- Trương đại nhân.
Đỗ An bước tới vài bước, khi tới trước mặt Trương Tuấn, hắn khom người, hỏi:
- Chúng ta có thể xuất phát sao?
Hành động này của Đỗ An có vẻ giống như là đem Giáo chủ Trần Đại Nghĩa bỏ qua một bên, không tôn trọng vị Giáo chủ này. Hơn nữa từ địa vị ở bên trong Thần điện mà nói thì mặc kệ như thế nào thì Giáo chủ Trần Đại Nghĩa vẫn có địa vị ở trên Trương Tuấn, dẫu cho Trương Tuấn được xem như là một Đại hiền triết.
Thần điện rất tôn kính Đại hiền triết, mọi thành viên Thần điện đều biết, bởi vậy khi Đỗ An hỏi ý kiến của Trương Tuấn, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng không biểu hiện ra thái độ gì.
Vốn giảo hoạt, Trương Tuấn nhận ra “giá trị” cùng “vị trí” của hắn ở trong thế giới này. Hắn ra vẻ tín đồ trung thành, hô lên:
- Phật tổ phù hộ! Đội trưởng Đỗ An, Thần Bạc Hà đã chỉ thị cho chúng ta, chúng ta cũng nên xuất phát.
- Tuân lệnh!
Đỗ An đội trưởng đưa tay ra hiệu mời:
- Xin mời ngài lên xe trước.
Trương Tuấn nhìn ba người kia một chút, sau đó cả bốn người cùng lên xe ngựa.
Lúc này Đỗ An mới giơ lên cánh tay mà quát lớn:
- Xuất phát!
Đỗ An nhảy lên con ngựa của chính mình, đi trước hết để mở đường. Theo sau hắn là hai gã Vệ thú Chiến sĩ, hai sườn của đội xe đều có một gã Vệ thú Chiến sĩ bảo vệ, phía sau đội xe là hai gã Vệ thú Chiến sĩ còn lại – họ chủ yếu áp trận.
Đội xe nối đuôi nhau xuất phát. Ở ven đường, dân chúng quỳ xuống đất đưa tiễn, thần thái cung kính.
Trương Tuấn thở dài một hơi, tự nói ở trong lòng: “Đây là lực lượng của Thần giáo, họ làm trâu làm ngựa nhưng vẫn khăng khăng một mực”.
Trừ cổng bắc của thành Phú Quý, đoạn đường thoát khỏi thành thị, đi về phía bắc là đoạn đường không an toàn. Do đó các Vệ thú Chiến sĩ phụ trách chuyến đi này đều khẩn trương. Họ ngồi trên con ngựa của mình mà đôi mắt mở to, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, giống như loài đại bàng đang săn mồi trên sa mạc.
Ngựa mà những Vệ thú Chiến sĩ đang cưỡi đều là ma thú, đều do chính bản thân họ bắt và huấn luyện. Họ bỏ công sức như vậy là bởi vì trong lúc chiến đấu, những con “ngựa” này đều sẽ trợ giúp cho họ dù ít hay nhiều. Song sự trợ giúp lớn nhất của các Vệ thú Chiến sĩ lại đến từ “con” Vệ thú ở trong chính cơ thể họ.
Ngựa của đội trưởng Đỗ An là một loài ma thú mà Trương Tuấn rất quen thuộc: Đao Sừng Cự Tích. Loại ma thú này làm cho con người không thể nào có thiện cảm với chúng, vì thế, dọc theo đường đi, Trương Tuấn đều duy trì một khoảng cách nhất định với Đỗ An. Đỗ An cũng không để ý, hắn ta còn cho rằng Đại hiền triết là những người vốn có thái độ như thế này.
Thần điện của Tổng giáo Bạc Hà nằm ở thành Bạc Hà, nơi cách thành Phú Quý sáu trăm dặm về phương bắc. Thành Bạc Hà thống trị phạm vi có hơn hai ngàn dặm, nhưng thành Bạc Hà cũng không lớn. Nó là một cái thành thị mang đậm tính Tông giáo thuần túy, tất cả các công năng của thành thị đều rất yếu, chỉ bởi vì một cái Thần điện của Tổng giáo ở đây nên nó mới tồn tại. Cho nên bên trong thành Bạc Hà chỉ có một cái kiến trúc chính, chính là cái Thần điện Bạc Hà nọ.
Tuy nó chỉ là một tòa thành thị nhỏ, nhưng tại trong lòng của tất cả những tín đồ Thần giáo Bạc Hà, nó chính là một vùng đất thần thánh. Mỗi một tín đồ đều lấy thành Bạc Hà làm vinh quang.
Bên trong thành Bạc Hà được bao phủ bởi ánh sáng tín ngưỡng phát ra từ Tín Ngưỡng Thạch. Bởi vậy biên giới phân chia giữa bên trong và bên ngoài thành Bạc Hà chính là màn ánh sáng này.
Dưới sự bảo vệ của Vệ thú Chiến sĩ của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, họ đi đến bên ngoài thành Bạc Hà mà không gặp nguy hiểm gì. Khi vừa tới màn sáng, đột nhiên Trương Tuấn từ trong xe ngựa đi ra.
Với sự nhanh nhẹn của mình, trong lúc đội xe vẫn đi về phía trước, hắn nhìn về xe ngựa của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và công tước Vũ Tuyết Mai, rồi chui vào trong xe của vị nữ công tước.
- Có chuyện gì? Ngươi vào đây là có chuyện gì?
Nhìn thấy Trương Tuấn đột nhiên xuất hiện ở bên trong, Vũ Tuyết Mai chợt hỏi.
Ánh mắt của Trương Tuấn rơi vào khuôn mặt trắng nõn của Vũ Tuyết Mai cùng với hai tròng mắt màu lam khiến trái tim kẻ khác đập thình thịch của nàng.
- Ta…
Trương Tuấn cố gắng chống lại mị lực của Vũ Tuyết Mai, sắp xếp lại ý nghĩ của mình, rồi nói:
- Ta nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện. Bởi vì ta mà ngươi và Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đã đạt được bao nhiêu chỗ tốt?
Vũ Tuyết Mai không giấu giếm điều gì, thản nhiên gật đầu:
- Ngươi nói không sai, nhất là ta. Mặc dù ta thừa kế tước vị công tước, nhưng ta là một người phụ nữ còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, nên địa vị của ta không hề vững vàng. Thế nhưng vì sự xuất hiện của ngươi, Thần điện nhất định sẽ ban thưởng cho ta. Có Thần điện ủng hộ, ta sẽ không còn lo lắng địa vị của mình sẽ đổi chủ.
Trương Tuấn cúi đầu, lấy tay chỉ vào bức tranh treo ở trên vách xe ngựa, hỏi bâng quơ:
- Như vậy các ngươi sẽ cho ta chỗ tốt gì? Ta có cái gì? Nhất là ngươi?
Vũ Tuyết Mai sửng sốt:
- Ngươi hiện tại có được thân phận tôn quý, còn trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ, đây là cỡ nào vinh quang? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn cảm thấy không đủ sao?
Trương Tuấn nở nụ cười, lười biếng dựa thân thể vào vách xe ngựa, chậm rãi nói:
- Hiện tại đúng là không tồi, nhưng ta vẫn cảm thấy bị người giẫm đầu mình vươn lên là cảm giác không tốt chút nào. Phật tổ phù hộ, ngươi vẫn phải nỗ lực tí đi, tốt nhất nên lấy cái gì bồi thường cho sự tổn thương ở sâu trong tâm hồn của ta.
Vũ Tuyết Mai thở dài đầy não ruột, xót xa:
- Ta còn có thể cho ngươi có gì? Ta vốn cũng chỉ là một cái đại công tước có chức nhưng không có thực quyền mà thôi. Ngươi muốn đạt được cái gì từ ta chứ?
Nghe vậy, thiếu chút nữa Trương Tuấn đã thốt ra “Ta muốn ngươi”, may mắn lực khống chế của hắn cũng đủ dùng, cho nên hắn đem lời nói ở bên mép nuốt trở vào. Hắn cũng biết nếu như bây giờ hắn đưa ra yêu cầu như vậy, hoặc là Vũ Tuyết Mai không từ chối, hoặc là hắn sẽ làm mất hình tượng của chính mình trong mắt người đẹp, sẽ hóa thành một khối… vừa thối vừa nát.
Huống chi việc cùng một cái công tước ân ái, làm tình nhân cũng chưa chắc đã là một sự lựa chọn tốt.
- Ngươi vung tay một lần là mấy chục vạn kim tệ để mua ta, bây giờ lại bảo không có gì?
Trương Tuấn trừng mắt hỏi. Vũ Tuyết Mai lắc đầu:
- Bút tiền đó là ta dùng tước vị công tước mượn từ ngân hàng Tây Hòa – ngân hàng lớn nhất của thành Phú Quý.
Trương Tuấn cảm thấy có chút say xe:
- Thật sự ngươi chỉ có hai bàn tay trắng?
- Trừ… bản thân ta ra, ta đúng là không có gì cả.
Vũ Tuyết Mai nói trong bất đắc dĩ.
Trương Tuấn híp mắt:
- Là vì sao mà ta cảm thấy ngươi một mực ám chỉ với ta rằng bản thân ngươi chính là vật bồi thường cho ta?
Nữ công tước Tuyết Mai cười lên đầy sáng lạn:
- Ngươi nói không sai, bản thân ta đúng là có thể dùng để bồi thường, thế nhưng ngươi cảm thấy điều đó tốt sao?
Trương Tuấn nhíu mày, chẳng thể hiểu nỗi người phụ nữ ở trước mặt mình đang nghĩ cái gì, hắn nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Chúng ta có thể để khoản… bồi thường này càng thêm thú vị sao?
Vũ Tuyết Mai vung cái cằm của mình lên, vừa đúng lúc thể hiện khí chất cao quý của nàng:
- Ngươi có thể đạt được cơ hội theo đuổi ta, nếu như ta ngã lòng, ta chính là vật bồi thường cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Trương Tuấn cau mày, không chút do dự mà từ chối:
- Thôi khỏi, ta tình nguyện không nhận sự bồi thường của ngươi.
Sau khi bỏ lại lời nói này, hắn nhanh nhẹn chui ra khỏi xe ngựa, chỉ để lại nữ công tước ngồi ngẩn ngơ cùng sững sờ ở bên trong xe ngựa.
Trương Tuấn nhíu chặt mày, lẩm bẩm lầu bầu:
- Theo đuổi ngươi? Mở cái trò vui gì thế? Sao không thử nhìn xem xung quanh ngươi có bao nhiêu người theo đuổi ngươi? Chỉ nhìn thôi là ta đã thấy đau đầu rồi. Ta thật vất vả đi đến thế giới này, như thế nào chỉ vì một đóa hoa hồng như ngươi mà buông tha cho cả một hoa viên?
Hai, ba bước sau hắn đã tới phía trước xe ngựa của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, tiếp tục tác quái:
- Bồi thường tổn thương tinh thần.
…
Nữ công tước Vũ Tuyết Mai ngồi ở trong xe ngựa mà sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên vừa xấu hổ, vừa tức giận:
- Cái tên khốn này, đúng là cái kẻ không biết tốt xấu. Trong Thần giáo Bạc Hà, không biết có bao nhiêu quý tộc, thần chức thỉnh cầu bản công tước cho phép họ theo đuổi mà bản công tước còn chưa đáp ứng đây. Ta cho hắn một cơ hội tốt đẹp như vật mà hắn lại không biết quý trọng!
Rồi nàng ngẩn ra:
- Chẳng lẽ là do ta không đủ xinh đẹp? Không, tuyệt đối không có cái khả năng này!
Đối với dung mạo của mình, Vũ Tuyết Mai rất có tự tin. Hai mắt đảo quanh, suy nghĩ một lúc, như hiểu ra, nàng bật thốt:
- Hắn không phải là thích… Ôi chao, ta đã rõ ràng, thì ra tên khốn này đánh chủ ý như thế. Ừ, được rồi, bản công tước chờ hắn hành động.