Như một người vừa từ miền núi xuống đồng bằng, hắn không khỏi hỏi:
- Tâm Kinh có tác dụng gì?
Phạm Kiếm Hiệp trả lời với vẻ thản nhiên:
- Nó làm cho chúng ta trở thành vệ thú.
- Hả?
Trương Tuấn thất kinh, mặc dù không thể chối cãi việc con Song Đao Đường Lang vừa rồi rất mạnh mẽ, cũng rất nhanh nhẹn, nhưng Trương Tuấn vẫn thích bộ dáng hiện tại của mình hơn, vẫn cảm thấy bộ dáng hiện tại càng thêm dễ nhìn.
- Ha hả, ngươi không nên lo lắng, ta không phải nói ngoại hình của chúng ta sẽ biến thành vệ thú, mà ta đang nói đến nội tâm. Tâm Kinh Bạc Hà có thể làm cho chúng ta có khả năng tạo ra một loại thủy tinh. Đối với con người, loại thủy tinh này không có tác dụng gì, nhưng đối với vệ thú, nó là thứ không thể thiếu. Vệ thú sinh trưởng, phát triển và tiến hóa đều phải dựa toàn bộ vào loại thủy tinh đó.
Ông lão Phạm Kiếm Hiệp lấy ra một khối thủy tinh màu lam nhạt to bằng đầu ngón tay, nói tiếp:
- Ngươi nhìn đi, đây chính là thứ thủy tinh ta đã nhắc đến. Cực hạn của ta là mỗi ngày chỉ có thể tạo ra và lấy ra một khối thủy tinh như thế. Đừng thấy nó nhỏ như vậy mà xem thường, một khối thủy tinh nhỏ như thế này có thể giúp ấp một quả trứng của Song Đao Đường Lang nở ra, giúp con Song Đao Đường Lang con này đặt trụ cột vững chắc ở ấu sinh kỳ.
- Vì sao Vệ thú lại cần tinh thể này? Không phải chúng ăn thịt sao?
Trương Tuấn khó hiểu.
- Đây là do Thần an bài, chúng ta đều không hiểu tại sao. Tất cả Vệ thú đều như vậy, đều cần loại thủy tinh ấy, cho nên mới cần có Tự Thành Chiến sĩ. Mặc kệ Vệ thú ăn thức ăn nhiều hay ít, ăn bao nhiêu thịt, không có những khối thủy tinh này, bọn chúng không thể phát triển. Nói khái quát, từ khi được ấp ra từng trứng, Vệ thú chính là đang ở trong giai đoạn ấu sinh kỳ, chúng tiếp tục phát triển và đạt tới giai đoạn trưởng thành kỳ, sau đó là ẩn kỳ, cuối cùng mới là thành thục kỳ. Chỉ có Vệ thú đạt tới thành thục kỳ thì mới có thể kết hợp cùng chiến sĩ, tạo nên Vệ thú Chiến sĩ.
Phạm Kiếm Hiệp nâng lên khối thủy tinh màu lam, cảm thán:
- Cả trong quá trình phát triển ấy, loại thủy tinh được gọi là “Thần tinh” này là thứ không thể thiếu. Từ một quả trứng, một con Song Đao Đường Lang cần tám khối Thần tinh cỡ này thì mới phát triển đến thành thục kỳ. Mỗi một lần tăng cấp cho Vệ thú đều cần số lượng gấp đôi lần trước. Mà quá trình kết hợp của Vệ thú và chiến sĩ, và quá trình thăng cấp cho Vệ thú Chiến sĩ cũng đều cần mười tám khối Thần tinh.
Trương Tuấn nhìn khối thủy tinh xinh đẹp kia, mê man đến có chút khó tin:
- Con người làm thế nào mà tạo ra một khối thủy tinh như thế cho được?
Phạm Kiếm Hiệp trả lời:
- Nó được ngưng kết ở trong lòng ngươi, sau đó được đưa ra ngoài thông qua không gian ma pháp. Trong Tâm Kinh cũng có ghi lại một không gian ma pháp như vậy, tuy nhiên đó chính là loại không gian ma pháp đơn giản nhất.
Dừng lại một chút để Trương Tuấn có thể tiếp thu được nội dung chính, Phạm Kiếm Hiệp kéo Trương Tuấn về tảng đá nọ, tiếp tục nói:
- Đến đây đi, ta sẽ chỉ ngươi cách tu luyện của Tự Thành Chiến sĩ.
Sau đó, lão bắt đầu ngồi xếp bằng bên cạnh tảng đá, và bắt đầu việc làm mẫu.
Dưới sự chỉ dạy của Phạm Kiếm Hiệp, Trương Tuấn tiến vào trạng thái một cách thong thả.
- Tập trung dòng suy nghĩ, hãy nghĩ đến rằng trong cơ thể có một dòng năng lượng, cố gắng dẫn dắt dòng năng lượng ấy di chuyển theo lộ trình được ghi chép trong Tâm Kinh, cuối cùng tiến hành ngưng tụ chúng lại. Rồi dẫn dắt thêm càng nhiều năng lượng, cho đến khi nào ngươi cảm thấy khối Thần tinh đã thành hình, không cần tiếp tục ngưng tụ nữa thì ngươi dùng loại không gian ma pháp nọ đưa chúng ra ngoài.
Ông lão Phạm Kiếm Hiệp đợi Trương Tuấn vận chuyển dòng năng lượng trong mười phút, rồi hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào, trái tim có cảm giác no đủ hay không?
Trương Tuấn lắc đầu:
- A? Không có, nó vẫn một mực trống không.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cảm thấy có chút quái lạ, khi bắt đầu tu luyện Tâm Kinh, tất cả Tự Thành Chiến sĩ đều như nhau, sau lần mà dòng năng lượng chảy xuôi đầu tiên, trái tim sẽ cảm thấy no đủ. Bởi vì trước khi tu luyện lần đầu, trái tim Tự Thành Chiến sĩ vẫn chưa được khai phá, hết sức nhỏ hẹp, cho nên khi dòng năng lượng chảy qua, nó sẽ có cảm giác no đủ mới đúng.
Lão ta cẩn thận quan sát cơ thể Trương Tuấn. Lão nhìn thấy có một tia ánh sáng yên lặng chảy xuôi dưới da tay của hắn, tuy rằng nó rất yếu ớt và mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy được điều này, thì đã có thể chắc chắn rằng cơ thể Trương Tuấn có dòng năng lượng kia, dòng năng lượng ấy cũng đã đi qua trái tim của hắn. Song Trương Tuấn lại bảo trái tim của hắn không có cảm giác no đủ, trong lúc nhất thời, điều này làm cho lão Phạm Kiếm Hiệp không rõ lý do tại sao, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lại đợi thêm một lúc, Phạm Kiếm Hiệp hỏi:
- Dòng năng lượng của ngươi đã chảy qua bao nhiêu vòng?
- Mười bảy vòng.
Trương Tuấn trả lời rất nghiêm túc.
Nghe được câu trả lời của Trương Tuấn, lão Phạm Kiếm Hiệp thất kinh:
- Nhanh như vậy!
Thông thường một gã mới trở thành Tự Thành Chiến sĩ có năng lực khống chế không được tốt, nói tổng thể chính là tinh thần quá yếu để khống chế dòng năng lượng đi theo ý mình. Trong một giờ tu luyện, bọn họ có thể vận chuyển dòng năng lượng đi hết một vòng đã là tốt lắm rồi. Thế nhưng Trương Tuấn vận chuyển cả mười bảy vòng trong mấy chục phút đồng hồ, hiển nhiên là so với lão Phạm Kiếm Hiệp cũng không thua kém, bởi vậy ông lão Phạm Kiếm Hiệp mới kinh ngạc.
- Trái tim của người đã cảm thấy no đủ hay chưa?
Phạm Kiếm Hiệp cẩn thận hỏi thăm. Mà câu trả lời của Trương Tuấn lại tiếp tục làm cho lão Phạm Kiếm Hiệp giật mình.
- Há? Vẫn chưa có.
Phạm Kiếm Hiệp có chút kinh hoàng, ông ta chưa từng gặp qua tình huống này. Đừng nói là chính bản thân ông trải qua, chính là nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Ở lần tu luyện đầu tiên, một gã mới trở thành Tự Thành Chiến sĩ lại có thể vận chuyển dòng năng lượng mười mấy vòng, hơn nữa trái tim vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, rốt cuộc hắn là một thiên tài tuyệt thế, hay hắn là một cái phế vật không có tư cách?” - Trong lòng lão Phạm Kiếm Hiệp cũng chập chùng không yên.
Nỗi niềm lo lắng tăng lên, lão ta nhìn Trương Tuấn, nói ra:
- Ngươi chậm rãi tu luyện, không nên gấp gáp, chờ đến lúc nào trái tim của ngươi có cảm giác no đủ thì hãy tiến hành dùng không gian ma pháp đưa nó ra ngoài. Ta không quấy rầy ngươi nữa, mà sẽ ở chỗ này chờ ngươi.
Trương Tuấn gật đầu, nhắm mắt lại, hắn tiếp tục vội vàng vận chuyển dòng năng lượng.
Trương Tuấn cảm thấy việc này chơi đùa tốt lắm, bởi vì tu luyện loại Tâm Kinh này thật giống như tu luyện võ công tâm pháp ở thế giới kia, song việc tu luyện Tâm Kinh đơn giản hơn nhiều.
Trương Tuấn là một người trẻ tuổi, đã từng đọc không ít tiểu thuyết võ hiệp trên mạng internet. Mà bởi vậy, hắn chịu không ít ảnh hưởng. Thử hỏi ai đã từng đọc qua những cuốn tiểu thuyết đó mà không mơ một giấc mộng làm đại hiệp tung hoàng ngang dọc? Hắn cũng vậy, thậm chí có phần… phát rồ. Hắn chẳng những mua đậu về tập Thiết Sa Chưởng trong hơn hai tuần, lại còn chuyên môn tìm kiếm những quyển nội công tâm pháp.
Không biết những cuốn nội công tâm pháp đó có phải thật sự không. Nhưng phương pháp tu luyện được ghi lại ở trong đó có quá trình khó khăn, phức tạp và buồn tẻ hơn nhiều. Không chỉ yêu cầu khống chế tinh thần cực kỳ nghiêm khắc, chẳng những yêu cầu phải điều tiết hô hấp theo đúng nhịp, chúng lại còn yêu cầu tu luyện ở dòng sông chảy siết, buộc gỗ vào chân… So với Tâm Kinh Bạc Hà mà nói, chính là ông nội gặp cháu. Bởi vậy cho nên, quá trình tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà đơn giản hơn quá nhiều.
Cứ việc ở thế giới kia Trương Tuấn đã kiên trì tu luyện những quyển tâm pháp nọ hơn một tháng mà không có chút thành quả, song khi dùng kinh nghiệm đó để tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà, hắn cảm thấy một cảm giác dễ dàng.
Dòng năng lượng trong cơ thể của hắn chảy xuôi với tốc độ không nhanh, không chậm, lão Phạm Kiếm Hiệp ở bên cạnh cũng không còn nói gì. Một vòng lại một vòng, bắt đầu rồi kết thúc, kết thúc rồi lại bắt đầu, hắn để nó tiếp tục vận chuyển, không để ý đến việc thời gian đã qua bao lâu.
Theo thời gian và việc vận chuyển dòng năng lượng của hắn, trái tim hắn dần dần cảm thấy được tràn đầy và sung túc. Một vòng lại một vòng đi qua, rốt cuộc nó cũng cảm thấy đã “no”. Lúc này, Trương Tuấn nhớ lại cái không gian ma pháp đơn giản kia – thứ ma pháp vô cùng yếu ớt, không cần tu luyện đều có thể sử dụng, thứ ma pháp mà có lẽ là do một người Tự Thành Chiến sĩ sáng tạo - rồi lẩm bẩm đoạn chú ngữ ngắn gọn ấy.
Sau khi niệm xong chú ngữ, trong lòng hắn bỗng cảm thấy trống trải, như mất mác một thứ gì đó, thì trong tay của hắn xuất hiện một khối đồ vật. Trương Tuấn vui mừng vô cùng, hắn vội vàng mở mắt ra xem thành quả của lần đầu hắn tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà, hắn rất muốn nhìn xem mình đã tạo ra một khối Thần tinh thế nào.
Chỉ là khi hắn vừa mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn xem thành quả thế nào thì một tiếng thét kinh hãi của lão Phạm Kiếm Hiệp vang lên, làm cho hai tai của hắn trở nên ù ù.
- Thần Bạc Hà vĩ đại. Trời ạ, Thần Bạc Hà ở nơi nào? Hắn dĩ nhiên lại là một Tự Thành Chiến sĩ trời sinh! Thần Bạc Hà vĩ đại! Thần Bạc Hà hiển linh!
Sau một tiếng “bùm”, hai đầu gối của lão già Phạm Kiếm Hiệp chạm đất, lão quỳ xuống, hướng về nơi đặt pho tượng của Thần Bạc Hà trong Thần điện mà thì thào cầu khấn.