Trương Tuấn nhìn con Song Đao Đường Lang này, nhướng mày, nói nhỏ:
- Nói đi, ngày hôm nay ngươi lại ăn bao nhiêu rồi?
Con Song Đao Đường Lang hừ một tiếng, xem như trả lời câu hỏi của hắn.
Nó là con mà Trương Tuấn đích thân nuôi dưỡng. Nó vô cùng tham lam, mỗi ngày đều ăn đến mức cái bụng căng tròn. Xem ra tối hôm nay nó lại ăn nhiều như vậy rồi, vậy nên nó mới không thể đứng lên.
Trương Tuấn âm thầm lắc đầu, nếu như các tín đồ biết chân tướng của cái “Thần tích” này thì không biết họ sẽ có cảm giác gì?
Hắn hít một hơi thật sâu, hướng về phía dòng sông Bạc Hà mà bái, sau đó ngồi xếp bằng ở dưới đất, bắt đầu tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà.
Tu vi của Trương Tuấn mạnh hơn tu vi của lão Phạm Kiếm Hiệp nhiều, từng dòng năng lượng trong cơ thể hắn lao nhanh, cho nên chỉ nửa thời gian so với lão Phạm Kiếm Hiệp, hắn đã tạo ra được một khối Thần tinh. Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ ra một việc, hắn không có làm giống như lão Phạm Kiếm Hiệp đã làm mà đầu tiên hắn mở mắt ra, giơ cao hai tay lên, làm bộ giống như đang cầm một vật quý giá, cao giọng hô lên:
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
Lời của hắn vừa dứt, một viên Thần tinh trong suốt có màu lam xuất hiện trong tay hắn – hiệu quả như vậy chính là một cái hiện tượng: Thần tích! Bốn phía vang lên một mảnh tụng kinh, tất cả các tín đồ cũng bắt đầu thì thào đọc kinh văn. Loại kinh văn quen thuộc vang vọng, tràn ngập cả Hội đàn, thể hiện lòng trung thành của họ.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cùng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa ngồi gần nhau, vui mừng mà nở nụ cười. Đối với hành động của Trương Tuấn, lão Phạm Kiếm Hiệp hết sức kính nể, nhưng Giáo chủ Trần Đại Nghĩ lại bắt đầu nảy sinh lòng cảnh giác. Hiển nhiên, với Trần Đại Nghĩa, Trương Tuấn không chỉ là người phụ trợ của gã, mà hắn có thể trở thành người cạnh tranh chức vị Tổng Giáo chủ với gã ta.
Một gã chiến sĩ dùng cây dao bạc rạch lên cổ tay của mình, Thần tinh gặp máu lại hóa thành một màn sương. Sau đó, dưới sự chủ trì của Trương Tuấn, người chiến sĩ này thành công trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ.
Một lúc sau, nghi thức hợp thể trong đêm nay chấm dứt, dưới tiếng hoan hô của các tín đồ, Trương Tuấn phất tay chào họ.
Theo lối đi ngầm dưới mặt đất, dưới những ánh đèn léo lắt, hắn trở về chỗ ở của mình, nơi có bốn người đang đứng đợi.
Ban đầu Trương Tuấn còn tưởng Vũ Dũng đã trở về. Nhưng khi đi tới gần thì mới phát hiện người thứ tư là một người phụ nữ có mái tóc màu đỏ.
- Công tước đại nhân, sao ngài lại tới đây?
Hóa ra đó là nữ công tước Vũ Tuyết Mai.
Vũ Tuyết Mai mỉm cười, giống như một nụ hoa lan khoe sắc:
- Ta đến chúc mừng ngươi đã chủ trì thành công lần nghi thức đầu tiên của mình, đã thành công tạo ra một gã Vệ thú Chiến sĩ.
Có người đẹp khen tặng, Trương Tuấn đương nhiên rất cao hứng, hắn mời Vũ Tuyết Mai vào nhà:
- Ha hả, kì thật cũng không có gì to tát, ngày này sớm muộn rồi cũng sẽ đến thôi. Tổng cộng có ba con Vệ thú, lão Phạm Kiếm Hiệp không thể tự mình làm hết nên mới để cho ta có cơ hội ra mặt, nếu không ngày hôm nay đã không cần tới ta.
Mặc dù nghe hắn nói có vẻ dễ dàng, nhưng ánh mắt của Vũ Tuyết Mai không hề buông tha việc ấy.
- Ngươi biết không.
Âm thanh phát ra từ miệng nàng thật giống như tiếng chim hoàng oanh líu lo trong đêm tối.
- Sau buổi tối ngày hôm nay ngươi đã có thêm kẻ địch.
Trương Tuấn cau mày:
- Có thêm kẻ địch? Ta không rõ ý của ngươi là gì. Chúng ta đều là con dân của Thần Bạc Hà, chúng ta đều là anh chị em, quan hệ của mọi người sao có thể có hận thù?
Vũ Tuyết Mai nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng nõn có chút chói mắt, giống như ánh Mặt Trời chiếu rọi vào Bắc Cực:
- Dừng lại đi. Ngươi và ta đều không phải là tín đồ trung thành của Thần giáo Bạc Hà thì còn nói ra cái quan niệm này để làm gì?
Trương Tuấn nhìn nàng, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng:
- Rốt cuộc ngươi đến tìm ta là có việc gì?
- Ta đến là để giúp ngươi.
Vũ Tuyết Mai trả lời nửa thật nửa giả.
- Cho dù có như thế nào thì ngươi cũng là người duy nhất mà ta cho phép theo đuổi chính mình.
Còn có cái gì mập mờ so với một câu nói này của một người con gái xinh đẹp? Cái cách nói chuyện mà khiến con người ta khó có thể giữ vững lòng mình, đủ làm cho trái tim cánh đàn ông loạn nhịp. Trương Tuấn cắn mạnh vào cái đầu lưỡi của mình, thoát ra khỏi đại dương dịu dàng của Vũ Tuyết Mai:
- Hắc hắc… Ngươi và ta cũng không phải là người yêu của nhau thì nói cái lời lẽ này để làm gì?
Vũ Tuyết Mai sửng sốt, nhìn vào đôi mắt của hắn, không khỏi có chút ngẩn ngơ:
- Ngươi đúng là một con Thần Thú có trí tuệ mà người khác khó có thể hiểu nổi.
Nói xong, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc:
- Coi như xé nháp, ta không cùng ngươi nói giỡn nữa. Biểu hiện của ngươi trong đêm nay sẽ tạo nên danh vọng cùng uy thế cực cao trong lòng các tín đồ. Hẳn là vào ngày mai, nó sẽ được truyền đi khắp cả thành Phú Quý. Và ba ngày sau, tất cả các tín đồ của Thần giáo Bạc Hà đều sẽ gia nhập đội ngũ sùng bái ngươi. Bởi vậy, trong mắt của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, vị trí của ngươi sẽ thay đổi.
Dừng lại một chút, nàng lại nói tiếp:
- Với Trần Đại Nghĩa, trước kia ngươi chỉ là một cái nấc thang để hắn leo lên địa vị cao hơn, nhưng hiện nay, ngươi đã trở thành một tảng đá cản đường.
Vũ Tuyết Mai nhìn hắn:
- Ngươi đã hiểu ý của ta hay chưa?
Xem không biết bao nhiêu bộ phim lịch sử, không biết bao nhiêu bộ phim trinh thám cùng những bộ phim tranh giành quyền lực mà chưa bao giờ đếm thử số lượng, hiển nhiên Trương Tuấn không phải là một gã ngu chẳng hiểu tí gì về chính trị và quyền lực. Tất nhiên hắn hiểu rõ những cái lợi và cái hại trong mối quan hệ chằng chịt này, nhưng hắn vẫn không tỏ ra thái độ gì cả.
- Ừm, rồi sau đó?
Trong lòng Vũ Tuyết Mai thở dài, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của hắn thì nàng cảm thấy có chút thất vọng. Cái người trước mắt nàng lúc này dù rằng không hiểu rõ đấu tranh trong chính trị, dẫu có làm đồng minh của nàng, thì cũng không thể trở thành một người đồng minh mang tính chiến lược.
Nàng lại thở dài thêm một tiếng nữa, xem như tự an ủi chính mình. Và nàng tự nhủ dù sao hắn ta cũng chỉ là một gã xuất thân từ vùng rừng rú, thì không hiểu gì về đấu tranh phe phái cũng là bình thường. Chính nàng cũng biết ở trên đại lục Thần Tín này cũng chẳng có bao nhiêu người có khả năng tiếp xúc với cấp bậc này.
- Ở trong Thần điện, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa có nhiều mối quan hệ khăng khít, có thế lực rất lớn và mạnh. Cho dù ngươi là Đại hiền triết, được Thần Bạc Hà quan tâm, khi ngươi đối đầu với hắn, với một người đơn độc, không có thế lực như ngươi thì chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt.
Vũ Tuyết Mai nói. Nàng ám chỉ hết sức rõ ràng, nhưng Trương Tuấn vẫn là một vẻ mặt không đổi:
- Ồ?
Vũ Tuyết Mai tức giận không thôi, nàng chưa từng thấy qua một cuộc “đàm phán” như vậy, chưa từng thấy qua một cuộc đàm phán mà phải đem tất cả chuyện tình nói rõ – đây còn là một cuộc đàm phán của những chính khách sao?
Chính khách đều là một đám người hiểu rõ thế sự, mọi người trao đổi với nhau đều không cần phải nói rõ ràng mọi chuyện, trong lòng họ đều hiểu nhưng bề ngoài đều không tỏ vẻ gì. Song cái tên Trương Tuấn đứng trước mặt nàng lại chất phác như hòn đá, nàng nói một hồi lâu mà hắn vẫn không rõ. Vũ Tuyết Mai cảm thấy bản thân mình đã không thể tiếp tục được nữa, nàng có chút hoài nghi về quyết định của mình, nàng tự hỏi nước cờ này của nàng là đi đúng hay đã đi nhầm?
- Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường. Thứ nhất, ngươi cúi đầu trước Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, từ nay về sau sống luồn cúi, vĩnh viễn là thuộc hạ của một người đa nghi. Nhưng cho dù ngươi có cúi đầu trước hắn ta, hắn ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi, hắn cũng sẽ không lúc nào cảm thấy yên tâm về ngươi. Thứ hai, ngươi gióng trống khua chiêng, cùng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa là địch, dựa vào thân phận Đại hiền triết của ngươi, mở rộng tuyên truyền, cố gắng lấy được sự ủng hộ của phần lớn các tín đồ. Ngươi làm vậy thì có thể làm hắn kiêng kỵ, không dám quang minh chính đại làm gì, nhưng hắn sẽ hận ngươi nhiều hơn. Mặc dù ngươi được các tín đồ ủng hộ, nhưng ở trong Thần giáo, ngươi vẫn không có tí quyền lực nào, do đó kết quả có lẽ không cần nói thì cũng hiểu rồi đấy.
Trương Tuấn vẫn bộ dáng cũ:
- Ồ?
Ý định của hắn vẫn là giả bộ ngốc tới cùng. Hắn hiểu rõ một cuộc đấu tranh chính trị như thế là cực kỳ nguy hiểm, hở một tí là sẽ chết mà không rõ tại sao.
Đúng như lời nói của VũTuyết Mai, dù hiện tại hắn có được thân phận tôn quý, nhưng hắn không hề có thực quyền, bởi vậy cho nên hắn không thể không cẩn thận. Thế nhưng một khi Giáo chủ Trần Đại Nghĩa xem hắn là địch thì cho dù hắn không hề làm ra bất cứ hành động gì, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.
Thế nên điều hắn phải làm vào lúc này chính là âm thầm quan sát, nhìn xem Vũ Tuyết Mai có thể làm được bao nhiêu, có thể có đủ tư cách trở thành đồng minh của hắn hay không.