Vào rạng sáng ngày hôm sau, Trương Tuấn đã trở về thành Phú Quý. Do thân phận đặc thù của hắn, dù ra thành vào lúc nửa đêm hay vào thành lúc rạng sáng thì vệ binh đều không hỏi gì, cũng không ngăn trở.
Sáng sớm hôm sau, lão Phạm Kiếm Hiệp phái người đến gọi hắn dậy. Theo thói quen hằng ngày, chuyện thứ nhất là Trương Tuấn làm chính là thưởng thức bữa ăn sáng.
Với những Tự Thành Chiến sĩ - những người phụ trách nuôi dưỡng Vệ thú – thì cuộc sống của họ hoàn toàn không thể dựa vào tiêu chuẩn để đánh giá, bữa ăn của họ phong phú đến mức có thể so với mười năm ăn uống của người dân.
Trên đại lục Thần Tín, bữa ăn sáng không được xem trọng, người ta thường ăn rất ít, bởi thế bọn họ đều cho rằng Vệ thú cũng không thích ăn vào sáng sớm. Nhưng Trương Tuấn không cho rằng lối suy nghĩ ấy là đúng, hôm nay hắn lại đề nghị với lão Phạm Kiếm Hiệp:
- Sư phụ, mỗi buổi sáng chúng ta nên cho Vệ thú ăn. Vì sau một đêm rất dài thì chúng cần bổ sung thêm năng lượng vào lúc sáng.
Lão Phạm Kiếm Hiệp khoát tay:
- Ngươi đừng cùng ta nói cái bộ lý luận của ngươi. Đại hiền triết, ta nghe không hiểu. Nhưng mà phương pháp nuôi dưỡng Vệ thú đều là như thế, đây là truyền thống, nếu như thay đổi dù chỉ một chút nhỏ, ta sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Nhìn thấy Trương Tuấn còn muốn nói nữa, lão Phạm Kiếm Hiệp nói tiếp:
- Nhà ngươi đừng nói nữa làm gì, nhanh dọn dẹp hết các động đi. Sau đó vào phòng của ta, hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Trương Tuấn cảm thấy bó tay bó chân, hắn tự nhủ: “Xem ra lý luận “dinh dưỡng” của chính mình chỉ có thể đưa vào Khuyển Hổ Sơn trang”.
Sau khi dọn dẹp xong, hắn vào phòng của lão Phạm Kiếm Hiệp, đi thẳng vào đề tài:
- Sư phụ, ngài có chuyện gì muốn nói?
Lão Phạm Kiếm Hiệp thở dài, hơn nửa ngày vẫn chưa nói gì. Trương Tuấn thấy vậy, thì cho rằng lão có chuyện gì quan trọng muốn nói với hắn, cho nên hắn cũng không quấy rầy lão, mà đứng yên ở một bên chờ đợi.
Quả nhiên, sau một lúc sau, lão Phạm Kiếm Hiệp đưa tay vào lồng ngực, lục lọi một hồi lâu, rồi lấy ra một quyển sáng nhỏ, đưa sang cho hắn:
- Vật này giao cho ngươi.
Trương Tuấn ngạc nhiên, nhận lấy rồi hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là thành quả của một lần mạo hiểm lúc ta còn trẻ. Lúc ấy ta mạo hiểm cả tính mạng, đi đến Thần điện Suối Nước Nóng trộm những câu chú ngữ dùng để thăng cấp Vệ thú.
Hai mắt lão Phạm Kiếm Hiệp trở nên mờ mờ, sau một lúc im lặng, mới nói tiếp:
- Khi đó ta cho rằng chỉ cần dùng cả đời người để nghiên cứu thì có thể nhờ vào nó mà đạt tới cấp bậc Tự Thành Ti. Đến lúc ấy thì ta có thể sử dụng cuốn sách này. Nhưng mà không nghĩ tới… Ôi!
Thần giáo Bạc Hà và Thần giáo Suối Nước Nóng ở ngay cạnh nhau, ân oán của hai Tín ngưỡng này bắt đầu từ rất lâu về trước, lúc hai cái Thần giáo vừa mới được thành lập. Thần giáo Suối Nước Nóng cũng giống như Thần giáo Bạc Hà, đều tôn thờ sông Bạc Hà, cũng thờ phụng Thần của sông Bạc Hà, nhưng mà tên vị thần của họ lại là Thần Suối Nước Nóng. Bởi vì Tín ngưỡng khác nhau chỉ có một điểm như vậy, cũng bởi vì cả hai đều muốn đoạt lấy dòng sông Bạc Hà, cho nên từ khi thành lập, hai Thần giáo tranh đấu không ngừng.
Thần giáo Suối Nước Nóng ở gần trung tâm của đại lục, nên thực lực của họ mạnh hơn của Thần giáo Bạc Hà. Vệ thú Chiến sĩ của họ tên là “Hoành hành Chiến sĩ”, tuy họ chỉ là một Thần giáo bậc ba như Thần giáo Bạc Hà, nhưng Vệ thú Chiến sĩ của họ có thể thăng cấp ba lần.
Lão Phạm Kiếm Hiệp đi trộm chú ngữ thăng cấp Vệ thú Chiến Sĩ của Thần giáo Suối Nước Nóng là muốn sẽ có một ngày lão sẽ trở thành cấp bậc Tự Thành Ti, sẽ không còn chịu sự hạn chế cấp bậc của Thần giáo, sẽ có thể tăng lên cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ. Hiển nhiên với lão ta, những đoạn chú ngữ này là một thứ quan trọng chuyên dùng để tham khảo.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cũng biết cả đời của lão có lẽ sẽ phải dừng lại ở đây, muốn tiến thêm một bước thì chính là khó hơn lên trời. Lão không có dạy chú ngữ thăng cấp Vệ thú Chiến sĩ cho Trương Tuấn, mà trực tiếp đưa quyển sách này cho hắn, lão làm như vậy hẳn là do lão hi vọng Trương Tuấn có thể đột phá.
Trương Tuấn nhận lấy quyển sách, cũng nhận lấy hi vọng của lão Phạm Kiếm Hiệp.
Lão Phạm Kiếm Hiệp đứng lên một cách chậm rãi, rời khỏi nơi này với thân hình có vẻ già nua. Trương Tuấn đứng ở đó, thở dài, tay phải đặt ở trước ngực, cúi đầu hành lễ với cái bóng của lão Phạm Kiếm Hiệp.
Những ngày sau đó, Trương Tuấn vẫn nuôi Vệ thú như trước, lão Phạm Kiếm Hiệp giao tất cả mọi chuyện cho hắn, lão dường như không còn quan tâm đến nơi đây bao nhiêu. Trừ những khi cần phải đến kiểm tra, số lần lão xuất hiện càng ngày càng ít.
Trương Tuấn không quá lo lắng cho lão, hắn tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà ngày càng tốt hơn, càng phát triển dần lên. Vào thời điểm hiện tại, mỗi lần hắn tạo ra một khối Thần tinh, nó đã to hơn của lão Phạm Kiếm Hiệp một nửa. Thấy vậy, lão Phạm Kiếm Hiệp trở nên vui mừng: “Theo tốc độ không đổi như vậy, không đến ba năm, Trương Tuấn có thể trở thành người thứ nhất có cấp bậc Tự Thành Ti trong hơn trăm năm qua”.
Mỗi tuần Trương Tuấn đều cố gắng đi đến sơn trang Khuyển Hổ, chăm sóc cho con Song Đao Đường Lang nọ. Vũ Dũng cũng cố gắng hết mình, quan tâm chăm sóc con Song Đao Đường Lang ấy bằng cả tấm lòng.
Cho đến khi cho Song Đao Đường Lang có thể tự mình đi săn, Trương Tuấn yêu cầu Vũ Dũng không nên tiếp tục bảo vệ nó. Với lời yêu cầu này của Trương Tuấn, Vũ Dũng không hiểu gì, nhưng dưới mệnh lệnh của Trương Tuấn, Vũ Dũng dù không hiểu cũng không làm trái. Thấy thái độ không mấy tốt đẹp này của hắn ta, Trương Tuấn nói một câu cho qua chuyện:
- Ngươi chỉ cần làm theo lời nói của ta thì nhất định ngươi sẽ trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ. Cứ dựa theo lời của ta mà làm, đừng suy nghĩ nhiều làm gì.
Ở bên trong sơn trang Khuyển Hổ chỉ có một ít dã thú nhỏ, vài con ma thú thì rất ít xuất hiện. Sau ba tháng tung hoành của nơi này, Song Đao Đường Lang quét ngang tất cả. Không có con dã thú nào sống sót sau ba lần ra tay của nó. Vì thế mỗi ngày con Song Đao Đường Lang này đều chạy nhảy khắp nơi, bỏ nhiều thời gian đi tìm dã thú.
Theo thời gian trôi đi, nó cảm giác được những con có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay nó đều không thể ăn, thế là nó nghĩ đến việc săn chim và các loài động vật biết bay. Song mặc dù nó có thể nhảy và lướt đi, nhưng nó vẫn không thể bay. Thế nên mỗi một lần nó bắt đầu hành động “giết chim” thì nó đều phải mai phục trong thời gian rất lâu, sau đó là đột nhiên nhảy từ trên cây xuống, chém vào đối phương. Thế nhưng dù cho tốc độ của nó cũng không chậm, nhưng để lao đến vị trí những con chim này thì vẫn còn kém một mảng lớn.
Vũ Dũng núp ở trong bóng tối, âm thầm quan sát, mỗi khi chứng kiến nó sai một ly, để những loài chim bay thoát, hắn đều cảm thấy tiếc nuối. Nhưng sự thông minh của Vệ thú vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Sau nửa tháng, con Song Đao Đường Lang này đã biết cách lợi dụng gió để tăng nhanh tốc độ. Thậm chí nó đã học được cách mở ra hai cái cánh trong suốt của mình ở trên không để thay đổi phương hướng một cách nhanh hơn.
Lúc này đây, xác suất nó đi săn thành công tăng trên diện rộng, trên cơ bản là mười con chim bị nó phục kích thì có đến tám con trở thành thức ăn của nó.
Một thời gian sau, một việc càng làm cho Vũ Dũng kinh ngạc đã xảy ra. Song Đao Đường Lang bắt đầu cùng một con Kim Điêu có hai cánh dài hơn hai thước tranh đoạt “quyền khống chế trên không”. Kim Điêu có thân thể to lớn gấp đôi Song Đao Đường Lang, nhưng con Song Đao Đường Lang không chỉ có hai cái song đao kiên cố mà còn rất thông minh, bởi vậy các trận chiến đều lấy kết quả hòa mà kết thúc.
Vũ Dũng nhanh chóng đem chuyện kinh ngạc này nói cho Trương Tuấn biết. Trương Tuấn không lo lắng, cũng không có kinh ngạc, mà chỉ bình thản mở mắt rồi nói:
- Cố gắng chiếu cố cho nó, con Kim Điêu kia không phải là một đối thủ đơn giản đâu. Một con Song Đao Đường Lang còn chưa trưởng thành như thế thì khó có thể chiến thắng nó.
Nghe có vẻ như mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của Trương Tuấn, Vũ Dũng cũng không suy nghĩ gì thêm, hắn gật đầu:
- Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ con Song Đao Đường Lang này thật tốt.
Trương Tuấn rất hài lòng với thái độ của hắn:
- Đi thôi, thay ta chăm sóc cho nó.
…
Cả thân thể Song Đao Đường Lang giấu ở trong một mảnh lá xanh rậm rạp, ngay cả Vũ Dũng cũng phải bỏ một lúc mà quan sát thật chăm chú thì mới có thể nhìn thấy thân ảnh của nó. Ở trên bầu trời, một tiếng đại bàng kêu to và rõ truyền đến. Trương Tuẩn ngẩng đầu, nhìn con đại bàng thật lớn đang xoay quanh trên bầu trời, hỏi:
- Chính là nó?
Vũ Dũng gật đầu:
- Vâng, đây là một con ma thú đã đạt cấp bậc trung cấp: Khiếu Kim Điêu.