Song Đao Đường Lang dựa vào những màu sắc dễ hòa lẫn xung quanh ở trên thân thể, giấu kín vào một nơi thuận lợi, nên dù Kim Điêu có thị lực xuất sắc thì cũng không tìm được dấu vết nào. Khiếu Kim Điêu lượn quanh trên bầu trời mấy lần, không phát hiện được bóng dáng của kẻ địch, nó trở nên nôn nóng.
Chỉ thấy sau một cái lao xuống của nó, nó nhanh chóng tới gần mặt đất. Nhưng khi còn cách ngọn cây mấy chục thước, hai cánh nó lại mở rộng ra, cả thân hình của nó bỗng bay lên. Con ma thú này cũng rất thông minh, sau khi đánh với Song Đao Đường Lang mấy lần, nó biết cách ngọn cây mấy chục thước là nơi mà Song Đao Đường Lang đánh lén hiệu quả nhất. Song Song Đao Đường Lang cũng không có biết bay, thế nên Song Đao Đường Lang không thể cùng nó đánh một trận nên thân ở trên không. Vì thế một chiêu này của nó chỉ là một cái kế dụ địch. Tuy nhiên con Song Đao Đường Lang đang giấu mình trong rừng cây vẫn không nhúc nhích.
Nhận ra kế sách của mình thất bại, Khiếu Kim Điêu thay đổi chiến lược. Nó lại lao xuống một lần nữa, đồng thời hai cánh của nó phát ra những nửa vòng tròn gió xoáy chém về phía rừng cây. Theo sau chiêu thức này, những tảng lá lớn rụng xuống, bay đầy trời. Một số trong số chúng chém trúng lưng của Song Đao Đường Lang.
- Ma pháp trung cấp: Phong Đao Vũ!
Vũ Dũng có chút kích động, nói nhỏ. Vũ Dũng vẫn đang là một người chiến sĩ bình thường, chưa thể tu luyện ma pháp và võ kỹ, cho nên khi nhìn thấy ma pháp trung cấp thì khó tránh khỏi liên tưởng đến mục tiêu của bản thân, do đó mà có chút kích động.
Khiếu Kim Điêu không ngừng phóng ra những nửa vòng tròn gió xoáy chém về xung quanh, Song Đao Đường Lang vẫn nép người vào thân cây, không hề nhúc nhích. Thấy tình cảnh này, Trương Tuấn lắc đầu:
- Không cần xem nữa, con Khiếu Kim Điêu này đã không còn là đối thủ của Song Đao Đường Lang.
- Tại sao?
Vũ Dũng hỏi.
Trương Tuấn nở nụ cười:
- Phía sau lưng Song Đao Đường Lang là bộ phận cứng rắn nhất trên thân thể của nó, dù một thanh đao sắc bén chém tới thì cũng không gây tổn thường gì, huống chi là vài đạo gió xoáy. Nó rất thông minh, cũng hiểu rõ đối thủ của chính mình. Nó lựa chọn vị trí vô cùng thích hợp, với cái lưng đưa về phía ấy, dù cho bị vài đạo Phong Đao Vũ chém trúng, cũng đều không thể làm nó bị thương. Nhưng một khi Khiếu Kim Điêu đi tới phạm vi mà nó phát huy được sức tấn công của mình, như vậy… cuộc chiến sẽ kết thúc.
Trương Tuấn nhìn con Song Đao Đường Lang mà thỏa mãn vô cùng, lẩm bẩm lầu bầu:
- Xem ra phương pháp của ta không có sai. Thả nuôi trong tự nhiên là phương pháp nâng cao thể chất cùng trí tuệ cho Song Đao Đường Lang.
Hắn vỗ vỗ vai trái của Vũ Dũng, nói:
- Nhìn thấy chưa, một con Vệ thú như vậy, so với những con Vệ thú được nuôi dưỡng theo kiểu nuôi nhốt, chỉ biết ăn và ngủ thì mạnh hơn nhiều. Trong tương lai, khi ngươi hợp thể cùng một con Vệ thú như vậy thì ngươi thử nghĩ xem, ngươi so với những người Vệ thú Chiến sĩ khác sẽ mạnh hơn bao nhiêu lần?
Vũ Dũng nghe đến mức kích động, quỳ xuống, túm lấy hai chân của hắn mà nói:
- Đại hiền triết, chỉ cần ngài làm cho ta trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ thì ta thề sẽ mãi mãi trung thành với ngài.
Trương Tuấn gật đầu:
- Đứng lên đi. Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng, chuyện gì ta đã hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được. Ở trên cõi đời này, tiền tài hay danh dự cũng không quan trọng, quan trọng là… chữ tín.
Trên bầu trời, sau khi phát ra ba cái ma pháp trung cấp “Phong Đao Vũ”, Khiếu Kim Điêu bắt đầu uể oải. Mãi không gặp bóng dáng của Song Đao Đường Lang, Khiếu Kim Điêu cũng trở nên nghi ngờ. Nó bay thấp hơn một chút, cúi đầu nhìn rừng cây. Nó rất cẩn thận, chỉ cần xuất hiện tình huống khác thường, thì nó có thể lập tức bay lên. Thế nhưng đến tận giờ phút này, Song Đao Đường Lang vẫn không nhúc nhích.
Ở vị trí của Khiếu Kim Điêu, thì thật khó có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên dưới, mà khi đã không thấy rõ, nó chỉ có thể cố gắng dụ Song Đao Đường Lang ra. Nó vẫn bay ở khoảng cách đó – khoảng cách đủ để Song Đao Đường Lang tập kích nó, khoảng cách mà Song Đao Đường Lang có thể uy hiếp tính mạng của nó.
Vậy nhưng Song Đao Đường Lang vẫn không chuyển động. Một lúc sau, Khiếu Kim Điêu lại bay thấp hơn một chút. Có một lần Khiếu Kim Điêu bay qua trên đầu của Song Đao Đường Lang, nhưng mà Song Đao Đường Lang vẫn không hành động.
Vũ Dũng cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Đại hiền triết, Song Đao Đường Lang đang làm gì vậy?
Trương Tuấn nhìn chằm chằm vào hai cái móng vuốt của Khiếu Kim Điêu:
- Nó đang đợi một tích tắc mà Khiếu Kim Điêu buông lỏng…
Hắn còn chưa nói xong, sau khi dụ địch nhiều lần mà không thành công, Khiếu Kim Điêu quay đầu lại, bay về vị trí trước kia. Đúng lúc này, từ trong rừng cây, một cái bóng màu xanh như mũi tên bắn ra. Cho đến khi Khiếu Kim Điêu nhận ra được âm thanh khác lạ từ phía sau, khi nó vừa quay đầu nhìn lại thì một đôi song đao sắc bén đã đâm vào đầu của nó.
“Phốc!” – Từ trên bầu trời, Khiếu Kim Điêu rơi xuống.
Nhìn tới đây, Trương Tuấn vỗ vỗ vào vai Vũ Dũng:
- Tốt lắm, tạm thời nó sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hôm nay ngươi theo ta trở về Thần điện đi.
…
Trong thành Phú Quý, những ngày gần đây là một mảnh vui sướng. Trương Tuấn cùng Vũ Dũng cưỡi ngựa đi qua ngã tư đường, nhìn thấy mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, ngay cả ở một số cây cổ thụ cũng được treo đầy vòng hoa.
- Chuyện này là thế nào?
Trương Tuấn tò mò, hỏi.
Vũ Dũng đáp:
- Đại hiền triết, ngài không biết sao? Đây là lễ hội thu hoạch .
- Lễ hội thu hoạch?
Trương Tuấn càng trở nên tò mò:
- Đây là dùng để chúc mừng một mùa gieo trồng bội thu sao?
Vũ Dũng gật đầu:
- Vâng, với mỗi người thì lượng lương thực mà họ thu hoạch được trong mỗi năm đều không giống nhau. Tuy nhiên chỉ cần họ cảm thấy hài lòng với mùa gieo trồng năm nay thì đều tiến hành chúc mừng ngày lễ này. Đây là ngày lễ long trọng nhất của thành Phú Quý, cũng là ngày lễ long trọng nhất của cả Thần giáo Bạc Hà.
- Thì ra là như vậy.
Trong lòng Trương Tuấn nghĩ: “Ta đi tới thế giới này cũng gần một năm rồi, đã thu hoạch được cái gì đây?”.
Trên đường, các tín đồ ở bốn phía nhìn thấy hắn thì lập tức quỳ xuống hành lễ, Trương Tuấn nở nụ cười thân thiện, giơ tay lên, hướng về mọi người mà vẫy.
“Phải rồi, đây chính là thu hoạch của ta… Ít nhất, ta có thể sống sót ở thế giới này, còn nhận được sự tôn trọng của người khác. Ừm, cái thu hoạch này cũng đủ khiến ta hài lòng.” – Trương Tuấn cũng đắm chìm trong sung sướng của ngày lễ này, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn.
Trong Thần điện, khi Trương Tuấn tiến vào thì đúng lúc Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, nữ công tước Vũ Tuyết Mai cùng đội trưởng Đỗ An đang thảo luận gì đó.
Đội trưởng Đỗ An vừa nhìn thấy hắn liền ân cần hỏi thăm:
- Đại hiền triết, ngài đã trở về.
Trương Tuấn đáp lại theo kiểu công nghiệp hóa:
- Đội trưởng kính mến, Thần Bạc Hà phù hộ ngươi.
Liếc mắt nhìn thấy một tấm bản đồ bằng da thú đang đặt ở trên bàn của họ, Trương Tuấn hỏi:
- Các ngươi đang thảo luận cái gì?
Nghe hắn hỏi, Đỗ An đáp ngay:
- Chúng ta đang thảo luận về kế hoạch hành động quân sự trong lễ thu hoạch này.
Trương Tuấn kinh ngạc:
- Trong một ngày lễ long trọng như vậy thì tại sao lại muốn tiến hành hoạt động quân sự? A, là duyệt binh sao?
Đội trưởng Đỗ An lắc đầu:
- Gần đây Thú nhân trên núi Nhạn Tháp trở nên “nhiệt tình”, bọn họ không ngừng tập kích thương đội của thành Phú Quý chúng ta. Trong mười ngày liên tiếp vừa rồi, có mấy chục thương đội đã bị tập kích. Vì đảm bảo dân chúng thành Phú Quý có một ngày lễ thu hoạch bình yên, chúng ta quyết định tập kích bộ lạc Thú nhân trên núi Nhạn Tháp.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa có chút bất mãn với thái độ “không giữ lại chút gì” của Đỗ An, sắc mặt lão ta trở nên khẽ biến. Ở bên cạnh, nữ công tước Tuyết Mai nhìn hết vào trong mắt.
- Kế hoạch của chúng ta là ta sẽ dẫn theo mười tên Vệ thú Chiến sĩ, lấy tốc độ chớp giật, đánh bất ngờ vào núi Nhạn Tháp, cố gắng đánh sập Thần điện Minh Quốc của họ.