Ngày hôm sau, Trương Tuấn chính thức được đưa đến Thần điện thành Phú Quý, trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng thành chủ Vũ Tuyết Mai cùng nhau tế lễ, vì hắn mà mở tiệc đãi khách, cố gắng ôm trọn phần công lao to lớn đó.
Chỉ cần có được phần công lao này – tìm được Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ – thì ắt hẳn Giáo chủ Trần Đại Nghĩa sẽ nước lên thì thuyền lên, có lẽ không bao lâu sau hắn sẽ tiến vào Tổng giáo, còn riêng vị nữ công tước, quyền lợi của nàng sẽ được củng cố một cách vững vàng.
Hết thảy chuyện này đều chưa có quan hệ gì với Trương Tuấn, hắn bị ông lão Phạm Kiếm Hiệp dẫn vào một cái con đường ngầm âm u. Đi suốt nửa giờ trong con đường ngầm thiếu ánh sáng này thì họ tới một cái động thật lớn.
Động có hình như một khối cầu. Trên đỉnh là một hình vòm có mô hình của mặt trời và các vì sao, phía dưới của mô hình là hình của một con sông dài, nếu không nhầm thì đó là con sông Bạc Hà chảy qua thành Phú Quý. Thậm chí có cả một phần biển Phan Riết, nơi mà con sông Bạc Hà đổ ra biển.
Sông Bạc Hà chỉ là một con sông mang tính địa phương, nó không hề dài như vậy, cũng không có lớn như thế kia, cả khu vực nó đi qua cũng không tới một phần mấy chục diện tích đại lục. Nhưng trên mô hình này, nó kéo dài qua cả vùng Tây Nam Bộ của đại lục, giống như một con rồng lớn chiếm trọn phía Tây Nam, và nhìn khu vực khác của đại lục với sự thèm khát khó nhịn. Cũng ở trong mô hình này, nó chiếm tới tận một phần tư đại lục.
Bốn phía trên vách động đều có một cái lỗ nhỏ có đường kính dài đến một thước. Những cái lỗ nhỏ ấy được bao quanh bởi những cái hàng rào được làm từ những cột thép có chất lượng cao to bằng bắp chân người, loáng thoáng có thể nhìn thấy những viên trứng và nghe được tiếng vang, hẳn là có sinh vật sống ở bên trong.
Trương Tuấn chỉ vào các lỗ nhỏ này, hỏi:
- Nơi này là nơi các vệ thú sinh sống phải không?
Phạm Kiếm Hiệp gật đầu:
- Đúng vậy, những người bảo vệ của Thần sống ở nơi này.
Nói xong, hắn chỉ hai cái lỗ nhỏ ở gần mặt đất:
- Đây là nơi ở của ta và ngươi.
Hai cái lỗ nhỏ nọ cùng mấy cái lỗ nơi vệ thú sinh sống cũng không có gì khác nhau, Trương Tuấn tự hỏi xem có phải hắn sẽ phải khom người xuống thắt lưng thì mới có thể đi vào không.
- Tự Thành Chiến sĩ như cha mẹ của vệ thú, bởi thú chúng ta và chúng nó đều không có khác nhau cái gì.
Phạm Kiếm Hiệp đầy từ ái nói tiếp:
- Nếu ngươi muốn trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ tốt thì ngươi nhất định phải có một trái tim của người cha, người mẹ, phải đối xử với chúng như đối xử với con của mình.
Phạm Kiếm Hiệp kéo Trương Tuấn ngồi xuống mặt đất, nói:
- Ngồi đi, ta sẽ nói với người về công việc của Tự Thành Chiến sĩ.
- Ắt hẳn ngươi còn chưa biết cái nghề nghiệp của chúng ta vĩ đại biết dường nào. Không phải ta dối gạt gì, nếu như không có Tự Thành Chiến sĩ thì sẽ không có Vệ thú Chiến sĩ. Vì thế, nghề nghiệp đáng tự hào nhất không phải là Vệ thú Chiến sĩ, mà là Tự Thành Chiến sĩ. Chỉ có điều chúng ta ít xuất hiện trước mặt công chúng, mà bởi vậy nên đa số người đều không biết đến cái nghề nghiệp này.
- Ngươi phải nhớ kỹ một câu nói: “Không muốn bản thân trở thành Tự Thành Chiến sĩ thì không phải là một gã Tự Thành Chiến sĩ tốt” – Đây là câu nói của đại nhân Học Mãi, một người Tự Thành Chiến sĩ duy nhất đã đạt cấp Thần trong suốt chiều dài của lịch sự đại lục. Tốt nhất thì ngươi nên ghi tạc vào lòng, dù gì thì câu nói này là câu khắc cốt ghi tâm của tất cả Tự Thành Chiến sĩ.
- Về sự phân chia cấp độ, chúng ta cũng tương tự như của Vệ thú Chiến sĩ, cấp thấp nhất chính là một người Tự Thành Sinh, sau đó là: Tự Thành Nhân, Tự Thành Sĩ, Tự Thành Ti,Tự Thành Thánh và Tự Thành Thần. Cấp bậc cao nhất chính là Tự Thành Thần.
- Ngươi có biết cấp bậc cao nhất của Vệ thú Chiến sĩ là bao nhiêu không? Là cấp chín! Nhưng tại sao hiện nay Vệ thú Chiến sĩ ở trên đại lục chỉ đến cấp năm? Tại sao cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ lại thấp như vậy? Mọi việc đều bắt đầu từ chúng ta, đó là do trên đại lục không có lấy một người Tự Thành Chiến sĩ xuất sắc.
- Hiện nay ở trên đại lục, người Tự Thành Chiến sĩ xuất sắc nhất cũng không vượt qua cấp bậc Tự Thành Ti, vẫn chưa có ai có cấp bậc có thể vượt qua được cấp bậc tín ngưỡng của Thần giáo. Âu cũng là bởi vì muốn vệ thú tăng lên cấp bậc thì tín ngưỡng của Thần giáo phải tăng lên thì mới được.
Nói tới đây, lão Phạm Kiếm Hiệp cũng có chút xấu hổ.
- Hiện tại ta cũng vừa mới đạt tới cấp Tự Thành Sĩ, còn một khoảng cách rất lớn phải đi để đạt được cấp Tự Thành Ti.
Trương Tuấn vẫn im lặng lắng nghe. Lão Phạm Kiếm Hiệp lại cảm thán đôi lời, nói ra từ đáy lòng:
- Đứa nhỏ, ngươi là người mà ta thấy có tư chất thích hợp nhất để trở thành một người Tự Thành Chiến sĩ. Chỉ cần ngươi chăm chỉ khổ luyện, thành tựu của ngươi trong tương lai sẽ cao hơn ta, ta tin tưởng điều đó. Bởi thế, tất cả những gì ta biết thì ta sẽ dạy hết cho ngươi, ngươi nhất định đừng làm ta thất vọng!
Trương Tuấn nghiêm túc gật đầu:
- Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng!
Không biết tại sao, trong cuộc nói chuyện vừa rồi của lão Phạm Kiếm Hiệp, Trương Tuấn lại nhớ đến cái đôi mắt mang đầy mong chờ kia. Hắn không tự chủ được đưa hình ảnh người mẹ chồng lên hình ảnh lão già này, dẫu lão già thấp bé này có hình tượng kém quá xa người mẹ hiền lành của hắn.
“Không bao giờ để người đặt hi vọng vào mình phải thất vọng.” – Đây là một câu nói của mẹ hắn, hắn cũng chưa bao giờ quên.
Thế nên vào lúc này, trong lòng hắn hô lên: “Phật tổ phù hộ, có một ngày ta sẽ trở thành Tự Thành Thần, nhất định là vậy!”.
- Đứa nhỏ, ngươi lại đây. Lại xem vệ thú của Thần giáo Bạc Hà chúng ta: Song Đao Đường Lang.
Ông lão Phạm Kiếm Hiệp dẫn hắn đến một cái lỗ trên tường, huýt một tiếng sáo theo âm điệu phức tạp nào đó.
Ngay sau đó, một loạt tiếng xé gió vang lên, và rồi một con bọ ngựa có cơ thể to lớn bằng khoảng nửa người quơ hai chiếc song đao sắc bén xuất hiện ngay tại cửa vào lỗ nhỏ.
“Tranh tranh!” – Đường Lang dùng song đao chém lên hàng rào thép, làm bắn ra vô số tia lửa nhỏ.
- Cuồng Phong, đừng nóng giận, hắn là người mới, sau này các ngươi sẽ thích hắn thôi.
Trong lúc Trương Tuấn còn hoảng sợ vì hình ảnh trước mắt, ông lão Phạm Kiếm Hiệp đưa cho hắn một cái bao gì đó, ý bảo hắn đưa cho Song Đao Đường Lang ăn. Trương Tuấn hít sâu một hơi, lá gan trở nên to hơn. Hắn đi đến hàng rào, nhét cái bao vào bên trong.
Song Đao Đường Lang nhìn hắn đầy cảnh giác, sau đó vung lên song đao, cái bao nọ ở trên tay hắn đã không thấy đâu.
Nhìn con Song Đao Đường Lang dùng hai cái chân trước kéo đồ ăn bỏ vào miệng, ông lão Phạm Kiếm Hiệp cười ha hả, cầm tay Trương Tuấn, kéo hắn lui về.
Lúc này, Trương Tuấn hỏi:
- Đó là vật gì?
- Đó là thức ăn yêu thích nhất của Song Đao Đường Lang, nó là một con Khô Độc Thằn Lằn sống ở dãy núi Nhạn Tháp bị giết rồi đem phơi khô. Núi Nhạn Tháp ở phía đông thành khoảng tám mươi dặm, bị một cái bộ lạc thú nhân chiếm giữ, họ lại căm ghét chúng ta, đồng thời họ còn thường xuyên tiến hành xâm lược chúng ta. Nếu không thì chúng ta đã có thể ăn được thứ thức ăn ngon miệng này. Bở thế nên Khô Độc Thằn Lằn còn không đủ cung cấp cho Song Đao Đường Lang nên chúng ta cũng chẳng thể nhấp nháp xem nó mỹ vị cỡ nào. Đáng tiếc.
Vừa nói, ông lão Phạm Kiếm Hiệp vừa dẫn hắn đi đến một cái tảng đá kỳ quái. Đây là một tảng đá cao bằng một con người, cô độc đứng vững trên đỉnh của đường hầm – nơi mà chỉ có duy nhất tảng đá này.
Trương Tuấn cố gắng nhìn nó thật kỹ, nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy gì đặc biệt, thế là hắn cất tiếng hỏi:
- Đây là cái gì?
Phạm Kiếm Hiệp đưa tay phải vuốt ve tảng đá, chậm rãi nói ra:
- Đây là truyền thừa của Tự Thành Chiến sĩ chúng ta.
Theo từng tiết tấu vuốt ve của ông lão, những mảng màu đen trên tảng đá hóa thành gợn sóng, bắt đầu tản đi. Tảng đá bắt đầu sáng lên, từng hình ảnh từ bên trong tảng đá di chuyển ra ngoài, lập lòe ánh sáng, bắt đầu giãy giụa như những con giun, cuối cùng lại hợp thành một kiểu chữ của nhân loại.
- Mỗi Thần điện đều có kinh văn của chính mình. Bộ kinh văn trên tảng đá này chính là bộ kinh văn dành cho Tự Thành Chiến sĩ của Thần điện chúng ta. Chúng ta hay gọi nó là “Tâm Kinh”. Chỉ có người tu luyện Tâm Kinh thì mới có thể trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ chính thức, hay chính là chỉ việc một người bình thường trở thành một gã Tự Thành Sinh.