Đội trưởng Đỗ An bố trí một trận phục kích ở núi Chóp Chài. Với tư cách là người chỉ đạo, Đỗ An quyết định tự mình dẫn người xông vào bộ lạc Thú nhân làm mồi. Dù trước kia Trương Tuấn không thích Đỗ An là mấy, nhưng khi nhìn thấy loại hành động này của hắn, một thứ tinh thần chính nghĩa, xả thân vì mọi người, trong lòng hắn cũng có chút cảm động.
- Đội trưởng Đỗ An.
Trương Tuấn cảm thấy chính mình không thể đứng nhìn. Nếu như Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đã bắt đầu nghi ngờ hắn thì lời nói của Vũ Tuyết Mai rất có thể trở thành sự thật. E rằng lão ta sẽ “hi sinh” một đám Vệ thú Chiến sĩ để đả kích chính mình.
Đỗ An nhìn thấy hắn thì vội khom người hành lễ:
- Đại hiền triết tôn kính, ngài đã tới!
Trương Tuấn hỏi:
- Thế nào? Mọi việc đã bố trí ổn thỏa chưa?
- Hết thảy đều đã sắp xếp xong. Vào sáng sớm ngày mai, khi Mặt Trời vừa mới mọc, ta sẽ dẫn theo ba gã Vệ thú Chiến sĩ tiến vào bộ lạc Thú nhân. Chúng ta sẽ xông vào đó từ hướng tây nam, sau đó đi thẳng tới Thần điện Minh Quốc. Lúc này bọn họ nhất định sẽ phải trở về cố thủ Thần điện. Tới lúc đó bốn người chúng ta sẽ cùng nhau thả ra một cái ma pháp tấn công từ xa đánh về Thần điện. Cuối cùng chúng ta sẽ lập tức rời khỏi.
Trương Tuấn gật đầu:
- Một kế hoạch không tệ. Ngươi làm cho bọn hắn nghĩ rằng các ngươi thật sự muốn phá hỏng Thần điện, thì tất nhiên binh lực của họ sẽ phải co rút lại. Như thế thì các ngươi sẽ có khoảng trống mà lui lại.
Đỗ An gật đầu:
- Suy nghĩ của ta chính là như thế.
Đỗ An hắn lấy tay chỉ vào ngọn núi nọ:
- Ta chuẩn bị mai phục mười tên Vệ thú Chiến sĩ ở nơi này. Đã sớm chuẩn bị thêm vài loại trận pháp. Đợi đến khi Thú nhân vừa đến thì lập tức công kích.
Trương Tuấn suy nghĩ chốc lát, với hắn, kế hoạch này dường như không hề có sơ hở, nhưng sơ hở lớn nhất chính là ở bản thân Thần điện thành Phú Quý. Biết là thế nhưng hắn có thể nào nói rõ với Đỗ An? Chỉ sợ Đỗ An sẽ không tin suy đoán của hắn. Trong lòng hắn thở dài một hơi, quyết định bỏ qua ý tưởng thuyết phục Đỗ An.
- Tốt lắm, Thần Bạc Hà phù hộ các ngươi. Đội trưởng Đỗ An, Thần Bạc Hà nhất định sẽ chiếu cố ngươi.
Ngay sau đó Trương Tuấn liền chạy tới phủ công tước. Vũ Tuyết Mai nhìn thấy Trương Tuấn, cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng có chút đắc ý:
- Sao ngươi lại tới đây, có phải đã bị sắc đẹp của ta mê hoặc hay không?
Trương Tuấn khoát khoát tay:
- Ngươi đem vệ đội của ngươi cho ta mượn dùng vài hôm.
Vũ Tuyết Mai sửng sốt:
- Vệ đội? Ngươi mượn vệ đội làm cái gì? Ngươi không phải là định dùng vệ đội của ta xông thẳng vào Thần điện mà giết lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa chứ?
Trương Tuấn lắc đầu:
- Ta còn không có ngu như vậy, ta muốn mượn vệ đội để cứu đám Vệ thú Chiến sĩ kia.
Vũ Tuyết Mai có chút hiểu ra, nhưng mà nàng tỏ vẻ khó khăn:
- Vệ đội của ta chỉ có hai trăm người, họ còn phải phụ trách bảo vệ thành Phú Quý. Ta thật sự không có thuộc hạ nào dư thừa.
Trương Tuấn thất vọng:
- Chẳng lẽ chúng ta hoàn toàn không có cách nào? Chúng ta làm sao có thể đứng nhìn bọn họ đi chịu chết?
Vũ Tuyết Mai lạnh lùng nói ra:
- Dù sao thì Vệ thú Chiến sĩ cũng là quân đội của Thần điện, bọn họ chịu sự chỉ huy của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa. Nếu như lão ta muốn chặt đứt chân tay của chính mình, chúng ta phải vui mừng mới đúng, tại sao lại muốn đi cứu bọn họ đây? Loại chuyện này ta sẽ không làm.
- Này…
Trương Tuấn đứng ngây ra đó, đầy khó hiểu nhìn Vũ Tuyết Mai. Mặc dù với chính trị hắn cũng không đến mức ngu ngốc, nhưng không có chân chính trải qua thực tế, không có thấy sự thật xảy ra trước mặt, hắn vẫn có chút không thích ứng.
Vũ Tuyết Mai nhìn thấy ánh mắt này của hắn, trong lòng cũng mềm đi phần nào:
- Kì thật… cũng không phải là không có cách nào. Trong thành có công hội người mạo hiểm, ngươi có thể đi thuê lính đánh thuê. Chỉ cần bỏ ra cái giá tiền hợp lý thì bọn sẽ làm bất cứ chuyện gì mà ngươi muốn.
Trương Tuấn đột nhiên nở nụ cười, hắn ôm lấy vai của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt:
- Cảm ơn ngươi.
Trương Tuấn trở về Thần điện, gọi Khắc Cần với Thế Vũ:
- Hai ngươi nhanh chóng đi chiêu mộ một nhóm lính đánh thuê. Nói cho bọn họ biết nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ muốn bao nhiêu thì trả cho bọn họ bấy nhiêu, chỉ cần tuyển hết bọn họ là được.
Khắc Cần cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Đại hiền triết, chúng ta…
Trương Tuấn cắt ngang:
- Không nên hỏi, mau đi đi.
Khắc Cần và Thế Vũ gật đầu, Trương Tuấn đưa cho bọn họ một túi kim tệ đã chuẩn bị sẵn:
- Đây là kim tệ.
Hai người nhận được túi tiền, nghe được âm thanh va chạm của chúng ở trong túi, họ không phí lời thêm nữa:
- Tuân lệnh đại nhân, chúng ta đi.
Cùng ngày hôm đó, Trương Tuấn cởi ra chiếc áo bào Hiền triết của mình, thay bằng một bộ áo màu nâu giống như những kẻ nghèo khổ, đội một cái mũ che đầu màu đen, đi tới một tòa nhà.
Những người mạo hiểm được hai người Khắc Cần và Thế Vũ chiêu mộ đều ở đây. Khi thấy hắn đến, hai người họ tới cửa đón:
- Đại nhân.
Trương Tuấn gật đầu, chỉ chỉ vào trong phòng:
- Vào thôi.
Bên trong tòa nhà là một mảnh ồn ào. Khắc Cần và Thế Vũ đã bao cả tòa nhà này, chuẩn bị các loại thức ăn cùng rượu gạo một cách đầy đủ. Thế nên vào lúc này, khắp nơi trên mặt đất toàn là hũ rượu, cũng đã có người lăn ra ngủ ở dưới sàn nhà vì say mèm.
Trương Tuấn nhìn thấy họ đều là những người có thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay ẩn chứa sức mạnh to lớn thì gật đầu, đi ra ngoài.
- Khắc Cần, Thế Vũ, sáng mai các ngươi dẫn bọn họ đến một thung lũng ở phía tây bắc thành Phú Quý chờ ta.
Hai người gật đầu, bọn họ dường như nghĩ tới việc gì, nhưng lại không dám nói ra.
Trương Tuấn ngửa mặt lên trời, nói:
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà ở trên, con dân của ngài khẩn cầu ngài mở lòng thương, chỉ dẫn cho chúng ta đi đến miền đất thắng lợi.
Khi Trương Tuấn trở lại Thần điện thì đã không thấy đội trưởng Đỗ An đâu, hẳn là bọn họ đã bắt đầu đi chuẩn bị. Cũng có thể vào thời điểm này bọn họ đã đi vào trong núi Chóp Chài mà tiến hành bố trí mai phục.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Trương Tuấn hướng về lão Phạm Kiếm Hiệp mà xin nghỉ một ngày. Sau đó mang theo Vũ Dũng cùng Trần Minh Hạo đi thẳng về nơi đã định trước. Trương Tuấn không biết rằng tất cả hành động của hắn đều rơi vào một đôi mắt, khi bọn họ vừa mới rời đi thì có một người bẩm báo với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa mỉm cười rồi gật đầu, trong lòng dâng lên sự đắc ý: “Trương Tuấn à Trương Tuấn, ngươi cho rằng ta ngốc như vậy? Chỉ vì đả kích uy tín của ngươi mà hi sinh nhiều Vệ thú Chiến sĩ một cách vô ích như thế? Bọn họ thế nhưng đều là người của ta.
…
- Núi Chóp Chài.
Vũ Dũng nhìn về phía thung lũng nằm xa xa ở phía trước – nơi sắp trở thành một bãi chiến trường, nhỏ giọng nói.
Bọn họ tiến lên rất chậm, cũng không dám đi gần nó quá, bởi vì các Vệ thú Chiến sĩ đã mai phục ở nơi ấy.
Bọn họ tiến lên ngọn núi cao hơn ở bên cạnh, nơi có thể quan sát được địa điểm sắp diễn ra trận chiến.
Dưới bầu không khí càng lúc càng trở nên nóng cháy, khi bọn họ lên tới đỉnh núi thì đã là giữa trưa.
Bên sườn núi đối diện ở ngọn núi kia, Trương Tuấn có thể nhìn thấy có hai nhóm Vệ thú Chiến sĩ, mỗi nhóm năm người, mai phục ở hai bên con đường nọ. Vào lúc này, nhìn bọn họ có vẻ rất nhẹ nhàng, thoải mái, bọn họ không hề chú ý ẩn giấu thân mình. Quan sát một lúc, Trương Tuấn đã hiểu gần hết ý định của họ.
Tuy nhiên hắn không thấy bóng dáng của đội trưởng Đỗ An đâu, bởi điều đó, hắn biết Đỗ An bọn họ đã xuất phát. Hắn trầm ngâm: “Từ nơi này đến núi Nhạn Tháp là một đoạn đường dài, chỉ cần bọn họ giữ được tốc độ tốt mà không đổi, thì họ sẽ đến đích vào lúc hoàng hôn”.
Hắn ra lệnh:
- Minh Hạo, ngươi đi xem xem đám người Khắc Cần và Thế Vũ đã tới hay chưa?
Trần Minh Hạo cũng biết ở bên cạnh đều là Vệ thú Chiến sĩ, chỉ cần có gió thổi, cỏ lay thì bọn họ sẽ phát hiện, cho nên sau khi gật đầu, hắn cẩn trọng đi về địa điểm đã hẹn.
Tới xế chiều, Trần Minh Hạo cùng với Nguyễn Khắc Cần trở về:
- Đại nhân, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trương Tuấn suy nghĩ một thời gian ngắn, chỉ tay về phía dưới núi Chóp Chài, rồi nói:
- Vũ Dũng, ngươi đi dẫn bọn họ tới đó. Nhớ kỹ, phải cẩn thận, đừng để những Vệ thú Chiến sĩ ở bên kia phát hiện. Các ngươi cứ đi chậm rãi, ở cách chân núi Chóp Chài một dặm mà chờ mệnh lệnh của ta.
Khẽ dừng lại, hắn lấy ra một cây pháo hoa:
- Khi thấy một cái pháo hoa nổ ở trên trời thì lập tức xông về phía ấy, chém giết Thú nhân.
Vũ Dũng gật đầu một cái, nhìn Trần Minh Hạo và Nguyễn Khắc Cần:
- An toàn của đại nhân giao cho các ngươi.
Trần Minh Hạo và Nguyễn Khắc Cần cùng gật đầu, vỗ vào vai của hắn:
- Ngươi yên tâm đi.