Trong lòng không yên tĩnh chút nào, Trương Tuấn vẫn không thể làm gì khác hơn là đưa tay đặt trên hòn đá thô ráp: “Xem ra không có nhiều người chạm tảng đá này”. Cũng không khó hiểu khi không có bao nhiêu người trải qua khảo nghiệm mà hắn đang phải trải qua.
Khi hắn chạm tay vào nó một lúc lâu, vẫn không có chuyện gì xảy ra, hắn cảm nhận được từng ánh mắt nóng rực chiếu rọi lên lưng hắn. Hắn không khỏi toát ra mồ hôi hột. Trương Tuấn thấy lạnh cả sống lưng, hắn biết nếu như hắn không làm gì khác thì e rằng cái đợi hắn ở sau đó có thể sẽ rất tàn khốc.
Trương Tuấn xem qua không ít tiểu thuyết võ hiệp, thế nên trong lúc hắn cấp tốc suy nghĩ thì hắn lại đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Hắn liền vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà, điều khiển một dòng năng lượng trong cơ thể hướng về bàn tay, sau đó tiếp tục làm cho nó di chuyển từ cánh tay đến Hiền giả Thạch.
Tình huống mà không ai ngờ tới đã xuất hiện, Hiền giả Thạch chậm rãi tỏa ra ánh sáng, ban đầu không mấy chói lòa, nhưng đến một lúc sau, trở nên cực kỳ chói mắt. Hơn nữa phạm vi bao phủ của ánh sáng nọ càng ngày càng lớn, hoàn toàn bao trùm cả căn phòng này.
- Ha hả, tốt lắm, Đại hiền triết, ngài không cần tiếp tục đặt tay lên đó nữa. Ngài đã thông qua cuộc kiểm tra này.
Lão già kia cười ha ha nói.
Trương Tuấn bắt đầu rút bàn tay của hắn ra, song ánh sáng tỏa ra từ Hiền giả Thạch không có biến mất ngay lập tức, mà từ từ rút lui.
Trương Tuấn nhanh chóng rời khỏi vị trí Hiền giả Thạch, mà chào đón hắn là những ánh mắt tôn kính của mọi người, bao gồm cả Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng nữ công tước Vũ Tuyết Mai.
Mức độ thể hiện việc một Đại hiền triết được Thần tán thành phụ thuộc vào độ chói sáng của ánh sáng tỏa ra từ Hiền giả Thạch. Độ sáng càng chói mắt, nói rõ Thần càng tán thành vị Đại hiền triết đó. Trong lịch sử của Thần giáo Bạc Hà, so sánh với các đời Đại hiền triết thì độ sáng của Trương Tuấn tuyệt đối là chói mắt nhất.
Vị Tổng Giáo chủ vốn tu hành như một vị Khổ hành tăng lại lộ ra một cái mỉm cười đầy vui vẻ:
- Đại hiền triết tôn kính, Thần Bạc Hà đã tự mình nói cho chúng ta biết ngài chính là người Đại hiền triết mà Thần thưởng thức nhất, vậy nên sẽ không còn có người nào dám hoài nghi thân phận của ngài.
Vị Tổng Giáo chủ vẫy tay, lão già nọ vội vàng tiến lên. Người Tổng Giáo chủ phân phó:
- Ngô Hạo, lập tức truyền lời, chuẩn bị áo bào cùng bao tay của Đại hiền triết cho Đại hiền triết Trương Tuấn.
Ngô Hạo lập tức gật đầu:
- Tuân lệnh, đây là điều ta phải làm.
Ngô Hạo vừa rời khỏi Thần điện, vừa mới bước ra khỏi cửa thì đột nhiên kêu to một tiếng:
- A! Thần Bạc Hà tại thượng!
Hắn xoay người chạy trở về, còn chưa tới liền quỳ một gối trên mặt đất, lấy tay chỉ vào bên ngoài mà nói lớn:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, nhanh đi xem Tín Ngưỡng Thạch.
Mọi người kinh ngạc, ngay cả vị Tổng Giáo chủ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng vị Tổng Giáo chủ đứng dậy ngay tức khắc, bước nhanh ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn ra, khuôn mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Ông ta nhận ra ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch đã không còn giống như lúc trước, sắc mặt ông ta trở nên khẽ biến, nhẹ giọng gọi:
- Mã Quân!
Một gã Vệ thú Chiến sĩ ở phía sau lưng vị Tổng Giáo chủ bước ra phía trước, khom người đợi lệnh.
Tổng Giáo chủ nói:
- Ngươi lập tức đi xem ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch bao trùm phạm vi lớn bao nhiêu.
Mã Quân cũng không nói gì, gật đầu một cái liền xoay người đi. Hắn ta có vóc người khôi ngô và cường tráng nhưng lạ thay là tốc độ lại rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều đứng ở đó chờ đợi, trên mặt là một bộ khẩn trương như nhau. Cả ngày bọn họ đều sống ở dưới thứ ánh sáng này, chỉ cần nhìn một cái tùy ý là có thể nhận ra sự biến hóa dù là nhỏ bé nhất của ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch. Chỉ có những người đến từ thành Phú Quý như Trương Tuấn, Vũ Tuyết Mai, Trần Đại Nghĩa cùng Phạm Kiếm Hiệp là không nhận ra cái gì. Trương Tuấn và Vũ Tuyết Mai muốn hỏi Giáo chủ Trần Đại Nghĩa – người đang đứng ở bên cạnh, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của vị Giáo chủ này, cùng với thái độ của những người ở đây, nên hai người bọn họ dù muốn hỏi nhưng cũng không mở miệng.
Vị Tổng Giáo chủ đi tới đi lui trên bờ cát, vô cùng lo lắng chờ đợi Ngô Hạo trở về.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, sau một trận bụi mù, Mã Quân cưỡi ngựa trở về. Hắn ta vẫn không nói lời nào, mà đưa ra năm ngón tay. Vị Tổng Giáo chủ của chúng ta có cả vui mừng và sợ hãi mà nói:
- Năm mươi dặm? Ngươi xác định hiện nay ánh sáng tỏa ra từ Tín Ngưỡng Thạch đã bao phủ phạm vi năm mươi dặm?
Thấy Mã Quân gật đầu một cách kiên định, vị Tổng Giáo chủ hướng về dòng sông Bạc Hà mà quỳ xuống, với hình dáng trung thành và tận tâm, không ngừng thì thào cầu khấn. Tất cả người khác thấy vậy cũng đều quỳ xuống, lên tiếng cảm tạ sự ban ân của Thần.
Người Tổng Giáo chủ nói:
- Theo truyền thuyết rất lâu về trước, khi một vị Đại hiền triết có tâm tính cao thượng xuất hiện, thì có thể làm cho Tín Ngưỡng Thạch tỏa ra ánh sáng kéo dài giống như nước sông Bạc Hà dâng lên. Thật sự nghĩ không ra cái truyền thuyết này là sự thật.
Trương Tuấn cười thầm: “Chẳng lẽ chính mình chỉ truyền một dòng năng lượng vào cái Hiền giả Thạch kia thì lại có được hiệu quả to lớn như thế? Nếu như được thì có nên truyền vào thêm một ít?”.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhận thấy mọi người đều tập trung vào thân phận Đại hiền triết của Trương Tuấn thì ngay lập tức đứng lên, vội vàng nói:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, vị Đại hiền triết này lại còn là một vị Tự Thành Chiến sĩ.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cũng đứng lên, dù thân hình thấp bé không đủ khiến người khác chú ý nhưng âm thanh của lão của rất lớn:
- Tổng Giáo chủ tôn kính, Đại hiền triết là một người trời sinh đã là Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Sĩ. Đây là Thần Bạc Hà chiếu cố cho chúng ta, đây là Thần Bạc Hà ban cho chúng ta một báu vật.
- Hả?
Ngay cả vị Tổng Giáo chủ vốn luôn luôn nổi tiếng trấn định cũng thất kinh.
- Trời sinh chính là Tự Thành Sĩ? Ha ha ha, Ngô Hạo, xem ra hôm nay chúng ta vẫn phải tiến hành thêm một cuộc kiểm tra.
Trong một cái phòng rộng lớn ở bên trong Thần điện, mọi nhân vật có thân phận cao quý cũng đều có mặt. Trương Tuấn ngồi xếp bằng ở trên ghế đá, nhắm mắt tập trung, vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà, trải qua một quãng thời gian dài, khi cảm thấy trái tim đã no đủ, một tia ánh sáng chợt lóe, một khối Thần tinh xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Ngô Hạo vội vàng tiến lên, đem khối Thần tinh cầm ở trong tay, đưa nó cho vị Tổng Giáo chủ. Vị Tổng Giáo chủ gật đầu, mỉm cười:
- Kiếm Hiệp nói không có sai, quả nhiên là cấp bậc Tự Thành Sĩ.
Vừa nói, vị Tổng Giáo chủ vừa giơ lên khối Thần tinh nọ lên cao, để mọi người đều nhìn thấy nó.
Sau đó Ngô Hạo mang đến một chiếc mâm bạc, vị Tổng Giáo chủ tự mình vén tấm vải lên, để lộ ra một tấm áo bào loại kỳ lạ có màu trắng.
Người Tổng Giáo chủ hướng về Trương Tuấn mà mỉm cười:
- Đây là chiếc áo bào của Đại hiền triết, là thứ thể hiện sự tán thành của Thần điện dành cho ngươi.
Vừa nói, vị Tổng Giáo chủ bước tới, mặc chiếc áo này vào cho Trương Tuấn. Nhìn thấy hành động dó, mọi người đều kinh hô:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, điều này sao có thể làm.
Tổng Giáo chủ chính là người phát ngôn của Thần Bạc Hà, thân phận vô cùng tôn quý, thậm chí tại trong mắt của một số tín đồ, Tổng Giáo chủ chính là hóa thân của Thần Bạc Hà. Giờ phút này hóa thân của Thần Bạc Hà lại mặc áo cho một người, việc này làm các thần chức kinh ngạc đến thế nào? Hiển nhiên là đến mức họ sẽ lên tiếng ngăn cản hành động của Tổng Giáo chủ.
Vị Tổng Giáo chủ có chút giận:
- Việc này có gì không thể? Tựa như Kiếm Hiệp đã nói, Đại hiền triết chính là báu vật được Thần Bạc Hà ban cho chúng ta.
Nói xong ông ta tiếp tục mặc áo bào vào cho Trương Tuấn.
Sau một lát, Ngô Hạo lại bưng một cái mâm khác tới, vị Tổng Giáo chủ cầm lấy hai cái huân chương từ trong mâm ra:
- Đây là huân chương của Đại hiền triết, còn cái này là huân chương của cấp bậc Tự Thành Sĩ.
Ông ta đeo lên trên ngực Trương Tuấn, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Đại hiền triết, vì Thần điện Bạc Hà, tất cả chúng ta đều phải cố gắng lên!
Trương Tuấn trở nên xấu hổ, đến hiện tại hắn còn không rõ bản thân mình đã làm thế nào để ra đến tình trạng này. Vài ngày trước hắn còn đang giãy giụa, tìm cách sinh tồn trên thảo nguyên Tây Hòa, vài ngày sau lại trở thành một người được mọi người trong Thần giáo Bạc Hà tôn trọng nhất, người mà chỉ đứng sau Tổng Giáo chủ.