Cấp cao nhất của Vệ thú Chiến sĩ chỉ là năm sao, nhưng chỉ có Vệ thú Chiến sĩ trong Thần giáo bậc một mới có thể tăng lên tới năm sao, còn ở những Thần giáo bậc hai chỉ có thể tăng cao nhất đến ba sao. Mà những Vệ thú Chiến sĩ trong Thần giáo bậc ba thì chỉ có tăng cao nhất đến hai sao.
Thần giáo Bạc Hà nằm ở phía đông nam đại lục, vốn là một cái Thần giáo nhỏ, nói trắng ra chính là Thần giáo bậc ba, Vệ thú Chiến sĩ của họ chỉ có thể tăng đến hai sao.
Xét về yếu tố chính thì sự phân chia cấp bậc của Thần giáo dựa vào số lượng người tham gia tín ngưỡng – hay được gọi là tín đồ. Và để tiện lợi, không biết bao lâu về trước, không biết là ai sáng tạo ra, số tín đồ của Thần giáo đều được thể hiện qua ánh sáng tỏa ra từ một viên ngọc thạch lấp lánh, thuần khiết có tên là Tín Ngưỡng Thạch. Ánh sáng của Tín Ngưỡng Thạch càng mạnh thì đồng nghĩa với số lượng tín đồ của Thần giáo đó càng nhiều, nghĩa là Thần giáo có cấp bậc càng cao; ngược lại thì Thần giáo có cấp bậc càng thấp. Ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch của Thần giáo Bạc Hà chỉ bao phủ trong phạm vị ba mươi dặm.
Ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch bao phủ phạm vi ba mươi dặm đến một trăm dặm thì đó là Thần giáo bậc ba, từ một trăm hai mươi dặm đến một nghìn hai trăm dặm thì đó là Thần giáo bậc hai, và từ một nghìn hai trăm dặm trở lên thì đó là Thần giáo có cấp bậc cao nhất. Ở trên đại lục, có năm Thần giáo lớn gồm: Thần giáo Đông Phương, Thần giáo Cự Long, Thần giáo Tinh Thần, Thần giáo Nhật Nguyệt cùng Thần giáo Sơn Thần là thần giáo bậc cao nhất. Ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch của năm Thần giáo lớn bao phủ cả ba ngàn dặm!
Nếu không có gì khác thường thì trên cánh tay của Vệ thú Chiến sĩ đều sẽ có một đôi bảo vệ tay làm bằng kim loại có màu sắc hoa lệ. Khi cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ tăng lên, đôi bảo vệ tay đó sẽ xuất hiện một vết lõm vào hình lăng trụ. Khi sức mạnh của Vệ thú Chiến sĩ đạt đến yêu cầu, khi được cung cấp đầy đủ sự trợ giúp, đôi bảo vệ tay sẽ bắt đầu thăng cấp. Nếu như nó thành công thăng cấp, trên vết lõm sẽ xuất hiện một viên Sức Mạnh Tinh Thể, có bao nhiêu viên Sức Mạnh Tinh Thể thì cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ là bấy nhiêu.
Trương Tuấn theo Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đi tới phía sau Thần điện, theo sau họ là nữ công tước Tuyết Mai. Nơi này không hùng vĩ như phía trước Thần điện, nơi này chủ yếu cung cấp nơi sinh hoạt cùng chỗ ngủ nghỉ cho các thành viên làm việc trong Thần điện.
Đi qua nhiều cổng vòm có chiều cao hơn ba thước, trên tường tràn đầy những bức tranh miêu tả về Thần giáo Bạc Hà – cả lịch sử và những huy hoàng đã có, bọn họ đến một căn phòng rộng bên trái hành lang.
Bên trong căn phòng là những vật dụng có vẻ ngoài mộc mạc, để lộ hết cuộc sống giản đơn của vị giáo chủ. Trần Đại Nghĩa dẫn hai người vào bên trong rồi xoay người lại, nói với Trương Tuấn bằng giọng trịnh trọng:
- Con trai, Vệ thú Chiến sĩ là người bảo vệ của Thần. Cho nên tính cách và phẩm chất mới là điều quan trọng nhất. Do đó cuộc sống không thể không đạm bạc, và không thể xa xỉ. Ngươi có thể giữ vững một cuộc sống như vậy đến hết cả cuộc đời sao?
Trương Tuấn cười lớn trong lòng, bên ngoài thì lại nói:
- Có thể.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa gật đầu, sau đó dẫn hắn đi vào một cánh cửa nhỏ.
Phía sau cánh cửa nhỏ là một căn phòng không có cửa sổ, bên trong chỉ có một cái bàn làm từ một loại đá màu trắng ngà. Hai bên trên cái bàn màu trắng ngà là một bức tượng mang hình dáng một con bọ ngựa cầm song đao.
- Đây là…
Khi Trương Tuấn không rõ, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đầy tôn kính nói ra:
- Đây là Song Đao Đường Lang của Thần giáo Bạc Hà.
Toàn bộ Thần điện trên đại lục đều chỉ có duy nhất một con vệ thú, nói cách khác thì Vệ thú Chiến sĩ của một Thần điện đều sử dụng cùng một loại vệ thú, cho đến nay chưa từng có Thần điện nào sử dụng được loại vệ thú thứ hai. Đó là bởi vì vệ thú là sủng vật của Thần, có thể phát hiện một loại đã là việc hết sức không dễ dàng, muốn phát hiện loại thứ hai là một việc căn bản không thể hoàn thành được. Mà vì thế nên công việc nuôi dưỡng những con vệ thú dùng để cung cấp cho Vệ thú Chiến sĩ là công việc rất quan trọng. Quan trọng là bởi vì số lượng Vệ thú Chiến sĩ cũ không ngừng giảm xuống, và cũng có Vệ thú Chiến sĩ mới lạ được sinh ra, vòng lẩn quẩn ấy lại cần phải có vệ thú để sử dụng. Thêm một lý do nữa là năng lực sinh tồn của vệ thú cực kỳ yếu ớt, nếu để cho chúng tự sinh tự diệt ở bên ngoài thì chỉ sợ chúng đã sớm bị tuyệt chủng.
- Đem hai tay của ngươi đặt trên bức tượng bằng đá.
Trần Đại Nghĩa nói với Trương Tuấn, Trương Tuấn nghe vậy thì làm theo.
- Tập trung toàn bộ tinh thần, dùng sức.
Trần Đại Nghĩa lại nói.
Trương Tuấn nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh, rồi dùng tất cả sức mạnh truyền vào hai pho tượng. Chỉ trong chốc lát hai bức tượng nhỏ dưới tay Trương Tuấn chậm rãi tỏa ra ánh sáng lung linh.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa rất hài lòng, ông ta vỗ lên bờ vai của Trương Tuấn, lên tiếng cổ vũ:
- Ừ, không sai, cuộc kiểm tra võ kỹ cùng ma pháp đều đã thông qua, tiếp theo ngươi cần thông qua cuộc kiểm tra thân thể thì ngươi đã có thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ!
Ba người họ lại đi qua một cánh cửa nữa, tiến vào một căn phòng hẹp ở phía sau. Trong căn phòng này không có bất cứ cái gì, chỉ là một mảnh trống không. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa khom người xuống, dùng tay gõ vào bức tường trong phòng.
- Lão già Kiếm Hiệp, nhanh đi ra kiểm tra thân thể của người trẻ tuổi này.
“Ken két…”
Một cánh cửa ngầm nối liền với bức tường mở ra, một ông lão có khuôn mặt như vỏ cây khô lấp ló sau bức tường.
- Lại có người đến kiểm tra sao?
Trần Đại Nghĩa nói:
- Người này không giống với những người trước đó, ta cam đoan với ngài.
Phạm Kiếm Hiệp “hừ” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại một cái “rầm”.
Một lát sau, cánh cửa được mở ra, một ông lão thấp bé bước ra ngoài. Hiển nhiên ông lão là người Ải Nhân, cơ thể chỉ cao bằng một nửa người bình thường.
Phạm Kiếm Hiệp nhìn Trương Tuấn:
- Chính là hắn?
Thấy Trần Đại Nghĩa gật đầu, ông lão Kiếm Hiệp rút ra một cây trượng từ sau lưng, cầm lấy một đầu, đưa đầu kia về phía Trương Tuấn và nói:
- Nhóc con, cầm lấy đầu này đi.
Trương Tuấn không hề do dự, hắn đưa tay bắt lấy đầu nọ.
Phạm Kiếm Hiệp thấy vậy, liền nói:
- Tốt lắm, tập trung tinh thần suy nghĩ đến động vật ngươi thích nhất.
Trương Tuấn thích nhất động vật nào? Trong lòng hắn “nỗ lực” suy nghĩ: “Con chó nhỏ? Con mèo nhỏ? Con thỏ nhỏ?? Hình như đều không phải”. Nghĩ tới nghĩ lui chừng mười giây, một thân hình khổng lồ xuất hiện trong đầu hắn, nhưng không ngờ rằng đó là một con Mân Tượng.
Trương Tuấn cười khổ: “Không trách được, sinh sống trên thảo nguyên hơn nửa năm trời, mỗi ngày đều dựa vào thịt Mân Tượng để sống, do vậy mà chính mình thích nhất loài này cũng không có gì không hợp lý. Phải biết loài vật này vừa lớn, thịt lại mỹ vị, mà giết một con lại không quá khó khăn!”
Theo sự tập trung suy nghĩ của Trương Tuấn, chiếc trượng vốn có màu nâu chậm rãi chuyển sang màu trắng. Đang vô cùng kỳ vọng vào Trương Tuấn nhưng lại thấy màu sắc này, vẻ mặt của Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai có chút khó coi, trong lòng họ đều là một bụng khó hiểu.
Trần Đại Nghĩa vội vàng hỏi nhỏ:
- Kiếm Hiệp, ta biết màu vàng là đại biểu cho độ phù hợp của thân thể người và tinh thần của vệ thú là thấp nhất, màu xanh biếc là cao cấp, màu đỏ là không có độ phù hợp nào. Nhưng màu trắng như thế này là sao đây?
Thần sắc của Phạm Kiếm Hiệp cũng trở nên cổ quái:
- Là không có độ phù hợp, như vậy mà ngươi còn không hiểu sao? Không phải màu xanh biếc cùng màu vàng thì đã nói lên thân thể của hắn và tinh thần của vệ thú hoàn toàn không phù hợp.
- Hả?
Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai đều tỏ ra thất vọng, nhất là Vũ Tuyết Mai. Tất nhiên rồi, nếu như Trương Tuấn có thể trở thành Vệ thú Chiến sĩ thì người tiến cử là nàng sẽ đạt được nhiều chỗ tốt, huống chi nàng biết Trương Tuấn cũng ái mộ nàng.
Trên đại lục Thần Tín, các tộc sống cùng nhau, huyết thống của thú tộc đã được gieo vào các tộc khác, muốn tìm đến một người không chút liên quan đến “Thần Thú” là vô cùng khó khăn. Ở trong quá khứ, những người được kiểm tra đều bị loại ở ngay vòng một – vòng kiểm tra tiềm lực. Mà một khi không thông qua vòng thứ nhất thì vòng kiểm tra thứ hai chỉ còn là một hình thức.
Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai đều không nghĩ tới một người chưa từng tu luyện võ kỳ cùng ma pháp đã thông qua cuộc kiểm tra về tiềm lực lại bị cuộc kiểm tra thân thể đánh trợt. Bởi vậy cho nên hai người họ đều tin tưởng Trương Tuấn sẽ thông qua vòng kiểm tra thứ hai. Song ai cũng không nghĩ tới, hắn thông qua vòng kiểm tra đã từng loại bỏ trăm nghìn người, nhưng lại bị loại ở vòng kiểm tra tiếp theo. Trên mặt của hai người họ đều khó che dấu được sự thất vọng.
Phạm Kiếm Hiệp không hề để ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt của hai người họ, mà nói tiếp:
- Màu trắng chỉ ra rằng hắn không thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ, nhưng hắn lại có thể trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ, một gã chuyên nuôi dưỡng vệ thú.