Trương Tuấn nhìn chằm chằm vào khối Thần tinh nhỏ nhắn có màu lam sẫm trong tay hắn. Mặc dù nó chỉ là một khối nhỏ, nhưng khi nhìn qua vẫn có thể nhận ra nó to hơn khối thủy tinh của lão già Phạm Kiếm Hiệp.
“Chẳng lẽ khối Thần tinh của mình có cấp bậc còn cao hơn của lão già kia?” – Hắn tự hỏi.
Trong khi hắn còn đang tự hỏi bản thân, Phạm Kiếm Hiệp đã đứng lên, ôm chầm vào hai vai của hắn, đầy chân thần và tha thiết nói ra:
- Đứa nhỏ, ngươi nhất định phải nỗ lực thật tốt, ta sẽ cố gắng sử dụng tất cả khả năng để trợ giúp ngươi. Cố lên! Ngươi rất có thể trở thành người Tự Thành Chiến sĩ thứ nhất đạt tới cấp bậc Tự Thành Ti trong suốt ba trăm năm qua, thậm chí ngươi có thể trở thành một người Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Thánh. Ngươi còn có thể vượt qua cấp bậc của Thần điện mà tăng lên cấp độ của Vệ thú Chiến sĩ.
Chính bản thân của Trương Tuấn cũng không dám tin tưởng, hắn không tự chủ nói một câu:
- Phật tổ phù hộ…
Lão Phạm Kiếm Hiệp nghe hắn nói vậy liền đầy mặt tôn sùng, lập tức lui ra sau vài bước, cung kính đứng đợi. Hiển nhiên lão ta tưởng rằng “Đại hiền triết” đang cùng trao đổi với Thần Bạc Hà, mà trong khi Đại hiền triết cùng Thần trao đổi chưa chấm dứt, hắn không thể quấy rầy Đại hiền triết – một người mà thậm chí là trời sinh Tự Thành Chiến sĩ, người mà có thể vốn là được Thần Bạc Hà ban ơn cho Thần giáo.
Địa vị hai người nhất thời thay đổi, càng trông giống như Trương Tuấn chính là sư phụ, lão Phạm Kiếm Hiệp như một người đệ tử. Trương Tuấn thì ngẩng đầu mà bước, lão Phạm Kiếm Hiệp thì khom thấp người đi sau.
- Đại hiền triết, chuyện này không phải đơn giản, cũng không có khả năng giấu diếm mãi, ta cảm thấy chúng ta nên lập tức báo lên Tổng giáo.
Nghe lão Phạm Kiếm Hiệp nói, Trương Tuấn đáp lại với vẻ mặt không được tự nhiên:
- Sư phụ, ngài đừng nên nói vậy, ngài dùng phương thức đó nói chuyện với ta làm cho ta cảm thấy không được thoải mái. Phật tổ phù hộ.
Vừa nghe hắn nói xong, lão Phạm Kiếm Hiệp lập tức lui về phía sau một khoảng cách.
Thấy vậy, Trương Tuấn hét thảm một tiếng:
- Trời ạ, ta sai rồi.
Sau đó hắn bước đến bên cạnh lão Phạm Kiếm Hiệp, nhìn lão mà nói:
- Sư phụ, Thần Bạc Hà nói cho ta biết ta nhất định phải tôn sư trọng đạo. Nếu Thần đã an bài cho ngài làm sư phụ của ta thì ngài mãi mãi là sư phụ của ta, ngài không nên dùng thái độ như vậy mà đối xử với ta.
Khi Trương Tuấn vừa nhắc đến Thần Bạc Hà, một tín đồ trung thành như lão Phạm Kiếm Hiệp liền do dự, khuôn mặt của lão biến đổi không thôi, một bộ hoảng hốt không tên.
Biết lời nói của mình mang lại hiệu quả, Trương Tuấn giả thần giả quỷ, đầu hướng lên trời, bồi thêm:
- Phật tổ phù hộ.
Sau đó nghiêm túc nói:
- Ta đã cùng Thần Bạc Hà trao đổi qua, Thần Bạc Hà rất bất mãn đối với hành vi của ta. Sư phụ, ngài nhất định phải giúp ta!
Con ngươi của lão Phạm Kiếm Hiệp đảo qua đảo lại vài lần, rồi lão gật đầu trong miễn cưỡng:
- Tốt, trước tiên ngươi ở nơi này tu luyện, ta phải ra ngoài bẩm báo với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa.
Lão Phạm Kiếm Hiệp nhanh chóng xuyên qua hành lang có đầy bức tượng với đủ các tư thế của Thần Bạc Hà, tiến tới căn phòng gần cuối – nơi mà Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thường xử lý công việc của thành Phú Quý.
Lão Phạm Kiếm Hiệp bước thẳng vào, quỳ trước mặt Trần Đại Nghĩa, cung kính nói:
- Giáo chủ đại nhân. Ta chân thành cảm tạ ngài.
Trong lòng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa bay lên một trận kỳ quái, thường ngày lão già đang đứng trước mặt hắn không bán cho ai chút mặt mũi, nhưng hôm nay thời tiết thế nào mà đã đột nhiên biết tôn kính hắn?
Trần Đại Nghĩa đi tới, dùng hai tay nâng lão Phạm Kiếm Hiệp lên, hỏi:
- Có chuyện gì sao lão Kiếm Hiệp, có chuyện gì làm cho ngươi – một con dân của Thần Bạc Hà, một người anh em của ta – lại trở nên khách khí như vậy?
Lão Phạm Kiếm Hiệp cố gắng dừng lại sự kích động kéo dài từ lúc trước cho đến tận bây giờ, điều chỉnh lại nội tâm, trịnh trọng nói ra:
- Người Tự Thành Chiến sĩ mới kia không chỉ là một Đại hiền triết, hắn còn là một người Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Sĩ ngay từ khi mới sinh ra. Trong lịch sử của đại lục đều không có ghi chép về một người như thế. Giáo chủ đại nhân tôn kính, ngài và ta đã chứng kiến thời khắc lịch sử, chứng kiến Thần tích của Thần Bạc Hà.
- Hả? Này này này…
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa quả thực là ngoài ý muốn, giọng nói có chút run. Qua nửa ngày hắn mới trấn tĩnh lại. Sau khi sắp xếp lại lời nói, hắn lớn tiếng nói:
- Nhanh, nhanh chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn ngay lập tức đi tới Thần điện của Tổng giáo.
Đồng thời, hắn nói tiếp trong kích động:
- Hắn họ Trương sao? Trên đại lục hình như không có cái họ này. Xem ra hắn chính là người mà Thần Bạc Hà ban cho chúng ta.
…
Sau đó không lâu, nữ công tước Tuyết Mai cũng đến, hai người đều vô cùng vui mừng. Phải biết Trương Tuấn có tiềm lực và địa vị càng cao thì tương lai của bọn họ càng đạt được nhiều lợi ích. Bởi vậy, hai người kích động đến nỗi quỳ ở dưới tượng Thần Bạc Hà mà nước mắt tuôn rơi.
Rất nhanh bên ngoài Thần điện xuất hiện bốn chiếc xe ngựa xa hoa. Vài tên mã phu ra sức vỗ về những con Quang Ảnh Mã đang bất an.
Từ bên trong Thần điện, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, thành chủ Vũ Tuyết Mai, ông lão Phạm Kiếm Hiệp, cùng với Trương Tuấn đi ra. Họ vừa muốn lên xe thì một loạt tiếng chạy chồm xé gió của ngựa vang lên từ ngã tư đường, kéo theo là một trận bụi mù bay đến.
Người kỵ sĩ có kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, dù con ngựa đang chạy với tốc độ cao, nhưng khi hắn kéo dây cương, con ngựa rống lên một tiếng, dừng lại ngay cạnh bốn chiếc xe xa hoa.
Kỵ sĩ nhảy xuống, quỳ dưới mặt đất, tay phải đặt tại trước ngực, cúi đầu nói:
- Đội trưởng Vệ thú Chiến sĩ Thành Phú Quý Đỗ An bái kiến Giáo chủ đại nhân, đại công tước. Giáo chủ đại nhân, có thể xuất phát sao?
Trần Đại Nghĩa gật đầu:
- Đỗ An, những người Vệ thú Chiến sĩ còn lại đâu?
Đỗ An đáp:
- Bọn họ rất nhanh sẽ đến ngay.
Khi Đỗ An vừa dứt lời, vài luồng bụi mù ở những ngã tư khác nhau bay lại đây. Ngay khi tới phía trước Thần điện, tất cả bọn họ đều xoay người nhảy xuống ngựa với động tác đúng nhịp và lưu loát. Qua một hành động đó có thể dễ dàng nhận ra bọn họ đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, là cao thủ lấy một địch trăm.
Trương Tuấn liếc mắt nhìn một cái là nhìn ra được sức chiến đấu của bọn họ cao hơn vệ đội của Vũ Tuyết Mai nhiều lắm.
Đỗ An nói:
- Giáo chủ đại nhân, vào lúc này ta nhất định sẽ hộ tống Trương đại nhân. Theo chúng ta gồm có sáu gã Vệ thú Chiến sĩ khác, còn mười một người Vệ thú Chiến sĩ còn lại sẽ ở lại bảo vệ thành Phú Quý, vì dù sao chúng ta vẫn phải đề phòng bộc tộc Thú nhân ở núi Nhạn Tháp tấn công.
Đỗ An biết rõ thân phận đặc thù của Trương Tuấn nên rất cung kính. Dẫu thế nào, Trương Tuấn là một người Tự Thành Chiến sĩ có khả năng đạt tới cấp độ Tự Thành Ti trong suốt ba trăm năm qua, còn Đỗ An hắn đã là một gã Vệ thú Chiến sĩ hai sao.
Theo cấp bậc của Thần giáo Bạc Hà, Đỗ An đã đạt cấp bậc cao nhất của Vệ thú Chiến sĩ, mà từ xưa đến nay, Thần giáo Bạc Hà luôn bị cường địch tấn công cho nên khó có thể tăng thêm một bậc, bởi vậy Đỗ An hắn muốn tăng lên cấp bậc của mình là một việc khó như lên trời.
Đỗ An vốn tưởng rằng cả đời mình chỉ có thể dừng lại ở cấp bậc hai sao, nhưng không nghĩ tới Thần Bạc Hà đột nhiên hiển linh, dĩ nhiên phái một vị Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ xuống đây, hơn nữa… vị Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ này lại là một gã Tự Thành Chiến sĩ được trời sinh đã là cấp độ Tự Thành Sĩ, chỉ cần hắn ta bước thêm một bước là có thể trở thành một Tự Thành Chiến sĩ cấp Tự Thành Ti. Đến lúc đó, dựa vào năng lực của hắn ta, Vệ thú Chiến sĩ muốn tăng lên cấp bậc đều không chịu sự trói buộc của cấp bậc Thần điện.
Vì lẽ ấy, Đỗ An như ở trong đêm tối lại nhìn thấy một tia ánh rạng đông, cái tâm tình kích động này là không thể nào nói thành lời. Thậm chí Đỗ An đã từng thề sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ “Trương đại nhân”.
Có lẽ người bình thường khó có thể giải thích được suy nghĩ này của Đỗ An. Đỗ An đã là một Vệ thú Chiến sĩ đạt tới cấp bậc cao nhất của Thần giáo Bạc Hà, nhưng chính bản thân hắn cũng biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Chỉ bởi vì sự hạn chế của cấp bậc Thần giáo mà hắn mãi không thể đột phá, mãi không thể bước lên cấp độ cao hơn, đối với một tên võ giả mà nói, loại thống khổ này chính là loại dằn vặt con người ta tàn nhẫn nhất. Và đến khi đã tìm được con đường, một võ giả như hắn sẽ không ngần ngại mà liều mình bước đi.