Hơn mười tên Thú nhân đang trong trạng thái cuồng bạo rống giận, tiến thẳng về phía những người Vệ thú Chiến sĩ của thành Phú Quý. Đỗ An thấy thế công của bọn chúng rất mãnh liệt, liền nắm chặt quyền:
- Vệ thú Chiến kĩ – Nghịch Sóng Trảm!
Chỉ thấy thanh kiếm lớn trong tay hắn đột nhiên phát sáng, hắn bay lên trời, nhờ thân thể linh hoạt mà xoay người mấy cái. Thanh kiếm vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ, từ trên không trung chém xuống, một tầng ánh sáng từ trên thanh kiếm bắn ra, bao quanh thanh kiếm, làm cho thanh kiếm hóa thành một tia sáng to và dài. Vào thời điểm này Đỗ An lấy tốc độ cực nhanh chém về phía đám Thú nhân đang cuồng bạo nọ.
Đám Thú nhân vẫn còn đang không ngừng gào thét và xông lên. Lúc đội trưởng Đỗ An rơi vào trên lưng Đao Sừng Cự Tích, đám Thú nhân nọ đã tiến lại đây, bọn chúng giơ lên chiếc rìu sắt, hung hăng chém về phía thân hình của Đỗ An.
Đỗ An đã tính trước, hắn không có chút sứt mẻ. Nhưng đám Thú nhân đang cuồng bạo vừa mới giơ lên rìu sắt lại đột nhiên phát hiện đầu mình đã rơi xuống đất. Theo quán tính, thân thể của họ ngã xuống, và khi nửa người trên ngã trên mặt đất, thì bọn họ mới nhìn thấy nửa người đó của chính mình.
- Ngao!
Đám Thú nhân đang cuồng bạo kêu lên thảm thiết, thân thể đau nhức đến nỗi liên tục lăn trên mặt đất, máu tươi đầm đìa. Có vài tên Thú nhân kéo một vết máu dài hơn chục thước mà vẫn còn chưa chết.
Tiếng khóc rống vang lên đầy xót xa, đau đớn, thống khổ, nó khiến cho người ở bên ngoài cũng không đành lòng nhìn tiếp.
Song cái khiến cho mọi người khiếp sợ nhất lại là lực lượng của Vệ thú Chiến sĩ. Đây mới là thực lực chân chính của Vệ thú Chiến sĩ, tại dưới tay họ, mấy chục đầu Thú nhân đang cuồng bạo – nhóm Thú nhân đủ sức phá hủy cả một thôn làng – lại không chịu nổi một đòn.
- Giết!
Kỹ thuật cưỡi ngựa Vũ Tuyết Mai rất thành thạo, nơi nàng phóng ngựa qua liền có mấy chục đầu Thú Nhân bay lên, rơi xuống đất. Có vài cái đầu bay ngang, rơi xuống đúng ngay phía trước tên Thú nhân pháp sư. Tên Thú nhân pháp sư bối rối một lúc, rồi ngay sau đó lại vung vẫy cây trượng lên, niệm một chuỗi chú ngữ phức tạp. Sau tiếng niệm của hắn, trong ba cột khói xuất hiện vài cái bóng đen lớn đánh về phía Vũ Tuyết Mai và những người Vệ thú Chiến sĩ.
Nhân lúc vài cái bóng đen ngăn cản Vũ Tuyết Mai cùng những người Vệ thú Chiến sĩ, tên Thú nhân pháp sư liền bỏ mặc một nghìn tên Thú nhân mà chạy trốn.
Một trận chiến vì vậy mà kết thúc. Sau trận chiến này, mấy trăm tên Thú nhân bị bỏ lại trở thành những tên tù binh thống khổ, biến thành một thứ hàng hóa trong thị trường buôn bán nô lệ.
Thú nhân và quỷ quái chính là mặt hàng bán chạy nhất trên thị trường nô lệ, song nếu là người lùn thì đó lại là một cảnh tượng khác hẳn. Người lùn không chỉ có tính tình không tốt, lại chỉ biết trồng trọt, cày cấy, đánh bắt cá; những thứ khác lại không hề biết một chút gì. Vì điều đó, khi đem so sánh với những Tinh Linh tộc xinh đẹp, hay là những tên Thú nhân giỏi chịu gian khổ, trừ những quý tộc yêu thích trồng trọt, thì không có quý tộc nào muốn mua người lùn làm nô lệ.
Một trận chiến toàn thắng đã làm nổi bật lên thực lực cường đại của đội trưởng Đỗ An, làm cho Trương Tuấn thay đổi thái độ đối xử với vị đội trưởng này. Không chỉ thế, Trương Tuấn còn tỏ ra hâm mộ, cũng càng muốn học tập “một vài thứ” từ Đỗ An, mà ẩn sâu trong lòng của hắn, điều tốt nhất là học tập được thứ Vệ thú Chiến kĩ kia.
…
Thân phận hiện tại của Trương Tuấn không giống như trước, ngay cả Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng đối với hắn đầy khách khí, hơn nữa trên người hắn chính là áo bào của Đại hiền triết, cùng với hai quả huân chương ở trước ngực. Vì thế, mọi người nhìn thấy hắn đều cúi đầu hành lễ. Thậm chí khi hắn đi trên đường thì có vài tín đồ cuồng nhiệt xông tới hôn lên hai mặt hắn. May mắn thay thân thể hắn đủ nhanh nhẹn, chỉ cần dịch chuyển vài bước chân là tránh thoát bọn họ. Nếu không thì e rằng hắn sẽ nhận đủ bi thảm.
Trương Tuấn từng trải qua cuộc sống trên Trái Đất, tại nơi nền giáo dục phát triển mạnh mẽ, dạng giáo dục gì hắn chưa trải qua? Khi hắn đi tới đại lục Thần Tín, cái khác có thể không dám nói, còn phương diện học tập, hắn hoàn toàn không thua kém ai cả. Vì vậy, khi lão Phạm Kiếm Hiệp dốc tất cả tài học mà truyền hết cho hắn, hắn cũng tiếp thu rất nhanh.
Trình độ “nghiên cứu” của Trương Tuấn cũng làm cho lão Phạm Kiếm Hiệp hết sức ưa thích. Sau mấy tháng, sau khi không còn gì để dạy cho Trương Tuấn, lão và hắn cùng nhau nghiên cứu.
Trước đó lão Phạm Kiếm Hiệp chỉ là một cá nhân, lão tạo ra số lượng Thần tinh cũng là có giới hạn nhất định, cho nên Thần tinh đều không đủ dùng. Lão chỉ có thể lựa chọn một vài con để nuôi dưỡng riêng bằng Thần tinh, những con khác đành phải đợi lúc khác. Nhưng từ khi có sự hỗ trợ của Trương Tuấn, thì không chỉ lượng Thần tinh cung cấp trở nên dồi dào, mà hơn nữa là tốc độ tạo ra Thần tinh của hắn cũng nhanh hơn lão Phạm Kiếm Hiệp. Thế nên lão Phạm Kiếm Hiệp không cần suy nghĩ, đều dùng Thần tinh nuôi dưỡng tất cả vệ thú. Bởi vậy, Vệ thú ở Thần điện thành Phú Quý phát triển rất nhanh.
Thế nhưng Trương Tuấn lại phát hiện một vấn đề, đó là nhìn những con Vệ thú thì thấy đúng là cường tráng, nhưng thực tế chúng lại yếu ớt hơn nhiều. Cho nên hắn hỏi lão Phạm Kiếm Hiệp:
- Sư phụ, vì sao cùng một phương pháp nuôi dưỡng nhưng lại có Vệ thú mạnh mẽ và Vệ thú yếu ớt?
Lão Phạm Kiếm Hiệp nói:
- Đại hiền triết, cũng giống như con người chúng ta vậy, nếu có người có thể hình to lớn thì sẽ có người có thể hình gầy yếu. Vệ thú cũng không thoát khỏi cái quy luật ấy. Ôi…
Sau đó lão thở dài một hơi:
- Đại hiền triết, sự lo lắng của ta không phải dành cho vấn đề này.
Trương Tuấn cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Chẳng lẽ ngài lại lo lắng về chuyện khác?
Lão Phạm Kiếm Hiệp gật đầu:
- Đại hiền triết, ngươi không cảm nhận được các đời sau của Vệ thú càng ngày càng trở nên yếu ớt hơn đời đầu hay sao?
Trong lúc nói ra lời này, lão Phạm Kiếm Hiệp đang nướng thịt trên ụ lửa. Mùi thơm ngào ngạt nhưng Trương Tuấn hoàn toàn không để ý đến nó, thứ hắn đang quan tâm là cái vấn đề kia. Hắn cau mày hỏi:
- Thật ra thì nuôi dưỡng Vệ thú trong hoàn cảnh như vậy không phải là phương pháp hay. Nuôi dưỡng như vậy thì thể chất của Vệ thú trở nên yếu ớt cũng là điều dễ hiểu.
Hai mắt của lão Phạm Kiếm Hiệp trở nên sáng ngời:
- Đại hiền triết nói vậy thì chẳng lẽ ngài còn có biện pháp nào để giải quyết vấn đề này hay sao?
Trương Tuấn nhìn lão Phạm Kiếm Hiệp, nói ra năm chữ:
- Nuôi dưỡng trong tự nhiên.
- Hả?
Lão Phạm Kiếm Hiệp thất kinh.
- Điều này sao có thể được? Vệ thú chính là sủng vật của Thần, chính là người chiến hữu mà Thần ban tặng cho chúng ta, chúng ta có thể nào để chúng tự kiếm ăn trong tự nhiên? Có thể nào bỏ mặc chúng mà không nhìn, không quan tâm, chăm sóc? Như thế sao được chứ.
Trương Tuấn cười:
- Ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Ta nói nuôi dưỡng trong tự nhiên không có nghĩa là bỏ mặc chúng, không quan tâm, chăm sóc, mà là âm thầm chăm sóc chúng, chỉ để cho bọn chúng tự mình kiếm ăn trong hoàn cảnh tự nhiên…
Lão Phạm Kiếm Hiệp ngay lập tức cắt đứt lời nói của hắn:
- Việc này càng không thể nào. Nuôi dưỡng Vệ thú chính là một công việc tinh tế và tỉ mỉ, cùng cẩn thận. Thức ăn của Vệ thú đều phải trải qua những lựa chọn đầy nghiêm khắc và phải có một quá trình nghiêm túc. Chúng ta có thể nào để Vệ thú ăn những thứ thức ăn mà chất lượng của những thứ thức ăn này đều không được đảm bảo? Như vậy thì có thể nào đảm bảo khí lực của Vệ thú sẽ được tăng cường?
- Này…
Trương Tuấn cười khổ. Thái độ của lão Phạm Kiếm Hiệp quá kiên quyết, hắn cũng không có cách nào.
- Đại hiền triết, xin lỗi ngài. Thái độ vừa rồi của ta có chút thất lễ. Nhưng ta nhất quyết không chấp nhận nuôi dưỡng Vệ thú bằng phương pháp thả ngoài tự nhiên như thế.
Trương Tuấn rất bất đắc dĩ, hắn cười khổ, nói ra:
- Được rồi, được rồi. Ngươi đã không đồng ý thì bỏ qua đi. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp khác.
Mặc dù nghe hắn nói vậy, lão Phạm Kiếm Hiệp vẫn nhắc nhở với “ý tốt”:
- Đại hiền triết, chuyện như thế này, sau này ngàn vạn lần không nên nhắc lại. Nếu như bị vài người có thực quyền trong Thần điện nghe được, thì bọn họ sẽ cho rằng ngài đang khinh nhờn Thần!
Trương Tuấn gật đầu, chỉ có thể cười khổ ở trong lòng: “Phật tổ phù hộ… Thiếu chút nữa ta đã bị xem là dị giáo”.