Trương Tuấn có chút lo lắng:
- Bộ lạc ở núi Nhạn Tháp rất mạnh mẽ, chỉ dựa vào mười tên Vệ thú Chiến sĩ các ngươi thì đủ sức sao?
Tuy rằng bằng chút lực lượng này thì Đỗ An cũng không mấy tin tưởng, nhưng thân là quan chỉ huy, hắn cũng không thể chưa lâm trận mà đã sợ địch.
- Không có sao, nhân lúc trời tối đen, mười người chúng ta có thể lẻn vào Thần điện Minh Quốc của bọn họ, sau đó giết chết Thú nhân pháp sư, tiếp đến là phá hủy Thần điện, cuối cùng là giết một đường ra ngoài.
Trương Tuấn không đồng ý:
- Trong núi Nhạn Tháp đều là Thú nhân, các ngươi làm thế nào mà lẫn vào được?
Đội trưởng Đỗ An không biết phải trả lời như thế nào, hắn ta lựa chọn im lặng. Thấy vậy, Trương Tuấn nói:
- Thật ra ta có một biện pháp có thể dùng được.
Hai mắt Đỗ An sáng lên:
- Đại hiền triết, biện pháp của ngài là gì?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa ho khan:
- Đại hiền triết, ngài không phải là thành viên chiến đấu. Liên quan đến vấn đề hành động quân sự này, ta thấy vẫn để cho đội trưởng Đỗ An chỉ đạo là tốt rồi.
Vũ Tuyết Mai nghe vậy thì khóe miệng nổi lên một tia nghiền ngẫm, nàng mỉm cười.
Đỗ An vội vàng nói:
- Không sao, không sao. Đại hiền triết, ngài cứ nói ra xem thế nào đã.
Trương Tuấn đưa tay chỉ vào một ngọn núi trên bản đồ:
- Nơi này là con đường mà Thú nhân ở núi Nhạn Tháp phải đi qua trước khi đến thành Phú Quý. Địa hình của nó rất hiểm trở, hết sức thuận lợi cho việc phục kích.
Đỗ An hiểu ngay tức thì:
- Ý của ngài là chúng ta sẽ phục kích Thú nhân ở chỗ này?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cười lạnh một tiếng:
- Các Thú nhân sẽ tuân theo sự sắp đặt này? Bọn họ nhất định sẽ đi qua con đường trên ngọn núi này hay sao?
Trương Tuấn mỉm cười:
- Việc này à? Chỉ cần đội trưởng Đỗ An vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch mà hắn vừa nói là được.
Trần Đại Nghĩa sửng sốt:
- Hả? Ý của ngươi là sao? Không phải ngươi vừa nói phục kích ở trên núi này sao? Sao bây giờ lại nói để cho đội trưởng Đỗ An tiếp tục thực hiện kế hoạch trước kia của hắn?
Đỗ An mỉm cười:
- Đại hiền triết, ta đã hiểu rõ ý định của ngài. Ngài muốn chúng ta dụ địch, sao đó dẫn bọn họ đến con đường trong ngọn núi này?
Trương Tuấn gật đầu:
- Đúng vậy. Thế nhưng ngươi không nên mang theo nhiều người. Các ngươi chỉ cần xông vào quậy tung bộ lạc của họ, tốt nhất là xông tới Thần điện Minh Quốc của họ rồi làm loạn lên. Sau đó thì lập tức chạy về. Thú nhân nhìn thấy một cơ hội có thể tiêu diệt một đám Vệ thú Chiến sĩ thì nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi, bọn chúng sẽ đuổi theo, cố gắng giết chết các ngươi.
Đỗ An gật đầu, Trương Tuấn nói thêm:
- Trong ngọn núi này, bằng vào địa hình hẹp, với thân thể to lớn của mình thì sức mạnh của Thú nhân sẽ bị hạn chế, nhưng các ngươi có thể phát huy ưu thế ma pháp của mình.
Từ đáy lòng, một sự kính nể bay lên, Đỗ An cười nói:
- Đại hiền triết, ngài đúng là một tên quân sư mà.
Trương Tuấn cũng cười, không quá để tâm đến lời khen này:
- Đây chỉ là một cái mưu kế đơn giản thôi, quân sư gì chứ.
Nhìn thấy đội trưởng Đỗ An cùng Trương Tuấn nói chuyện hết sức vui vẻ, sắc mặt của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa càng trở nên khó coi.
Sau khi kết thúc hội nghị quân sự này, Trương Tuấn trở về căn phòng của chính mình. Không bao lâu sau, một vài tiếng đập cửa vang lên. Trương Tuấn mở cửa ra thì nhìn thấy một tên thần chức mặc một bộ áo trắng đang đứng ở trước cửa. Hắn cất tiếng hỏi:
- Có việc gì sao?
Tên thần chức kia không nói lời nào, lắc mình chui vào căn phòng của Trương Tuấn, đóng cửa phòng lại, tháo khăn che đầu xuống, để lộ một mái tóc dài màu đỏ.
- Là ngươi.
Trương Tuấn cảm thấy ngoài dự liệu, tiếp tục nói:
- Ngươi cải trang thành như thế để làm gì?
Vũ Tuyết Mai mỉm cười:
- Ta đến đây để nói cho ngươi biết trong lần hành động này, ngươi phải cẩn thận. Lão Giáo chủ hồ ly kia có thể không bỏ qua cơ hội này đâu.
Trương Tuấn cũng hiểu vì sao rồi, hắn trịnh trọng gật đầu:
- Cảm ơn ngươi.
Vũ Tuyết Mai nói:
- Khắp nơi trong Thần điện đều là cơ sở ngầm của hắn ta. Trước kia hắn không coi trọng ngươi cho nên chúng ta gặp nhau mà không hề lo lắng gì. Nhưng hiện tại thì chỉ sợ ngươi đã bị theo dõi.
Trong lòng Trương Tuấn đã có ý định từ sớm, nhưng hắn không nói ra.
Bởi thế, hắn nói:
- Tốt, ta sẽ chú ý, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.
Từ lần hắn nói cái điều kiện kia với Vũ Tuyết Mai, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ công tước xinh đẹp này kể từ lúc đó.
- Mà cái đề nghị lần trước của ta ngươi đã nghĩ xong chưa?
Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.
Vũ Tuyết Mai đột nhiên cười đầy giảo hoạt:
- Xem ra vẻ đẹp của ta cũng không có mất đi hiệu quả. Nếu không thì ngươi sẽ không bao giờ hỏi ta, mà chính là chờ ta trả lời.
Rồi nàng không có trả lời câu hỏi kia của hắn:
- Ta phải đi. Thêm một chút thời gian nữa thì Giáo chủ Trần Đại Nghĩa sẽ nghi ngờ.
Đi tới cửa, Vũ Tuyết Mai đột nhiên quay đầu lại, nói:
- Ta nghĩ sắc đẹp của mình vẫn có sức hấp dẫn với ngươi. Nếu vậy, ta đây sẽ tiếp nhận điều kiện của ngươi. Cái điều kiện mà chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy phần thắng của ta rất lớn.
Trong lúc Trương Tuấn còn sửng sốt, Vũ Tuyết Mai dùng tay đẩy cửa phòng ra, đi thẳng một mạch. Nguyễn Khắc Cần và Đinh Thế Vũ vẫn đứng ở ngoài, nhưng dường như chưa từng nhìn thấy cái gì.
Trương Tuấn suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, đi tìm lão Phạm Kiếm Hiệp.
- Sư phụ, ta có một suy nghĩ muốn nói với ngài.
Lão Phạm Kiếm Hiệp vội vàng đưa thức ăn cho Vệ thú, trong lúc bận rộn nhưng vẫn hỏi:
- Cái suy nghĩ gì?
Trương Tuấn nói:
- Ta cảm thấy chúng ta nên để cho Vệ thú sống ở một môi trường tốt hơn. Ngài cũng rõ mà, ở dưới cái động tối thui và âm u, không có lấy một tia ánh sáng Mặt Trời thì ngay cả loài người chúng ta cũng đều không muốn sống, huống chi là những con Vệ thú đầy cao quý? Ta thấy chúng ta nên tìm một nơi khác, nên xây dựng một nơi khác để nuôi chúng.
Lão Phạm Kiếm Hiệp dừng công việc đang dang dở lại:
- Ta cũng từng nghĩ qua chuyện đó. Nhưng xây dựng chỗ này là vì sự an toàn của Vệ thú. Ngươi không phải là không biết, nếu Thú nhân núi Nhạn Tháp hay người của Thần giáo Suối Nước Nóng biết được chỗ nuôi Song Đao Đường Lang thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tiêu diệt hết những con sủng vật của Thần Bạc Hà này.
Trương Tuấn nói:
- Không bằng chúng ta bí mật xây dựng một cái trang trại trên ngọn núi nào đó. Rồi đào một cái lối đi ngầm dưới mặt đất đi thẳng về Thần điện. Đến lúc nguy hiểm, chúng ta lập tức dẫn bọn chúng lui về Thần điện?
Lão Phạm Kiếm Hiệp suy nghĩ chốc lát, nói ra:
- Như vậy cũng là một biện pháp, để ta cùng thảo luận với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa xem sao.
Nghe vậy, Trương Tuấn nói thêm:
- Chúng ta như thế nào cũng không sao cả, nhưng Vệ thú là sủng vật của Thần, bọn họ không thể bị đối xử như thế này được.
Lão Phạm Kiếm Hiệp dùng tay vỗ đi bụi bặm dính trên người:
- Ngươi chuẩn bị bữa ăn cho bọn nhỏ đi, ta đi tìm Giáo chủ đại nhân.
Trương Tuấn vội vàng nhận lấy phần công việc của lão:
- Ta sẽ chăm sóc bọn chúng thật tốt, sư phụ, ngài yên tâm mà đi đi.
...
Lão Phạm Kiếm Hiệp trở về sau một khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt không chút vui vẻ.
Thấy thế, Trương Tuấn hỏi:
- Sư phụ, sao vậy? Giáo chủ Trần Đại Nghĩa không đồng ý sao?
Lão Phạm Kiếm Hiệp nổi giận đùng đùng:
- Cái lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thật sự hơi quá đáng, vì sủng vật của Thần mà xây dựng nơi nuôi dưỡng là cỡ nào quan trọng và vinh hạnh? Thế mà hắn lại dùng lý do không có tiền mà đuổi ta đi. Hừ, Thần điện có thể không dùng tiền ở phương diện khác, thế nhưng không thể nào để sủng vật của Thần chịu khổ được. Bọn chúng là ơn huệ mà Thần Bạc Hà ban cho chúng ta, tên Giáo chủ Trần Đại Nghĩa ấy có thể nào làm như thế!
Nội tâm Trương Tuấn chìm xuống, hắn biết lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa không phải sợ tốn tiền, mà lão ta đang theo dõi hắn. Xem ra hắn không thể ôm thêm cái ảo tưởng nào, tên khốn Trần Đại Nghĩa đó đúng là đang bắt đầu đề phòng hắn.
Thật ra Trương Tuấn đưa ra cái lý do xây dựng một nơi ở mới cho Vệ thú không phải xuất phát từ việc muốn “sủng vật của Thần” được chăm sóc tốt hơn, mà hắn chỉ muốn thăm dò xem lão Giáo chủ kia có dám thả hắn rời đi hay không. Hiện tại đã có đáp án, hắn và Vũ Tuyết Mai đều không phải đa nghi.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa không muốn thả hắn đi, hắn lại càng muốn tìm biện pháp rời khỏi Thần điện thành Phú Quý.