- Đại nhân, phía trước chính là thành Phú Quý, hẳn là không bao lâu nữa thì chúng ta sẽ đến.
Đội trưởng Đỗ An ngồi ở trên lưng Đao Sừng Cự Tích, lấy tay chỉ vào bức tường thành ở phía xa xa mà bẩm báo.
Từ thành Bạc Hà trở về sau, đội trưởng Đỗ An càng thêm tôn kính Trương Tuấn. Suốt ngày chăm lo cho hắn từng chút một, thậm chí bỏ quên sự tồn tại của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và nữ công tước Vũ Tuyết Mai.
Trương Tuấn gật đầu, lùi vào trong xe ngựa:
- Lấy tốc độ nhanh hơn chạy về. Chúng ta phải về thành Phú Quý trước đêm nay.
Nhận được mệnh lệnh, Đỗ An nhanh chóng ra lệnh cho từng người dưới trướng. Không lâu sau, tốc độ đi đường của bọn họ tăng lên một cái cấp độ.
Trương Tuấn thì có thể chất siêu cường, Vũ Tuyết Mai là một chiến sĩ chín sao nên cả hai người đều không thấy khó chịu. Nhưng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thì khác, ông ta là một người sống an nhàn, sung sướng đã quen, vậy nên ông ta khổ ra mặt. Không chỉ ngã trái ngã phải, xốc lên xốc xuống, hai mắt của ông còn ứa ra sao trời.
Mặt trời dần ngả về tây, rốt cuộc bọn họ cũng đến đường lớn dẫn vào thành Phú Quý. Chỉ cần thêm nửa tiếng nữa là họ có thể vào thành Phú Quý.
Lúc này Đỗ An bỗng nhìn thấy một cột khói ở phía trước. Từ trên yên ngựa, mũi chân hắn điểm nhẹ một cái, cả thân thể hắn bay lên trên, vững vàng bám vào một cành cây to của cây cổ thụ bên đường.
Sau khi nhìn về hướng thành Phú Quý một lúc, Đỗ An biến sắc:
- Không tốt!
Hắn cuống quýt nhảy xuống, nói dồn dập:
- Đại nhân, thành Phú Quý bị tấn công.
- Cái gì?
Vũ Tuyết Mai là người thứ nhất vọt ra, dùng một chưởng chặt đứt dây cương của tuấn mã đang kéo xe, sau đó xoay người lên ngựa.
- Nhanh, nhanh theo ta đi cứu viện thành Phú Quý.
Thành Phú Quý là căn cơ của nàng, nếu như thành Phú Quý xảy ra vấn đề gì thì nàng sẽ mất tất cả, sẽ thật sự trở thành hai bàn tay trắng. Bởi thế, lòng nàng như lửa đốt.
Đỗ An nhìn về Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, Trần Đại Nghĩ gật đầu:
- Để hai người ở lại bảo vệ ta và Đại hiền triết, còn lại thì lập tức quay về thành Phú Quý.
Trương Tuấn khoát khoát tay, kéo dây cương của một con tuấn mã ở trước xe ngựa mình. Sau một tiếng “ba”, dây cương bị sức mạnh to lớn của hắn kéo đứt. Hắn học tập động tác của Vũ Tuyết Mai, xoay người lên ngựa và nói:
- Ta đi cùng các ngươi!
Dây cương của xe ngựa không giống với sợi dây bình thường, để ngựa có thể kéo xe mà không xảy ra vấn đề gì thì dây cương chính là cực kỳ chắc chắn. Trương Tuấn chỉ túm một cái, thoạt nhìn không dùng bao nhiêu sức nhưng lại kéo đứt nó. Là người nhìn thấy rõ ràng, đội trưởng Đỗ An không khỏi ngẩn người vì sức mạnh của Trương Tuấn. Cũng không khỏi cảm thấy khâm phục hắn hơn.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhớ đến tình cảnh gặp mặt Trương Tuấn lần đầu tiên, hiểu Trương Tuấn là người không đơn giản, nên cũng gật đầu:
- Đại hiền triết sẽ không xảy ra vấn đề gì, các ngươi cùng nhau đi đi.
Đỗ An suy nghĩ một chút rồi ra lệnh cho hai gã Vệ thú Chiến sĩ ở lại bảo vệ Giáo chủ Trần Đại Nghĩa. Những người còn lại đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Phú Quý.
Vừa chạy, Trương Tuấn hỏi:
- Người phương nào tấn công thành Phú Quý?
Đội trưởng Đỗ An trả lời:
- Từ cột khói bốc lên, hẳn là Thú nhân tấn công. Khi chiến đấu bọn họ thường thích đốt các cột khói. Không phải vì vui đùa mà đây là một nghi thức của Thú nhân, là do pháp sư của bọn họ đang làm phép.
Trương Tuấn lại hỏi:
- Thú nhân? Có phải bộ lạc Thú nhân ở trên núi Nhạn Tháp không?
Đỗ An có chút ngạc nhiên:
- Thật không ngờ Đại hiền triết cũng biết bộ lạc Thú nhân ở núi Nhạn Tháp.
Trong lòng Trương Tuấn vẫn nhớ thương thịt của Khô Độc Thằn Lằn, loại thức ăn mà Song Đao Đường Lang thích ăn nhất. Trong suy nghĩ của hắn, nếu như có đủ Khô Độc Thằn Lằn để nuôi Song Đao Đường Lang thì thể hình của những con vệ thú này không cường tráng cũng không được.
Vì vậy, hắn nói:
- Khô Độc Thằn Lằn ở núi Nhạn Tháp chính là loại thức ăn mà Thần Bạc Hà ban cho sủng vật của ngài. Thế nhưng nơi này lại bị Thú nhân chiếm giữ, dù sớm hay muộn, chúng ta nhất định phải giành lại nơi này, cứu vớt những tên Thú nhân ngu muội và hoang dã, đem bọn họ về sống dưới ân đức của Thần, để bọn họ chìm đắm trong nhân từ cùng vinh quang của Thần Bạc Hà.
Lời nói này nếu xuất phát từ miệng người khác, chỉ sợ đội trưởng Đỗ An lập tức lộ ra bộ mặt xem thường. Thần giáo Bạc Hà cùng bộ lạc Thú nhân ở núi Nhạn Tháp đã chiến đấu với nhau có hơn trăm năm, chưa từng có bên nào có thể chinh phục bên nào, nếu nói dõng dạc những loại lời nói như thế kia thì chính là loại người không biết gì.
Nhưng lời nói này được một vị Đại hiền triết nói ra, đội trưởng Đỗ An lộ ra khuôn mặt bất đồng, hắn ta lộ ra một bộ dáng hoàn toàn sùng kính:
- Đại hiền triết thật sự là tín đồ trung thành của Thần Bạc Hà.
Trương Tuấn mỉm cười:
- Phật tổ phù hộ.
Trong lòng Trương Tuấn vô cùng đắc ý, chính mình giả thần giả quỷ vẫn rất đủ tư cách.
Chiến mã không ngừng phi nước đại, bọn họ rất nhanh đã đến dưới chân thành Phú Quý. Vừa tới bọn họ đã thấy một đám Thú nhân chiến sĩ có thân thể cường tráng, đang giơ lên cây rìu sắt của mình, ngao ngao kêu to, xông loạn lên phía thành Phú Quý.
Với thân thể cao hơn hai thước, cơ bắp cuồn cuộn, Thú nhân có một cơ thể tràn ngập lực lượng. Chỉ là trang bị của bọn họ thật sự quá kém, trong tay là một thanh rìu sắt, trên người lại không mặc quần áo, ở phần dưới cơ thể chỉ có một cái quần đùi làm bằng da thú được cột chặt bằng cây cỏ.
Nhóm Thú nhân đang tấn công thành Phú Quý có số lượng khoảng chừng hai nghìn người, chủ lực vẫn còn ở phía sau. Và ở giữa nơi ấy thì đang có ba cột khói quấn quanh một tên Thú nhân pháp sư đang nhảy múa. Tên Thú nhân pháp sư này có một hoa văn tự nhiên và cổ quái ở trên mặt, hắn giơ lên hai tay, cầm chặt một cây gỗ dài mà không ngừng nhảy và ngâm nga những âm tiết quái dị.
Không biết cây gỗ nọ được làm từ thứ tài liệu gì mà có nhan sắc hồng tươi, trên đỉnh đầu nó lại điêu khắc một pho tượng kỳ lạ, dường như là đang mở to miệng.
Đội trưởng Đỗ An quát lớn:
- Giết!
Từ trên thân mình Đao Sừng Cự Tích, Đỗ An bay lên, hai tay nắm chặt thành quyền, bao bảo vệ tay của Vệ thú Chiến sĩ phát sáng, một đoàn ánh sáng màu cam ngưng tụ trên nắm tay của hắn. Đỗ An đấm ra một quyền, một khối cầu màu cam lấy tốc độ của đạn đại bác lao vào một đám Thú nhân.
“Ầm!” – Khối cầu màu cam nổ mạnh, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, hơn mười tên Thú nhân bị vụ nổ nhấn chìm, tay chân đứt vỡ, xương xẩu rơi khắp nơi.
Trương Tuấn hoảng hốt: “Đây là sức mạnh của Vệ thú Chiến sĩ sao? Khó trách mọi việc đều được giao cho Vệ thú Chiến sĩ đi giải quyết”.
Một quyền này chỉ bất quá là làm nóng người, Đỗ An đánh ra một mảnh đất an toàn rồi huýt gió một tiếng.
“Đông đông đông.” – Con Đao Sừng Cự Tích của hắn hiểu ý, sau một loạt tiếng giẫm chân, nó đi đến vị trí hắn đang đứng.
Lúc này Đỗ An nhảy lên lưng nó, cúi người lấy ra một thanh kiếm lớn có chiều rộng bằng bàn tay và chiều dài hơn hai thước ở bên hông của Đao Sừng Cự Tích. Hai chân của hắn kẹp chặt vào hông của nó, cầm kiếm lớn và giục Đao Sừng Cự Tích chạy tới, hướng về đám Thú nhân mà đi.
Bao bảo vệ tay của Vệ thú Chiến sĩ nổi lên một tia ánh sáng màu cam, thanh kiếm lớn bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng. Đỗ An giơ lên thanh kiếm màu da cam, thong dong tiến vào đội ngũ của Thú nhân, mỗi một lần hắn sử dụng thanh kiếm đều mang đi tính mạng của hơn mười tên Thú nhân.
Sau một phen liều chết, sau khi chém giết có hơn năm, sáu trăm tên Thú nhân, hắn xuyên qua trận hình của Thú nhân, tiến về phía chủ lực của bọn chúng.
Đỗ An điều khiển Đao Sừng Cự Tích, một tay cầm kiếm, một tay lại rút ra một thanh rìu chiến từ trên hông của Đao Sừng Cự Tích, dùng sức nắm chặt, rồi hét lớn một tiếng, xông thẳng vào đội ngũ Thú nhân.
- Giết!
Vũ Tuyết Mai quát lớn, dẫn theo một đội Vệ thú Chiến sĩ khác tiến về đội Thú nhân.
Trận hình của Thú nhân đại loạn, bọn chúng bị các Vệ thú Chiến sĩ chém giết liểng xiểng. Đội ngũ Thú nhân như muốn tan vỡ.
Quân lính bảo vệ tường thành thấy tình cảnh đó thì vui mừng kêu lên tên của nữ công tước, tinh thần tăng cao.
Vào lúc này, trong ba cái cột khối, Thú nhân pháp sư phun ra một ngụm máu tươi lên trên cây trượng gỗ. Hình điêu khắc trên đỉnh của cây trượng gỗ lập tức há to miệng, phun ra một tia ánh sáng hồng, bắn trúng một đám Thú nhân chiến sĩ. Đám Thú nhân này liền kêu lớn “ngao ngao”, thân thể bành trướng, trở thành một đầu quái vật cao hơn bốn thước, rống lớn rồi xông về những người Vệ thú Chiến sĩ đang lao về phía này.