- Ta gọi các ngươi đến chỉ để nói cho các ngươi biết một điều. Ta tuy là Đại hiền triết, các ngươi là tùy tùng của ta, nhưng thật ra chúng ta đều ngang hàng với nhau. Chúng ta đều là con dân của Thần Bạc Hà, khi các ngươi trở thành tùy tùng của ta thì cũng phải chú ý, chân lý không phải là tiền bạc, thế nên không thể nào dùng thứ tiền bạc đó để đổi lấy chân lý. Nếu như chân lý lại có thể dùng tiền tài để đổi lấy thì đó chính là sự khinh nhờn lớn nhất dành cho Thần.
Thế Vũ, Khắc Cần cùng Minh Hạo xấu hổ không thôi, cả người run rẩy, vội vàng quỳ xuống, cung kính cầu xin:
- Đại hiền triết, xin ngài hãy tha thứ cho chúng ta.
Trương Tuấn gật đầu:
- Đứng lên đi, ta không trách tội các ngươi. Lời nói hôm nay của ta chính là chân lý đầu tiên kể từ khi các ngươi trở thành tùy tùng của ta.
Trương Tuấn dương dương tự đắc: “Xem ra chính mình vẫn là một kẻ có tiềm chất giả thần giả quỷ. Chỉ nói ba xạo một chút thì liền đem ba ngã tín đồ cuồng nhiệt của Thần giáo thuyết phục. Hiển nhiên ở trên con đường tràn đầy sự hỗn loạn của nhiều Tín ngưỡng, không thiếu sự tranh đấu Tín ngưỡng, chỉ cần giơ cao ngụy trang “Thần” cùng “Chân lý” thì mọi việc đều sẽ thoải mái hơn nhiều”.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được đã hiểu vì sao ở những năm trước kia, khi kiến thức người dân còn hạn hẹp thì có nhiều người lợi dụng “ma xui, quỷ khiến”, loại dụng đủ loại thủ đoạn ti tiện như mê tín dị đoan để đầu độc quần chúng trên Trái Đất. Âu cũng là bọn chúng đánh vào những thứ mà người khác không tài nào hiểu nỗi.
…
Ngày hôm sau, trong lúc Trương Tuấn đang quét dọn một cái động mà Vệ thú sinh sống, hắn tình cờ phát hiện được một thứ: một quả trứng hình bầu dục có màu lục nhạt.
Hắn nhìn qua liền biết được đây là trứng của Vệ thú.
Cái động này đang nuôi một con Song Đao Đường Lang trưởng thành, nhưng dựa theo tốc độ phát triển bình thường thì con Song Đao Đường Lang này còn chưa tới thời kỳ sinh sản. Rất có thể nó giống như một lời nói trước kia ở trên Trái Đất: Sinh dục sớm.
Nhìn quả trứng Vệ thú màu lục nhạt nọ, trong lòng Trương Tuấn toát ra một cái ý nghĩ đầy táo bạo…
Hắn quay đầu lại, nhìn xung quanh, khi không thấy lão Phạm Kiếm Hiệp ở nơi này, hắn biết vào lúc này chỉ có mình hắn ở nơi đây. Hắn liền lén lút đem quả trứng này bỏ vào trong ngực của hắn. Rồi sau tiếp tục quét dọn cái động này như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, sau một tiếng mở cửa phòng, lão Phạm Kiếm Hiệp đã về.
- Đại hiền triết, hôm nay các Vệ thú vẫn khỏe chứ? Không có vấn đề gì xảy ra chứ?
Trương Tuấn bình tĩnh nói:
- Chúng nó vẫn tốt lắm, rất bình thường, không xảy ra vấn đề gì cả. Sau khi quét xong cái động này thì ta sẽ cho chúng nó ăn, không có gì đâu.
Lão Phạm Kiếm Hiệp lại gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Đến khi xong hết mọi việc, Trương Tuấn trở lại căn phòng của chính mình, gọi Vũ Dũng vào:
- Ngươi là người sống ở thành Phú Quý đã lâu thì ngươi có biết ở xung quanh thành Phú Quý có cái sơn trang nào bán ra không?
- Sơn trang?
Vũ Dũng suy nghĩ một lát, nói:
- Ngài muốn mua sơn trang làm gì?
Trương Tuấn trả lời:
- Nếu ngươi muốn thực hiện nguyện vọng của mình thì nhanh chóng giúp ta hỏi thăm. Ta muốn một cái sơn trang nằm giữa núi non trùng điệp, xung quanh là rừng rậm, dã thú lại thường xuyên lui tới. Ngươi không nên tìm một căn phòng hư hỏng ở trên nương rẫy để đối phó cho qua chuyện.
Vũ Dũng nghe vậy liền không hỏi gì nữa, hắn vội vã xoay người đi:
- Ta sẽ đi hỏi thăm cho ngài.
Vũ Dũng làm việc với hiệu suất rất cao, chỉ đến xế chiều thì hắn đã trở lại:
- Đại hiền triết, tuân theo mệnh lệnh của ngài, ta đã tìm được hai cái trang viên hợp yêu cầu, xin mời ngài xem.
Vừa nói hắn vừa trải một tấm bản đồ ra:
- Đây là bản đồ địa hình xung quanh của thành Phú Quý. Tòa sơn trang thứ nhất có tên là “Hòa Phủ Sơn trang”, nó đã từng là một cái sơn trang của một vị bá tước. Nhưng đời sau của vị bá tước ấy xuống dốc không phanh, tòa sơn trang này đã đổi chủ vài lần, hiện tại người chủ của nó đang rao bán. Nó ở phía đông nam thành Phú Quý, nằm trong một cánh rừng sâu. Nó chỉ là một tòa thành được xây dựng bằng đá và những cái hàng rào gỗ đơn sơ. Nghe nói bởi vì nó cách quá xa thành Phú Quý nên cực kỳ xuống cấp. Vài người chủ nhân trước đó của nó cũng không sống ở đây được bao lâu. Hiện tại nó trở thành một nơi hoang vu, khẳng định là có nhiều đàn dã thú sinh sống ở đó.
- Địa thế thế nào?
Dựa vào tấm bản đồ, Trương Tuấn nhìn thấy một điểm đỏ được đánh dấu, lên tiếng hỏi.
- Tòa sơn trang này được xây dựng ở trên đỉnh một ngọn núi, địa thế hiểm yếu.
Nghe Vũ Dũng nói xong, Trương Tuấn gật đầu:
- Nghe vào thì cũng thấy không tồi, nhưng mà nơi này không thể sử dụng ngay lập tức, trước hết cần phải xây thêm tưởng bảo vệ ở bên ngoài. Còn một nơi khác thì sao?
- Nơi còn lại là một tòa có tên là “Khuyển Hổ Trang viên”. Nó nằm một ngọn núi tên là Khuyển Hổ. Ngọn núi Khuyển Hổ là một ngọn núi có địa hình hiểm trở ở phía chính nam thành Phú Quý, và ở trong thảo nguyên Tây Hòa. Trước kia vì ở biên giới với thảo nguyên Tây Hòa nên cũng không có bao nhiêu ma thú lui tới, nhưng vào mấy năm gần đây lại có rất nhiều ma thú lớn nhỏ xuất hiện. Thậm chí có một lần xuất hiện một con Đao Sừng Cự Tích. Lần đó, con Đao Sừng Cự Tích xuyên thủng tường vây bằng đá, cắn chết hơn mười người tùy tùng. Từ đó nó được xem như ở trong thảo nguyên Tây Hòa, chủ nhân của nó cũng không dám ở lại chỗ này nữa. Do đó mà hắn ta muốn bán quách nó đi. Tòa trang viên này chiếm diện tích rất lớn, gồm ba cái đỉnh núi và một khu vườn trồng nho rộng lớn.
- Bốn phía trang viên đều là những bức tường vây bằng đá. Ở ngoài tường đá một dặm là những mảnh rừng rậm tự nhiên. Thuộc hạ cho rằng khi chủ nhân của nó không ở đây trong một khoảng thời gian dài như vậy thì e rằng bên trong trang viên đã trở thành nơi ở của dã thú.
Vũ Dũng nói xong thì lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ mệnh lệnh của Trương Tuấn.
Vị Đại hiền triết của chúng ta cân nhắc kĩ càng: “Trứng Vệ thú còn rất yếu ớt, cần phải được bảo vệ đầy đủ, cho nên sơn trang Khuyển Hổ càng thêm thích hợp. Hơn nữa mình rất rành thảo nguyên Tây Hòa, nơi đó lại rất bí mật vì không có bao nhiêu người dám đi”.
Trương Tuấn gật đầu, lấy ra thủy tinh giữ đồ giao cho Vũ Dũng:
- Ngay lập tức mua Khuyển Hổ Trang viên, trả giá thấp thôi. Ta nghĩ rằng ở một địa phương nguy hiểm như vậy thì sẽ không có ai muốn mua nó đâu, vì thế ngươi hãy ép giá chủ nhân của nó đi.
Vũ Dũng mỉm cười, tiếp nhận thủy tinh chứa đồ:
- Đại hiền triết, xin ngài cứ yên tâm, loại chuyện này là thứ mà ta am hiểu.
Quả nhiên Vũ Dũng rất biết làm việc, khi Trương Tuấn đứng ở một tòa thành nhỏ trong Khuyển Hổ Sơn trang thì không khỏi nghĩ tới việc bỏ năm vạn miếng kim tệ mua nó là một việc cực kỳ chính xác.
Cửa chính của trang viên đã cũ nát, vụn gỗ văng tứ tung, trục cửa cũng muốn gãy. Mỗi một lần đụng vào là nghe những tiếng rung động “cạp cạp”.
Trương Tuấn chỉ mang theo mỗi Vũ Dũng đi vào Khuyển Hổ Trang viên, trong lúc đi trên một con đường nhỏ ở hai sườn núi – nơi mà có cây cối rậm rạp – thì thấy một con dã thú nhỏ nhảy qua từng cành cây, tạo nên những tiếng “soàn soạt” đầy khó chịu.
- Hoàn cảnh ở nơi này rất không tồi.
Trương Tuấn vô cùng hài lòng, gật đầu.
- Chúng ta vào xem một chút đi.
Những căn phòng ở trong trang viên như được chủ nhân cũ bỏ công xây dựng, đều được xây thành từ những tảng đá lớn. Chỉ là những vật dụng ở trong phòng đểu đã bị mang đi, chỉ còn lại một mảnh trống không.
Hẳn là do bọn hắn ép giá bán đến mức quá thấp nên nhằm mục đích giảm bớt tổn thất, chủ nhân cũ của nó cố gắng mang đi tất cả những thứ có thể mang đi.
- Vũ Dũng, ta cho ngươi thời gian một tuần để dọn dẹp nơi này thật tươm tất.
Trương Tuấn nói xong liền phủi đít rời đi, hắn ta đem hết tất cả mọi việc giao cho Vũ Dũng.