về cao cấp, mười sao đến mười hai sao thuộc về cấp Thánh, mười ba sao chỉ là một cách gọi dùng để chỉ những người có cấp bậc vượt qua cấp Thánh và đạt tới cấp Thần.
Tất cả các loại nghề nghiệp đều như nhau, đều không có nghề nghiệp mạnh nhất, mà chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Chỉ có những người đạt đến Thánh cấp thì mới có thể một thân một mình quét ngang ngàn quân, ngàn đời không lo lắng. Còn tại những cấp độ trước cấp Thánh, tốc độ tu luyện nhanh hay chậm, sự mạnh yếu của các nghề nghiệp đều không hề khác nhau nhiều.
Một chiến sĩ có cấp độ bốn sao thì đã là một nghề nghiệp trung cấp, hai gã chiến sĩ bốn sao tiến hành vây công thì không khác gì sự công kích của một người chiến sĩ năm sao. Song ở trong hoàn cảnh đó, Trương Tuấn vẫn nhanh nhẹn và dư thừa sức chiến đấu, hắn đã và đang biểu hiện ra sức mạnh và tốc độ vượt trội.
Sau một lúc, hai gã chiến sĩ còn lại này cũng nằm trên mặt đất. Trương Tuấn tiến tới, dùng mũi chân hất từng cây côn lên, nắm ở trong tay.
“Coong coong coong…” – Hắn gõ hai thanh côn vào nhau, rồi xông tới, đánh loạn xạ về hướng này.
Đột nhiên lại có thêm hai gã Sư nhân Chiến sĩ xuất hiện trong phủ công tước, hai người họ hét lớn một tiếng, chặn đường tiến của hắn.
“Đùng!” – Bốn thanh côn đánh mạnh vào nhau, một tiếng nổ vang lên. Bàn tay cầm côn của hai gã Sư nhân Chiến sĩ đau xót, tê dại, lòng bàn tay rách tả tơi, máu tươi chảy dài.
Trương Tuấn không hề quan tâm dù là cái liếc mắt, hắn giơ hai thanh côn lên, lại một trận đánh loạn.
Hai gã Sư nhân Chiến sĩ biết mình không địch lại, họ bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ, họ vòng quanh người hắn, tiến hành đánh du kích.
Mà bởi vì thế, ở nơi này xuất hiện một cảnh tượng có phần buồn cười: Hai gã Sư nhân Chiến sĩ cường tráng với chiều cao hơn hai thước bị một gã có thân thể gầy gò và cao một thước tám đuổi theo mà đánh, có nhìn như thế nào cũng thấy không chút thích hợp.
- Ha ha ha…
Trương Tuấn cất tiếng cười to, mặt hai gã Sư nhân Chiến sĩ đỏ chót, xem ra họ cũng không phải là không biết xấu hổ. Khi đã không nhịn được sự dày vò của nội tâm, hai gã trao đổi ánh mắt một thoáng, rồi khẽ quát một tiếng, đồng loạt tấn công.
Trương Tuấn không chút nào sợ hãi, hai chiếc côn lại được giương ra, chặn đánh đòn đánh của hai người họ.
“Oanh!” – Những thanh kim loại cọ xát sinh ra tiếng nổ vang.
Bỗng nhiên vào lúc này Trương Tuấn buông lỏng hai tay, hai thanh côn chợt rơi xuống. Hai gã Sư nhân Chiến sĩ mãi lo dùng sức, cũng không nghĩ đến đối thủ của họ đột nhiên buông tay, thế là hai gã mất đi thăng bằng, cả người ngã về trước theo quán tính.
Nhân cơ hội này, thân thể Trương Tuấn co lại, xuyên qua khe hở giữa hai gã chiến sĩ. Đồng thời hai tay mở ra, thuận thế đẩy hai gã chiến sĩ bay về phía sau.
- Tá lực đả lực! Nó thật sự chỉ là một con ma thú sao?
Sắc mặt của công tước Tuyết Mai chợt xuất hiện chút biến hóa.
Trương Tuấn cười ha ha, tăng tốc vọt về hướng Vũ Tuyết Mai, bàn tay mở to ra, muốn bắt nữ công tước của chúng ta.
Thật không ngờ đến rằng nữ công tước lại ra tay nhanh như điện, bàn tay trắng như ngọc nhìn nhu nhược lại giữ chặt cổ tay của Trương Tuấn, như một chiếc kiềm đang kẹp chặt. Ngay sau đó cổ tay nàng run lên, đẩy mạnh tới trước.
Trương Tuấn hét thảm một tiếng, bị văng ra ngoài có hơn năm thước. Hắn đứng lên trong hoảng sợ, nhìn năm vết màu đỏ trên cổ tay của chính mình, cố nén đau nhưng lại không nhịn được khen:
- Thật là lợi hại!
Vũ Tuyết Mai nhìn hắn với thái độ cực kỳ bình tĩnh. Mặc dù đang ở trong chiến đấu nhưng nàng vẫn giữ vững khí chất cao quý của mình.
- Ta vốn là một chiến sĩ chín sao, nếu không phải như vậy thì một thành thị phì nhiêu như thành Phú Quý sẽ đến lượt ta cai quản sao?
Trương Tuấn chợt hiểu ra, hắn biết mình không thể nào tiếp tục lừa dối được nữa. Vì thế hắn đứng yên ở đó, nói:
- Ta không phải là Thần Thú, ta là con người!
Hiển nhiên từ lúc bị kéo về nơi đây, hắn vẫn chấp nhận im lặng. Mãi cho đến khi biết mình không phản kháng thì sau khi tắm rửa cũng lộ tẩy, cho nên hắn liền phá lồng xông ra. Nhưng giờ phút này, khi đã biết không thoát được, hắn đành ăn ngay nói thật.
Chuyện này sẽ làm ra chấn động thế nào trong phủ công tước? Công tước là thân phận gì, thế mà tại trong lãnh địa của mình lại bị người lừa gạt. Đám người Trịnh Nguyên Hải lập tức nhảy lên la hét ầm ĩ, muốn dẫn vệ đội đi tóm những tên cả gan dám lừa cả công tước, dẫn về đây để tiến hành trừng trị thật nghiêm.
Vũ Tuyết Mai khoát tay, đầy hứng thú nhìn về khuôn mặt đã được lau sạch của Trương Tuấn:
- Mắt đen, tóc đen, ừm, cũng thật là hiếm thấy.
Nàng bắt đầu trầm ngâm, ngón tay lướt nhẹ lên khuôn mặt, động tác dịu dàng.
- Ngươi chưa từng tu luyện võ kỹ sao?
- Không có.
Trương Tuấn gật đầu.
Nhãn lực của chiến sĩ chín sao là sáng tỏ cỡ nào? Như thế nào nàng có thể không nhìn ra? Nàng hỏi như vậy chỉ là muốn được xác nhận từ hắn mà thôi.
- Công tước tôn kính, xin hãy nhanh ra lệnh, không thể để cho những tên lừa gạt đáng xấu hổ kia có đủ thời gian chạy trốn.
Trịnh Nguyên Hải đứng ở sau bốn gã Sư nhân Chiến sĩ, nói ra với một bộ dạng trung thành tuyệt đối.
Vũ Tuyết Lại bỗng nhiên cười:
- Nguyên Hải, đi chuẩn bị một chút, ta phải đi gặp Giáo chủ Trần Đại Nghĩa.
Nguyên Hải cảm thấy kỳ quái, hỏi trong khó hiểu:
- Đại nhân, chúng ta không truy cứu hành vi phạm tội của những tên lừa gạt kia sao?
Vũ Tuyết Mai lắc đầu, nói:
- Bọn họ cũng không biết chuyện này, coi như không có gì đi. Ngươi nhanh đi chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát. Rõ chứ vệ binh… Ừ, xin lỗi, mà ngươi tên gì? Trương Tuấn? Tốt, vệ binh Trương Tuấn.
“Dẫn hắn đi theo để làm gì?” - Trịnh Nguyên Hải có chút khó hiểu, mặc dù trong lòng âm thầm nói, nhưng gã vẫn tuân theo mệnh lệnh của nữ công tước, vội vàng đi chuẩn bị mọi việc.
Không lâu sau…
Trong Thần điện ở thành Phú Quý, Vũ Tuyết Mai hướng về Giáo chủ Trần Đại Nghĩa hành lễ với thái độ vô cùng cung kính. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhìn nàng, ôn hòa cất tiếng hỏi:
- Công tước tôn kính, hôm nay ngài đến đây là có việc gì sao?
Vũ Tuyết Mai trả lời:
- Giáo chủ, ta vội vàng đến đây là để đề cử cho ngài một người. Hắn là chiến sĩ trời sinh cho nên ta mới đề cử cho hắn trở thành người thuộc hạ Vệ thú Chiến sĩ thứ mười chín của ngài.
Trần Đại Nghĩa mỉm cười:
- Công tước đại nhân, ngài cũng biết rồi, việc lựa chọn Vệ thú Chiến sĩ là rất nghiêm khắc, chúng ta không thể đề cử với Thần một người không đủ tư cách. Đây là có tội.
Vũ Tuyết Mai gật đầu:
- Ta tin tưởng người này có thể thành công. Hắn không có luyện qua bất cứ võ kỹ cùng ma pháp nào, nhưng hắn lại có thể đánh bại bốn gã chiến sĩ bốn sao một cách dễ dàng.
- Hả? Chuyện này là thật chăng?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng không lộ ra khuôn mặt kinh ngạc đến bao nhiêu. Hắn nhìn về Trương Tuấn – kẻ đứng sau nữ công tước, không mấy tin tưởng cái người gầy gò này có thể đánh bại bốn gã chiến sĩ bốn sao.
Vũ Tuyết Mai liếc mắt ra hiệu cho Trương Tuấn, ý đồ bảo Trương Tuấn bước tới đây.
Đây chính là cơ hội biểu hiện bản thân trước mặt mỹ nữ, bởi vậy Trương Tuấn rất vui lòng. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chỉ chỉ vào một pho tượng quái vật có chiều cao hơn ba thước. Được Giáo chủ Trần Đại Nghĩa gật đầu, hắn tiến tới ôm pho tượng, gầm nhẹ một tiếng. Sau một vài trận rung động, pho tượng nọ bị hắn bế lên.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cười hài lòng, gật đầu, nói:
- Tốt tốt! Ta tin tưởng ánh mắt của nữ công tước, hắn nhất định là chưa từng tu luyện qua bất kỳ võ kỹ hay ma pháp nào. Sức mạnh được trời sinh như thế thì chắc chắn sẽ thông qua những khảo nghiệm của Vệ thú Chiến sĩ. Ha hả…
Công tước Tuyết Mai có phần vừa ý nhìn qua Trương Tuấn. Trương Tuấn ngây ngô, nhếch miệng cười ha hả, còn thiếu chút nữa liền dùng hai nắm đấm gõ vào lồng ngực của mình như một con tinh tinh lớn.
“Phật tổ phù hộ!” – Trương Tuấn khấn trong lòng, biểu lộ sự khoái trá của bản thân.
- Đi thôi, theo ta đi đến phía sau Thần điện. Chúng ta sẽ bắt đầu những bài kiểm tra ngay bây giờ.
Đối với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, tăng thêm một gã Vệ thú Chiến sĩ trong thành Phú Quý là một cái tin tức tốt lành, không thể nghi ngờ về việc quân đội dưới sự quản lý của hắn sẽ mạnh mẽ hơn một ít.
Vệ thú Chiến sĩ so với những chiến sĩ bình thường mạnh mẽ hơn nhiều lắm, song quá trình tuyển chọn lại càng thêm phức tạp, yêu cầu cũng cực kỳ nghiêm ngặt. Hằng năm có hơn một trăm tổ có số lượng nghìn người xếp hàng dài với mong muốn được trở thành Vệ thú Chiến sĩ. Nhưng số người có tư cách trở thành Vệ thú Chiến sĩ lại hiếm hơn lá mùa thu, có thể nói là trong số trong nghìn người, trong số nghìn dặm xung quanh cũng khó có thể tuyển ra được một người.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa vẫn luôn tìm cách mở rộng số lượng Vệ thú Chiến sĩ dưới trướng, nhưng mà tìm mãi vẫn chưa thấy có người đủ tư cách.
Trong suy nghĩ của Trần Đại Nghĩa, Trương Tuấn có sức mạnh trời sinh như thế thì tất nhiên có thể thông qua những bài thi kiểm tra, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Mà do đó thì trong tương lai, Trương Tuấn có thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ hai sao, việc này đối với một người giáo chủ như Trần Đại Nghĩa là một sự trợ giúp rất lớn.