Trương Tuấn nhìn lão Phạm Kiếm Hiệp, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười mà từ đầu tới giờ chưa thay đổi, hiện tại hắn đã biết tại sao lão Phạm Kiếm Hiệp lại nói rằng khi những người nhìn thấy chúng thì sẽ cảm thấy vô cùng kì diệu, nhưng tại trong mắt của Tự Thành Chiến sĩ, nó lại rất đơn giản.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cùng những con Song Đao Đường Lang đều rất thân thiết, dù sao chúng cũng là do lão nuôi dưỡng bao lâu nay, hơn nữa do tác dụng từ mùi hương của loài cỏ lạ kia, thì có như thế nào, Song Đao Đường Lang vẫn phải cúi đầu.
Trương Tuấn hắn không chối bỏ Thần tích - ít nhất Sa Cơ Thạch Điện của Thần giáo Bạc Hà đứng vững trên bờ cát là việc mà hắn không có cách nào giải thích – song cái việc đang diễn ra trước mặt thì không phải là Thần tích.
Lão Phạm Kiếm Hiệp phất tay, một người con gái ăn bận một bộ áo trắng như tuyết bưng lên một cái mâm được mài ra từ một khối ngọc lớn. Trên cái mâm đang đặt một con dao nhỏ cũng được chế tạo từ ngọc. Chiếc đao có một màu trong suốt, sáng long lanh, được điêu khắc tinh sảo, giá trị liên thành.
Lão Phạm Kiếm Hiệp đi tới trước cái mâm, ngồi xếp bằng xuống đó, hai tay mở ra, tròng mắt mở to, nhưng không nói một lời. Trong đêm tối, có một thứ ánh sáng di chuyển trên người lão.
Một cái Thần tích đang diễn ra này không thể nào thoát khỏi ánh mắt của các tin đồ, trong phút chốc, nó lại nhấc lên một trào lưu tín ngưỡng đầy cuồng nhiệt. So với đám tín đồ ngây thơ, Trương Tuấn bình tĩnh cười, hắn biết lão Phạm Kiếm Hiệp chỉ đang vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà mà thôi.
Sau một khoảng thời gian, một tia ánh sáng lóe lên, một quả Thần tinh xuất hiện tại hai tay của lão Phạm Kiếm Hiệp, trông giống như hắn đã được Thần Bạc Hà ban cho một món đồ. Thấy vậy, sự cuồng nhiệt của các tín đồ đạt tới điểm giới hạn, họ lớn tiếng hoan hô, như những trận thủy triều mạnh mẽ đánh về mọi phía xung quanh.
Trong khoảng thời gian ấy, Trương Tuấn vẫn đang mỉm cười. Hắn cảm nhận sâu sắc được thủ đoạn của Thần điện. Ở ngay lúc này, hắn đã tốt nghiệp ngành “Giả thần giả quỷ”. Hắn đã suy nghĩ thông suốt cái gọi là Thần tích. Giống như việc hắn không hiểu vì sao Sa Cơ Thạch Điện đứng vững trên bờ cát, những tín đồ ở bên dưới cũng vậy, họ không biết rõ vì sao Vệ thú lại hành động như thế, tại sao lão Phạm Kiếm Hiệp được Thần ban ơn cho một viên Thần tinh…
Theo dòng suy nghĩ của hắn, đó chỉ là do bọn họ chưa tiếp xúc đến kiến thức về những điều đó mà thôi, mà cũng có thể Thần giáo đã che đậy thứ kiến thức như vậy. Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng đây là Thần tích.
Đứng ở trong sân, lão Phạm Kiếm Hiệp vẫy tay, một gã chiến sĩ hợp cách đang chờ hợp thể với Vệ thú tiến về phía ấy trong tiếng hoan hô của mọi người. Hai tay lão Phạm Kiếm Hiệp cầm lấy Thần tinh, rồi đặt lên chiếc mâm kia đầy cẩn thận và tôn kính.
Lão Phạm Kiếm Hiệp bưng chiếc mâm lên, đi tới trước mặt người chiến sĩ. Người chiến sĩ cầm lấy con dao trên chiếc mâm bạc, rạch một đường lên cánh tay phải của mình. Những dòng máu chảy dài xuống mâm, đọng lại thành hình một cây kiếm nhỏ. Thần tinh bị máu hòa tan, hóa thành một đám sương màu lam. Đám sương sáng lòe lòe, trông như một đám sao trời màu lam, xinh đẹp mà xa vời, giống như những vì sao trên bầu trời bao la.
Đứng trước loại xinh đẹp như thế này, các tín đồ đều bị chinh phục. Trong khoảng thời gian ngắn, Hội đàn yên lặng như tờ.
Trương Tuấn nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với lão Phạm Kiếm Hiệp. Lão Phạm Kiếm Hiệp từng nói cho hắn biết tính chất đặc biệt của Thần tinh: Gặp một dòng máu tươi, nó sẽ lập tức hóa khí.
Lão Phạm Kiếm Hiệp bưng lên chiếc mâm ngọc, đi tới trước mặt Song Đao Đường Lang. Theo bước chân của lão, tảng sương mù màu lam nọ cũng di chuyển theo.
Khi tới trước mặt Song Đao Đường Lang, lão Phạm Kiếm Hiệp đọc một đoạn chú ngữ, chỉ vào lưng Song Đao Đường Lang, quát lớn một tiếng. Lập tức một tia ánh sáng màu xanh biếc từ trong thân thể của Song Đao Đường Lang bay vào đám sương mù màu lam, cùng đám sương mù ấy hình thành một thể. Mà bản thân Song Đao Đương Lang thì lăn ra chết, lẳng lặng nằm trong lồng sắt.
Lão Phạm Kiếm Hiệp tiếp tục đọc một đoạn chú ngữ khác. Một màn kinh ngạc xảy ra, đám sương mù kia bao lấy người chiến sĩ, từng tia ánh sáng yếu ớt bay vào thân thể người chiến sĩ, bắt đầu cải tạo thân thể của hắn ta. Hai mắt của người chiến sĩ trợn to, trên cơ thể xuất hiện những tiếng nổ vang, hắn cắn răng chịu đựng sự đau đớn từ việc cải tạo thân thể.
Sau khi chiếc đồng hồ cát chảy qua ba phần tư, đoàn sương mù nọ chậm rãi ngưng tụ tại cổ tay phải của người chiến sĩ. Nó chẳng những làm khép lại vết thương vừa rồi của hắn ta, mà còn ngưng tụ thành một vòng bảo vệ tay tinh xảo. Mà ở trên cái vòng bảo vệ tay ấy, có hai cái vết lõm vào hình lăng trụ in rõ ở phía trên.
Đến tận lúc này, nghi thức hợp thể đã chính thức hoàn thành, lão Phạm Kiếm Hiệp hướng về người chiến sĩ mà mở rộng hai tay:
- Lấy danh nghĩa của Thần Bạc Hà, hoan nghênh ngươi trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ.
Người chiến sĩ vừa mới trở thành Vệ thú Chiến sĩ vô cùng kích động, tay phải đặt ở trước ngực, hướng về dòng sông Bạc Hà mà quỳ xuống, lớn tiếng tuyên thệ:
- Lấy danh nghĩa của Thần Bạc Hà, dưới ánh sáng của Thần, cả cuộc đời sau này của Trịnh Thiên Thu ta nhất định sẽ nỗ lực mang ánh sáng tốt đẹp của ngài trải rộng đến muôn nơi, đến khắp mọi miền trên thế giới này.
Sau đó là những tiếng hoan hô nở rộ như nấm mọc sau mưa. Trong lòng Trương Tuấn chỉ còn lại sự yên lặng, hắn đã rõ ràng lời nói của lão Phạm Kiếm Hiệp: “Đây đã là tất cả những gì ta có thể dạy cho ngươi, còn một vài thứ khác nữa nhưng chúng cũng không quan trọng lắm” là nói về điều gì. Đúng vậy, đó là đang nói về hai câu chú ngữ lão Phạm Kiếm Hiệp đã dạy cho hắn vào ngày hôm nay.
Ở lần nghi thức thứ hai, nhìn dáng dấp sắp không chịu nổi của lão Phạm Kiếm Hiệp, cuối cùng Trương Tuấn cũng hiểu vì sao lão ta bảo hắn chủ trì lần nghi thức thứ ba. Nguyên nhân là do tu vi của lão ta có hạn, Tâm Kinh Bạc Hà của lão không thể thực hiện liên tiếp ba lần nghi thức. Bởi vậy lão tìm một cái lý do hoang đường để hắn đến thực hiện lần nghi thức thứ ba.
- Lão hồ ly!
Trương Tuấn mỉm cười, lầm bà lầm bầm.
Nghĩ thật kĩ thì lão Phạm Kiếm Hiệp đối xử với hắn không tệ lắm.
Lão Phạm Kiếm Hiệp là một tín đồ trung thành, với lão, Thần tích được lý giải theo một khía cạnh khác hẳn Trương Tuấn. Phải biết rằng ở trên đại lục này, bản thân cái Tâm Kinh Bạc Hà đã là một cái Thần tích, nếu như không có cái Thần tích này, thì sẽ không có cái nghi thức hợp thể, do đó nghi thức này không thể hoàn thành, mà vì vậy thì Vệ thú Chiến sĩ cũng sẽ không xuất hiện.
Cho nên dù lão Phạm Kiếm Hiệp hiểu rõ nội tình ẩn sau cái nghi thức hợp thể mà đối với mọi người là tràn đầy mê hoặc, lão vẫn là một tín đồ trung thành của Thần Bạc Hà. Càng huống chi hai đoạn chú ngữ nọ cũng là Thần tích, không phải sao?
Sau khi người Vệ thú Chiến sĩ thứ hai được sinh ra, lão Phạm Kiếm Hiệp mở rộng hai cánh tay chào đón, nhưng trên trán đã tràn đầy mồ hôi:
- Các tín đồ trung thành nhất của Thần Bạc Hà, chúng ta cùng chào đón người mà Thần phái xuống nhân gian: Đại hiền triết Trương Tuấn!
Nói xong lão Phạm Kiếm Hiệp quỳ xuống đầu tiên.
Việc này ra ngoài dự liệu của Trương Tuấn. Nếu như hắn là lão ta, khi đã hiểu rõ “huyền diệu” bên trong, thì nhất định sẽ không còn tin tưởng vào tín ngưỡng Thần Bạc Hà. Song mỗi người đều có mỗi suy nghĩ, cách nghĩ của lão Phạm Kiếm Hiệp không giống hắn, cho nên lão cam tâm tình nguyện quỳ xuống để “chào đón” một người nhỏ tuổi hơn mình nhiều, thậm chí gã ta lại còn là học trò của mình.
Theo sau lão Phạm Kiếm Hiệp, mấy trăm tín đồ xung quanh cũng cùng nhau quỳ xuống, la lớn:
- Đại hiền triết! Đại hiền triết! Đại hiền triết!
Ở một khung cảnh đầy tiếng gọi ầm ĩ, Trương Tuấn điều chỉnh bước chân của chính mình, bước đều về phía trước. Vừa đi được hai bước, hắn liền cảm nhận được một cảm giác tuyệt vời. Hóa ra việc bước đi trong tiếng hoan hô của mọi người thì sẽ cảm nhận được một cảm giác đặc biệt như vậy. Khó trách mọi người ai cũng thích làm anh hùng, làm ngôi sao. Bọn họ chính là muốn hưởng thụ cái “khoái cảm” này đây.
Hắn bước từng bước theo nhịp điệu hoan hô của các tín đồ, mỉm cười:
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà ở trên, đêm nay là lần đầu tiên ta chủ trì nghi thức hợp thể. Thần Bạc Hà dã nói cho ta biết rằng ta không nên để mọi người thất vọng.
Hắn vừa nói xong thì đúng ngay lúc một con Song Đao Đường Lang khác được mang ra. Hắn đưa tay vén tấm vải trắng, gõ gõ cái lồng sắt.
Song Đao Đường Lang kêu lên một tiếng bén nhọn, nhưng rồi lại phủ phục ngay trong chiếc lồng.
Nhìn thấy tình huống này, một tình huống khác hẳn hai tình huống vừa rồi của lão Phạm Kiếm Hiệp, các tín độ thét lên một tiếng kinh hãi. Với họ, lão Phạm Kiếm Hiệp chỉ có thể làm thân với những con Vệ thú, mà vị Đại hiền triết vừa ra trận, lại làm cho Vệ thú thần phục, quả nhiên không giống bình thường!
Trên đại lục Thần Tín vẫn lưu truyền một truyền thuyết, đó là Vệ thú chính là sủng vật của Thần. Vì thế trong suy nghĩ của mọi người, so với con người, địa vị của Vệ thú cao hơn một bậc. Bởi vậy khi Trương Tuấn đưa ra phương pháp “nuôi thả trong tự nhiên”, lão Phạm Kiếm Hiệp mới phản đối mãnh liệt như vậy.
Mà khi con Song Đao Đường Lang phủ phục trước mặt Trương Tuấn, trong lòng của mọi người đều nhảy ra hai từ: Thần phục. Có thể làm cho sủng vật của Thần thần phục, không thể nào không phải là người được Thần phái xuống trần gian.