Hoàng hôn trên núi rất xinh đẹp và huyên náo, dưới từng khóm cây âm u, côn trùng cùng vài loài dã thú không ngừng ca hát, thằn lằn thì lại chạy đi chạy lại trên những tảng đá, mải miết rong chơi. Bên hai sườn núi, Trương Tuấn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của các Vệ thú Chiến sĩ.
Trương Tuấn không biết bọn họ giấu thân hình của mình như thế nào mà tài tình như vậy, nhưng hắn biết rằng khi bọn họ biến mất, thì đồng nghĩa với cuộc chiến sắp bắt đầu.
Trời dần tối, khung cảnh xung quanh càng trở nên trầm lặng, cả mọi nơi đều trở nên yên tĩnh, sự thắng thua càng đè nặng trong lòng người Tự Thành Chiến sĩ duy nhất ở nơi đây.
Trương Tuấn, Trần Minh Hạo cùng Nguyễn Khắc Cần dựa mình trên một gốc cây, nhìn về phía bên kia, không hề nói gì.
Đột nhiên Nguyễn Khắc Cần dùng tay vỗ lên vai Trương Tuấn, tay còn lại chỉ về một tia sáng màu hồng bay trên bầu trời.
Trương Tuấn chợt tỉnh táo:
- Lửa hồng! Đội trưởng Đỗ An và ba người kia đã ra tay.
Ngay sau đó, tia sáng màu hồng càng phát sáng, mỗi lúc một lan rộng ra phạm vi lớn hơn. Đồng thời cũng có những tiếng kêu đầy mơ hồ truyền đến. Trương Tuấn nắm chặt hai tay, nhìn chăm chú vào ngọn núi bên cạnh – nơi vẫn chưa có chút động tĩnh nào.
Cảm thấy mình có chút hấp tấp, Trương Tuấn không khỏi chế giễu bản thân mình: “Xem ra chính mình cũng không gã là một chiến sĩ chân chính. Dù sao việc săn giết dã thú cùng với đánh trận trên chiến trường không có giống nhau. A… Chỉ có một tí mà bản thân mình đã khẩn trương rồi”.
Chỉ một chốc sau, tiếng kêu càng ngày càng gần, một trận xé gió “ù ù” truyền đến. Ngay sau đó một tia ánh sáng lóe lên từ ngọn núi bên kia, bốn người Vệ thú Chiến sĩ cưỡi ngựa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, phóng ra một khối lửa nhỏ cùng một vòng tròn gió xoáy về phía những tên Thú nhân đang đuổi theo không ngừng nghỉ ở phía sau.
Trên người bốn người bọn họ tràn đầy vết máu, dù sao thì bọn họ cũng đã xông vào bộ lạc Thú nhân, nhưng mà bọn họ còn sống sót chạy ra thì có nghĩa kế hoạch trước đó đã thành công.
Bọn họ chạy sâu vào trong núi, ở phía sau, Thú nhân như thủy triều, ầm ầm tiến vào. Nhìn hơn một nghìn tên Thú nhân xông vào ngọn núi, đội trưởng Đỗ An cười ha ha, la lớn:
- Mạnh Tiến, nhanh chóng cắt đứt đường lui của bọn họ.
Trương Tuấn nghe thế, trong lòng thầm nhủ: “Thì ra gã Nguyễn Mạnh Tiến cũng đến tham gia trận chiến này”.
“Ầm!” – Sau một tiếng nổ, một vài tảng đá lớn lăn xuống.
Đang lúc các Vệ thú Chiến sĩ hoan hô thì một mảnh màu máu ở trên trời đột nhiên giáng xuống. Mảnh màu máu này hóa thành một cánh tay thật lớn, chặn ngang ở lối vào của con đường, mạnh mẽ đẩy bay những tảng đá lớn đang lăn xuống. Đám Thú nhân thấy vậy thì kêu lên “ngao ngao” rồi lui về phía sau.
Nội tâm Trương Tuấn chìm xuống: “Quả nhiên Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đã thông đồng với địch”.
- Hả?
Đội trưởng Đỗ An cùng Nguyễn Mạnh Tiến kinh hô:
- Huyết tế!
Đây là ma pháp cao cấp nhất của Thú nhân pháp sư. Thế nhưng dựa theo tốc độ bỏ chạy của bọn họ thì Thú nhân pháp sư sẽ không thể nào đuổi theo nhanh như vậy mới đúng.
Đội trưởng Đỗ An quyết định rất nhanh:
- Mau rút lui!
Thú nhân kêu to, xông lên trên núi như nước thủy triều, dũng mãnh vô cùng, mười tên Vệ thú Chiến sĩ ở trên sườn núi nhanh chóng chạy xuống. Thú nhân chiến sĩ giơ lên rìu sắt, đánh về các Vệ thú Chiến sĩ. Với số lượng nhiều, con kiến đều có thể cắn chết con voi, huống chi Thú nhân không chỉ nhiều, mà sức mạnh lại vô cùng to lớn, vì thế, dù là Vệ thú Chiến sĩ năm sao cũng không dám trực tiếp đối đầu, mà chỉ có thể tránh mũi nhọn.
Trương Tuấn quát lớn:
- Nhanh, phóng pháo hoa đi!
Nguyễn Khắc Cần châm lửa đốt pháo hoa, một cái pháo hoa màu xanh bay thẳng lên trời.
“Hưu… Ba!” – Pháo hoa nổ tung, hóa thành một tiếng nổ lớn, mảnh vụn bay lả tả.
Nhận được tín hiệu, hai trăm tên lính đánh thuê xông tới.
Trương Tuấn mở cuống họng hết cỡ, hét lớn:
- Đội trưởng Đỗ An, mau rút lui. Nơi này giao cho chúng ta.
Nghe vậy, Đỗ An liền dẫn tất cả Vệ thú Chiến sĩ chạy về phương hướng đoàn lính đánh thuê.
Vũ Dũng giơ lên trường kiếm trong tay, ngồi ở trên ngựa mà chém giết Thú nhân. Hắn cùng ba người tùy tùng còn lại của Trương Tuấn đều là những người có tư cách trở thành Vệ thú Chiến sĩ, cho nên sức mạnh cũng không phải nhỏ, kỹ thuật lại vô cùng thông thạo. Bởi thế đám Thú nhân chưa từng có ai có thể sống sót dưới ba lần tấn công của hắn.
Đám người Đỗ An giết đến nơi này, song phương hợp binh. Song Đỗ An lại mang đầy lo lắng:
- Nhanh đi cứu Đại hiền triết!
Vũ Dũng không nói lời thừa thãi, hắn cầm chặt thanh kiếm, thúc ngựa chém giết một đường về ngọn núi bên kia – nơi Trương Tuấn đang chiến đấu.
Ngọn núi nọ đã bị Thú nhân bao quanh, Trương Tuấn, Trần Minh Hạo cùng Đinh Thế Vũ dựa vào khả năng xuất sắc của mình, cộng với sức mạnh hơn người của Trương Tuấn mà chống đỡ một cách miễn cưỡng.
Đỗ An hét lớn một tiếng, lại sử dụng Vệ thú Chiến kỹ của chính mình một lần nữa. Bao bảo vệ tay của hắn phát sáng, dường như một ngọn đèn thần ở trong đêm tối, một tia sáng màu hồng xuất hiện, cắt ngang qua mấy chục thước, tất cả Thú nhân ở phía trước đều bị chém đứt thành hai nửa.
Hai tay nắm lấy thanh kiếm lớn, Đỗ An tăng sức mạnh lên cao nhất, ánh sáng trên nó tăng vọt, mỗi một lần Đỗ An chém xuống, thì có ít nhất một cái đầu của Thú nhân rơi xuống bãi cỏ.
Nhìn thấy một đám Thú nhân đánh về phía Trương Tuấn, nội tâm đội trưởng Đỗ An trở nên khẩn trương, hai chân phát lực, hắn nhảy lên bầu trời từ thân thể con ngựa bên dưới. Thanh kiếm trong tay hắn xoay tròn, một quả cầu lửa bắn ra.
“Ầm ầm ầm…” – Quả cầu lửa rơi trên mặt đất thì nổ tung như lựu đạn.
Thân thể đám Thú nhân chia năm xẻ bảy, song Đỗ An cũng chưa dừng lại. Từ trên bầu trời, hắn gầm lên, cái bảo vệ tay chợt sáng, một tia ánh sáng màu vàng chảy về mũi kiếm. Hắn giơ lên thanh kiếm, chém thẳng xuống.
Theo cái chém của thanh kiếm, mũi kiếm bắn ra một cái hình kiếm bằng ánh sáng dài hơn mười thước chém về đám Thú nhân.
“Thình thịch!”
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to và sâu, một đám Thú nhân đang đánh về phía Trương Tuấn biến thành những khối thịt nát, máu tươi và nội tạng của chúng bắn thẳng vào đầu và mặt của hắn.
Đội trưởng Đỗ An rơi xuống bên cạnh Trương Tuấn, xoay người bổ thêm một kiếm vào vài tên Thú nhân đang lung lay sắp ngã.
Chỉ trong chốc lát ấy, Nguyễn Mạnh Tiến cùng Vũ Dũng đã dẫn người giết đến phía này, rốt cuộc ba đội ngũ cũng tập hợp lại cùng nhau.
- Kết thành Viên trận đối địch!
Đỗ An hét lớn đầy nghiêm túc.
Những tên Vệ thú Chiến sĩ dưới trướng của hắn đều được huấn luyện kỹ càng, phối hợp thuần thục, vì thế khi nghe được mệnh lệnh, họ lập tức nhảy lên ngựa của mình, quay đầu về phía địch, xếp thành một vòng tròn, đem đám người Trương Tuấn bảo vệ ở phía trong.
Một nhóm lại một nhóm Thú nhân xông lên, vũ khí trong tay các Vệ thú Chiến sĩ lại vô tình thu gặt sinh mạng của bọn chúng. Phải biết rằng vũ khí của họ cũng có thể phóng ra ma pháp, cho nên dưới mỗi kiếm của họ, có ít nhất hai tên Thú nhân ngã xuống.
“Đông đông đông…” – Xa xa truyền đến tiếng trống trận nặng nề, xé toang không khí. Tiếng trống trận đặc biệt này không chỉ thay thế mệnh lệnh của tên chỉ huy mà nó còn có thể kích thích sức mạnh đặc biệt ở sâu trong máu của Thú nhân. Mỗi khi những chiếc trống trận làm từ những cây cổ thụ này bị gõ vang, thì có nghĩa là đã đến thời điểm mà Thú nhân không màng sống chết, xông lên quyết một trận tử chiến.
“Ngao…”
“Ngao…”
“Ngao…”
Bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng tru đầy điên cuồng và mãnh liệt của Thú nhân. Tất cả Thú nhân đều giơ lên rìu sắt và những cây gậy thô to.
“Đông đông đông…”
Trống trận điều động tất cả Thú nhân đang ở chiến trường, mỗi khi một tiếng nổ vang mang tính xé gió vang lên, các Thú nhân đều bắt đầu di chuyển, họ nâng lên cổ chân, giẫm mạnh về phía trước.
Khắp nơi trên núi đều là Thú nhân, mỗi khi một bước chân chỉnh tề như thế bước về phía trận hình của những người Vệ thú Chiến sĩ, thì cả ngọn núi lớn này cũng đang run rẩy.