Trong lòng Vũ Tuyết Mai cực kỳ thất vọng, nếu như không phải vì hiện tại nàng thực sự cần một cái đồng minh có thể tin tưởng được, nàng muốn bỏ qua cái người này.
- Đại hiền triết.
Vũ Tuyết Mai quyết định làm thêm lần cố gắng cuối cùng.
- Ta có thể giúp ngươi đối đầu với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, thậm chí có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí Tổng Giáo chủ. Mà thứ mà ta muốn nhận được là rất ít, rất ít. Ta chỉ muốn giữ vững thứ thuộc về ta – tước vị của ta mà thôi.
Trương Tuấn nhìn nàng, trong lòng cân nhắc hết một lượt, đột nhiên cười:
- Mặc dù ta rất muốn cùng ngươi liên minh, ít nhất khi làm như vậy thì ta càng có thêm nhiều cơ hội ở gần một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng lý trí của ta lại ngăn cản ta làm điều này.
Vũ Tuyết Mai không ngờ tới một người chất phác lại đáp lại như thế ngay ở lời nói đầu tiên, việc này vượt quá dự liệu của nàng, theo bản năng, nàng hỏi một câu:
- Tại sao?
Trương Tuấn nói:
- Trước hết hãy trả lời vấn đề của ta. Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ta nên chọn ngươi để liên minh?
Vũ Tuyết Mai sững sờ, cúi đầu, có chút u oán mà nói ra:
- Chỉ cần được gần ta, cái lý do này còn không đủ sao?
Cùng lúc, mái tóc màu đỏ từ cái trán bóng mượt của nàng trượt xuống, tạo nên một sự hấp dẫn lạ kỳ.
Trương Tuấn cũng không rõ tại sao ở giờ phút này hắn lại nghĩ tới một con Hỏa Hồ ly.
Hắn bình tĩnh một cách tự nhiên, thản nhiên cười:
- Với phần lớn nam nhân thì cái lý do này cũng đã đầy đủ, thậm chí với ta, nó cũng đầy đủ. Nhưng đó không phải là lý do, hay nói khác hơn là nó không phải là một lý do chân thực. Ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?
Vũ Tuyết Mai ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt:
- Ta không hiểu rõ lắm.
- Rất đơn giản, ý của ta chính là cái lý do này của ngươi không phải là một cái lý do có thực. Lý do này thậm chí có thể làm cho ta mất đi cái mạng nhỏ. Ở trên thế giới này, những người nắm giữ cái quyền “tiếp xúc” với Thần – hay được gọi là thần quyền - mới là tồn tại cao hơn tất cả. Mà trong tay ngươi chỉ có một cái quyền quản lý thành thị, so với những người đó mà nói thì chính là thấp hơn một cấp bậc. Nếu như ta hợp tác với ngươi, thì khởi đầu đã kém quá xa so với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa. Bởi vậy, còn chưa khai chiến thì đã thua mất một trận.
Trương Tuấn lắc đầu:
- Ta cảm thấy việc cùng hợp tác với ngươi không phải là một cái cử chỉ sáng suốt. Vẻ đẹp của ngươi có thể chinh phục được rất nhiều nam nhân, để cho bọn họ vì ngươi mà làm việc, để họ giống như một cái xác vô hồn mà ngươi có thể sai đâu thì làm đó. Ta cũng tương tự họ, ta cũng khó cưỡng lại vẻ đẹp của ngươi, nhưng mà định lực của ta tốt hơn bọn họ một chút, dẫu có bị chinh phục, nhưng ta vẫn chưa có mất đi lý trí.
Trương Tuấn cười tà:
- Ai để cho ta làm Đại hiền triết đây? Người được Thần Bạc Hà lựa chọn thì sẽ có vài chỗ không tầm thường!
Vũ Tuyết Mai vừa xấu hổ, vừa tức giận: “Thì ra người này không phải là một kẻ ngu không hiểu gì về chính trị, mà hắn là một tên chính khách chuyên đầu cơ trục lợi. Chẳng những có khứu giác nhạy bén giống như chó săn, mà còn có suy đoán vô cùng tinh tế, nắm chắc đại cục, thậm chí so với mình – một người sinh ra từ một gia đình quý tộc – đều mạnh hơn”.
Nàng không thể không có chút không rõ, nàng nghi ngờ nhìn hắn, hỏi:
- Tóm lại ngươi là ai?
Trên mặt Trương Tuấn là một vẻ mặt đầy quái dị:
- Ta? Ta không phải là người của thế giới này.
Ý của hắn là hắn là người đến từ một cái thế giới khác. Hắn giữ bí mật này ở trong lòng rất lâu, kể từ lúc hắn đi đến thế giới này. Mà khi giữ một cái bí mật lâu như vậy, khi mà chưa bao giờ nói với ai, ai cũng có một loại dục vọng muốn nói nó ra. Trương Tuấn cũng không khác gì, vì thế khi có một cái cơ hội, hắn không áp chế được xúc động của mình mà nói ra cái bí mật ấy.
Vũ Tuyết Mai nghe vậy liền buồn bã:
- Xem ra sự xinh đẹp của ta không có tác dụng gì với ngươi. Ngươi vẫn không chịu nói thật với ta...
Nàng còn tưởng rằng ý của Trương Tuấn chính là “Đại hiền triết là người được Thần Bạc Hà cử xuống thế gian”.
Nữ công tước xinh đẹp lắc đầu, muốn rời đi.
Trương Tuấn nhìn thấy sự thất vọng trên mặt nàng thì lại nổi lên một trận đồng tình. Đúng như lời nói của Trương Tuấn, Vũ Tuyết Mai thật sự không có bất cứ thứ gì. Nàng không có chỗ dựa trong Thần điện, nên vào bất cứ giờ phút nào thì nàng cũng có thể bị người ta cướp lấy tước vị. Nàng chỉ sở hữu duy nhất một thứ, đó là sự xinh đẹp của nàng, song cái vũ khí duy nhất này lại mất đi hiệu lực khi đứng trước mặt Trương Tuấn.
Đứng nhìn cái cọng cỏ cứu mạng chìm sâu vào trong nước là thứ tuyệt vọng mà người bình thường không có khả năng hiểu được.
Trương Tuấn thở dài một hơi, trong lòng cười khổ, tự mình nói với mình: “Nhất định ngươi sẽ bị cái lòng thương xót, đồng tình của mình giết chết – Không riêng gì lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, mà lòng thương xót cũng giống như vậy”.
- Chờ một chút.
Đột nhiên Trương Tuấn mở miệng kêu Vũ Tuyết Mai.
Vũ Tuyết Mai quay đầu lại, ánh mắt xót xa:
- Còn có chuyện gì sao Đại hiền triết tôn kính?
Trương Tuấn nở nụ cười quái dị:
- Vẻ đẹp của ngươi không đủ để chinh phục ta, vì thế mà ngươi cho phép ta theo đuổi ngươi, song với ta thì điều đó cũng không hề có tí hấp dẫn. Nhưng mà ta có thể cho ngươi một cái cơ hội tương tự: Ta cho phép ngươi theo đuổi ta, nếu như ngươi có thể thành công, thì ta sẽ giúp ngươi.
- Ừ??
Vũ Tuyết Mai mở to hai mắt mà nhìn, đầy khó tin. Suốt từ nhỏ đến giờ, với vẻ đẹp lộng lẫy của nàng, nàng chưa từng nghe thấy có người nói cái điều kiện kỳ quái như thế với mình.
- Xin lỗi, ta không có nghe nhầm chứ?
Vũ Tuyết Mai cảm thấy đầu mình có chút không hoạt động được. Hoàn cảnh hiện tại của nàng dường như không giống với trước đó, người nam nhân trước mặt nàng cùng với tất cả những người nam nhân trong quá khứ không hề giống nhau. Khi nàng ở vào một tình cảnh xa lạ như thế, nàng thật sự muốn có một khoảng thời gian để thích ứng.
Trương Tuấn nhồi thêm:
- Như vậy mà ngươi còn chưa rõ ràng? Như vậy thì để ta nói cho ngươi biết rõ tình cảnh của bản thân mình. Ngươi muốn một cái nhân vật có quyền lực bảo vệ ngươi nhưng sao ngươi lại ngu xuẩn như thế? Vũ khí của ngươi là sự xinh đẹp của bản thân, song đó cũng là điểm trí mạng, ngươi không hiểu sao? Người thật tâm yêu ngươi thì sẽ không để ý tới vẻ đẹp ấy, nhưng phần lớn những người khác thì chỉ nghĩ đến vẻ đẹp đó mà thôi. Những người này sẽ không ủng hộ ngươi thật tâm, bọn họ thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Đến lúc ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng, vì sống sót, ngươi chỉ có thể cắn răng lựa chọn việc trở thành tình nhân của một gã có quyền thế, trở thành một thứ tài sản của hắn. Xin lỗi, mặc dù ta không phải loại người như vậy, nhưng mà nếu ta thật sự chỉ muốn vẻ đẹp của ngươi mà nói, thì ta nhất định sẽ làm như vậy. Hiển nhiên so với việc bỏ nhiều công sức và thời gian làm cho ngươi yêu thương và nhung nhớ thì cái việc đó càng dễ dàng và đảm bảo nhiều lắm.
Vũ Tuyết Mai chưa bao giờ nghĩ tới những tình huống này, nhưng khi nghe Trương Tuấn nói ra, nàng như thức tỉnh khỏi cơn mê, tâm thần chấn động kịch liệt. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao nhiều người làm trò trước mặt nàng, họ hứa thật nhiều, nhưng họ chưa bao giờ thực hiện những gì họ nói.
Với nàng, những lời vừa nói của Trương Tuấn không sai chút nào, bọn họ thèm thuồng sự xinh đẹp của nàng, bọn họ chỉ muốn thân thể của nàng, bọn họ chỉ muốn một Vũ Tuyết Mai bị nhốt trong lầu, trong phòng. Bởi vậy, cho dù hiện tại nàng là công tước Vũ Tuyết Mai thì trong mắt của họ, nàng có tước vị hay không có tước vị cũng đều không có gì khác nhau. Thế nên vì sao họ sẽ bỏ ra nhiều công sức để giúp đỡ nàng giữ vững tước vị?
So với việc giúp nàng giữ vững tước vị, họ càng muốn đợi đến lúc nàng rơi xuống thành dân thường, trở thành một người con gái yếu đuối, khi đó họ chỉ đơn giản làm một việc là mở rộng căn phòng để đón nàng vào mà thôi.