- Nhưng ta không giống với bọn họ. Ta cho ngươi một cơ hội duy nhất, nếu như ngươi có thể chiếm được trái tim của ta, ta sẽ trợ giúp ngươi, để tước vị của ngươi đời đời không đổi.
Trương Tuấn nói ra đầy bình thản.
Vũ Tuyết Mai hỏi:
- Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Hiện tại ngươi cũng chỉ là một Đại hiền triết, không hơn không kém.
- Ha ha ha…
Trương Tuấn cười lớn.
- Xem ra ngươi đúng là một kẻ ngốc chẳng hiểu gì về chính trị. Khó trách mọi người đều nói xinh đẹp thì ngốc nghếch, quả thật không sai.
Vũ Tuyết Mai trợn tròn hai mắt nhìn hắn, không biết là cao hứng hay tức giận bởi những lời này của hắn.
- Ta là Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Sĩ. Có thể ba năm, cũng có thể năm năm thì ta sẽ trở thành Tự Thành Ti, ngươi cho rằng một cái Giáo chủ Trần Đại Nghĩa là có thể đẩy ngã ta? Ngươi phải biết Tổng giáo chủ là một người cơ trí, dù ta mới gặp mặt ông ta một lần, nhưng ta cũng đã bị trí tuệ của ông ấy làm cho tâm phục khẩu phục. Một người Tổng Giáo chủ như vậy sẽ không để một người tiểu nhân như Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thực hiện được mục đích của hắn ta. Lùi một bước mà nói, Thần giáo Bạc Hà cũng chỉ là một cái Thần giáo nhỏ, dựa vào năng lực trời sinh đã là Tự Thành Sĩ thì bất cứ cái Thần giáo nào cũng sẽ mở rộng cửa lớn mà chào đón ta. Cho nên cùng lắm là ta rời đi.
Còn một chuyện mà Trương Tuấn chưa nói, đó là quả trứng Vệ thú nọ. Có quả trứng Vệ thú đó, hắn có thể đưa bốn người tùy tùng trở thành Vệ thú Chiến sĩ. Đây là lực lượng của bản thân hắn, không bị Thần giáo chi phối.
Đương nhiên hắn không có ngốc đến mức độ để tất cả con bài tẩy của mình lộ ra ánh sáng trong lần đàm phán đầu tiên.
Nữ công tước Vũ Tuyết Mai dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, trong lòng nàng thì đang đấu trang kịch liệt.
Trương Tuấn luôn mỉm cười, đầy tự tin mà chờ nàng, bởi hắn biết Vũ Tuyết Mai sẽ phải chấp nhận, âu cũng là do nàng đã không có sự lựa chọn nào khác.
- Để ta suy nghĩ một thời gian.
Vũ Tuyết Mai gian nan nói ra, nàng không có chấp nhận ngay lập tức, là vì một loại cảm giác ưu việt khiến nàng khó có thể chấp nhận chính mình chủ động đi theo đuổi một người nam nhân. Cũng dễ hiểu thôi, một cuộc sống an nhàn, sung sướng từ nhỏ, một cuộc sống mà mọi người luôn vây quanh nàng, lấy nàng làm trung tâm – như những ánh sao vây quanh Mặt Trời, tất cả khiến nàng có cảm giác ưu việt hơn người khác, làm cho nàng đứng ở phía trên mà thỏa thích nhìn người khác đuổi theo gót chân của mình. Vì thế mà đến giờ này, nàng cũng không có lập tức khuất phục, không có chấp nhận sự thật ở trước mắt.
Trương Tuấn cũng không có sốt ruột, rất ga – lăng tiễn nàng ra khỏi nhà.
Ở ngoài cửa, Trương Tuấn thấy bốn người đang đợi mình, trong đó có Vũ Dũng. Đợi cho Vũ Tuyết Mai đi khuất tầm mắt, hắn đi về phía Vũ Dũng, hỏi:
- Khuyển Hổ Sơn trang bên kia thế nào rồi?
Vũ Dũng gật đầu:
- Đại nhân yên tâm, ta đã an bài mọi chuyện tốt cả rồi.
Trương Tuấn xoay người nhìn về ba người còn lại:
- Các ngươi đứng canh ở chỗ này. Nếu có người đến tìm ta thì cứ nói là ta đã đi ra ngoài, ngày mai sẽ trở về.
Ba người ấy gật đầu một cái, nắm chặt thanh kiếm trên tay:
- Xin đại nhân yên tâm.
Trương Tuấn gật đầu, cùng Vũ Dũng rời đi.
Tại bên ngoài Thần điện đã có hai con ngựa đợi sẵn từ trước, Vũ Dũng hình như không có chuẩn bị xe ngựa cho hắn. Hắn cũng không phải là một thần chức có tác phong chuẩn mực, hắn là kẻ mà đã từng một thân một mình giết chết Đao Sừng Cự Tích, Mân Tượng, ăn sạch toàn bộ thịt trên cơ thể chúng. Thế nên hắn không quan tâm cái chuyện nhỏ nhặt ấy, hắn nhảy lên ngựa bằng một tư thế thoải mái nhất, so với Vũ Dũng còn có chút chất tự do, không gò bó trong khuôn mẫu.
Vũ Dũng cũng không khỏi phát ra vài phần kính trọng với người Đại hiền triết này:
- Đại nhân, cơ thể của ngài sao lại nhanh nhẹn đến thế?
Trương Tuấn nở một nụ cười thần bí:
- Đây thì tính là cái gì, sau này còn có rất nhiều chuyện khiến cho ngươi giật mình. Đi thôi!
Hắn dùng hai chân kẹp chặt vào hông ngựa, đá một cái, con ngựa hí lên, mở ra bốn vó, chạy đi như điên.
Vũ Dũng lắc đầu, có chút khó hiểu:
- Mặc kệ thế nào, chỉ cần ngài có thể làm cho ta trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ thì tốt rồi.
Nói xong, Vũ Dũng quất một roi thật mạnh, giục ngựa chạy theo sau Trương Tuấn.
Ra khỏi thành Phú Quý, trên đường chỉ có một màu đen nhánh, bốn phía thỉnh thoảng xuất hiện một đôi mắt màu lục có vằn đỏ như những đốm lửa nhỏ, đó là hai mắt của những con dã thú đói khát trong đêm. Song khi cảm nhận được cái hơi thở cuồng bạo của Trương Tuấn – cái hơi thở toát lên sát khí tỏ rõ đã từng giết chết Đao Sừng Cự Tích, từng giết chết cả Địa Long – thì chúng nó chỉ có thể nuốt nước miếng chứ không dám xông lên.
Trong lòng Vũ Dũng sinh ra chút tò mò và chút cảm giác kỳ quái. Nơi này là thảo nguyên Tây Hòa, vào ban ngày tuy các con ma thú không dám đến đây nhưng ban đêm thì chúng không hề kiêng kỵ gì. Chính bản thân hắn cũng gặp không biết bao nhiêu phiền toái dọc đường đi khi hắn chạy từ sơn trang Khuyển Hổ về thành Phú Quý. Phải biết lúc ấy, thỉnh thoảng lại có một con ma thú bậc trung nhảy ra cắn ngựa của hắn. Nhưng không biết tại sao, khi đi cùng vị Đại hiền triết, những con ma thú chỉ đi tới đi lui ở xung quanh chứ không dám xông lên?
Vũ Dũng giục ngựa chạy song song với Trương Tuấn, hỏi:
- Đại nhân, những con ma thú này sao không tập kích ngài?
Khứu giác của ma thú nhạy cảm hơn con người rất xa, chúng nó có thể cảm thấy được nguy hiểm, cho nên mới không dám tập kích Trương Tuấn. Trương Tuấn vừa nhìn thì biết được đây là do sát khí đặc biệt trên người của hắn.
Hai tròng mắt của người Đại hiền triết này chuyển động, hắn chỉ lên bầu trời, vừa cười vừa nói:
- Đây là đo Thần Bạc Hà phù hộ, dưới ánh sáng của người, dù là ở trong đêm tối, nó cũng chiếu rọi lên thân thể ta.
- Hả?
Vũ Dũng là một tín đồ của Thần giáo Bạc Hà, hắn rất sùng kính Thần Bạc Hà, vừa nghe Trương Tuấn nói thế thì không suy nghĩ gì nữa. Và bởi một cái Thần tích mới xuất hiện này, Vũ Dũng càng sùng bái Trương Tuấn hơn, địa vị của Trương Tuấn ở trong lòng hắn lại thẳng tắp bên lên đến một cấp bậc mới.
Nhìn thấy Trương Tuấn tiếp tục giục ngựa lao nhanh, Vũ Dũng vội vàng đuổi theo, thề phải bảo vệ Đại hiền triết đại nhân tới cùng.
“Cộc cộc cộc…” – Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập mãi cho đến trước cửa sơn trang Khuyển Hổ.
Vừa tới nơi đây, hai chân Trương Tuấn đạp một phát, từ trên lưng ngựa nhảy lên, hai chân đưa tới thì đã nhảy qua cửa lớn, trực tiếp rơi xuống bên trong sơn trang.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, nhận ra nơi này được chỉnh sửa và sắp xếp không tồi lắm. Mặc dù theo đường lớn đi vào tòa thành bên trong sơn trang chỉ có những cây đèn dầu đơn giản, nhưng hắn cũng cảm thấy đã đủ.
Trương Tuấn gật đầu trong hài lòng:
- Tốt lắm, ngươi đứng đợi ta ở chỗ này. Ta đi ra ngoài một chút.
Trương Tuấn đi ra bên ngoài, lấy ra cái trứng Vệ thú kia. Hắn ôm nó vào ngực, đọc một đoạn chú ngữ. Một tia ánh sáng màu xanh biếc từ trong trứng Vệ thú bắn ra, theo sau tia ánh sáng ấy là một loạt những tiếng “ca ca”. Sau một lúc diễn ra những tiếng vỏ trứng vỡ vụn, một con Song Đao Đường Lang nhỏ bé xuất hiện trong tay Trương Tuấn.
Ấp trứng Vệ thú cũng không khó khăn gì, chỉ cần một đoạn chú ngữ này là được. Mà cái đoạn chú ngữ này là do hắn “đào” được từ miệng của lão Phạm Kiếm Hiệp.
Vừa ấp trứng xong hắn hô to:
- Vũ Dũng! Vũ Dũng!
Vũ Dũng vội vàng chạy lại, khi nhìn thấy một con Song Đao Đường Lang màu xanh biếc thì ánh mắt của hắn cũng không thể rời đi:
- Trời ạ, đây là Song Đao Đường Lang! Vệ thú, cuối cùng thì ta cũng có Vệ thú của chính mình!
“Ba!” – Trương Tuấn gõ mạnh lên đầu của hắn một cái, đánh hắn tỉnh táo lại.
- Thứ nhất, con Song Đao Đường Lang này vừa mới được ấp ra, để nó đến giai đoạn trưởng thành kỳ thì cần vài tháng nữa. Thứ hai, đây là một con Song Đao Đường Lang duy nhất, cho nên ngươi không thể ích kỷ như vậy, bởi vì Nguyễn Khắc Cần bọn họ cũng hi vọng có được Vệ thú của chính mình.
Trương Tuấn tiếp tục nói trong nghiêm túc:
- Sau này ngươi phải chăm sóc thật tốt con Song Đao Đường Lang này. Cách vài ngày ta sẽ đến xem. Trong tương lai, khi phát triển thành một quần thể Song Đao Đường Lang, ta đảm bảo trong bốn người các ngươi thì ngươi là người hợp thể với Vệ thú và trở thành Vệ thú Chiến sĩ đầu tiên.
- Quần thể? Cái gì là quần thể?
Vũ Dũng không hiểu, hỏi lại.
Trương Tuấn không để ý tới một từ… lỡ miệng, cái mà hắn định nói là bầy, nên hắn vội vàng che dấu:
- Đây là những thuật ngữ riêng của Tự Thành Chiến sĩ, ngươi không cần phải hiểu.