“Đông đông đông…”
Thú nhân càng ngày càng tới gần, bước chân của họ cũng càng lúc càng mạnh. Vì thế mỗi bước chân của bọn họ đều mang lại áp lực rất lớn, đều làm cho khuôn mặt ẩn đằng sau chiếc mũ giáp của các Vệ thú Chiến sĩ ướt đẫm mồ hôi.
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
Trương Tuấn đột nhiên hô lên đầy long trọng. Sau khi hô lên thì bản thân hắn cũng cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ diệu di chuyển trong cơ thể hắn, một luồng lực lượng mà chính hắn cũng không biết nó xuất hiện như thế nào và từ đâu đến. Cả dòng năng lượng trong cơ thể hắn cũng không tự chủ di chuyển theo, càng làm cho tiếng hô của hắn trở nên vang vọng.
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc hà tại thượng!
Cái âm thanh từ tiếng hô quanh quẩn khắp núi đồi, truyền ra ngoài hết sức nhanh chóng.
“Đông…” – Những tiếng trống trận xé gió của Thú nhân dĩ nhiên bị những lời này quấy nhiễu, bỗng nhiên trở nên rối loạn.
Vốn duy trì trận hình chỉnh tề, nhưng tiếng trống trận bị loạn làm cho Thú nhân không biết phải làm sao, có người hạ chân xuống, có người vẫn đang giơ chân lên, chỉ trong phút chốc mà trận hình đã loạn cả lên.
Đội trưởng Đỗ An nắm bắt được thời cơ, lớn tiếng ra lệnh:
- Xông lên! Phá vòng vây! Giết!
Những tên Vệ thú Chiến sĩ cùng đám lính đánh thuê che chắn trước mặt Trương Tuấn, hướng về phía thành Phú Quý mà lao nhanh.
Đội hình rối loạn của Thú nhân vừa mới sắp xếp lại một chút thì Vệ thú Chiến sĩ đã xông tới. Vào lúc này, đứng trước những tên Thú nhân có tinh thần còn đang hoảng hốt, những người Vệ thú Chiến sĩ thể hiện ra sức chiến đấu nguyên vẹn và mạnh mẽ. Sau một phen liều chết, họ để lại phía sau lưng hơn một trăm thi thể của Thú nhân, rồi nhanh chóng chạy đi.
Với Thú nhân, cơ hội này là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sau này e rằng sẽ không biết phải chờ đến lúc nào mới tới một cái cơ hội nữa. Vì thế, vì trận chiến này mà có lẽ Thú nhân đã điều động toàn bộ lực lượng của bộ lạc, thề nhất định phải giết chết tất cả Vệ thú Chiến sĩ trong cuộc chiến này. Cho nên mặc dù đám người Trương Tuấn phá tan một cái vòng vây, nhưng ở bên ngoài vẫn có vô số Thú nhân đang vây quanh.
Một tên lính đánh thuê ngã xuống, để rơi một cái búa lớn bị thủng nhiều lỗ và có đầy răng cưa trên mép. Trương Tuấn nhìn thấy thế liền đưa tay nhặt nó lên, cầm chặt lấy. Với hắn, lâu như vậy mới có một thanh vũ khí đủ nặng để cầm, mấy cái vũ khi kia thì quá nhẹ rồi.
Trương Tuấn cầm theo búa lớn, nhảy lên lưng một con chiến mã đã mất chủ. Hắn thúc ngựa, chạy song song với Đỗ An, cùng hắn ta sóng vai chiến đấu. Trương Tuấn đánh nhau không có chút kỹ thuật nào, chỉ liên tục dùng sức mạnh quơ lên cây búa.
Dù cho Thú nhân được xưng là chủng tộc thiện chiến, nhưng nếu so với sức mạnh của Trương Tuấn thì cũng có sự chênh lệch rất lớn. Khi cái búa của Trương Tuấn đánh tới, rìu sắt cùng lồng ngực của Thú nhân đều bị đánh nứt toát ra. Thế nên với đám Thú nhân có mật độ dày đặc như kiến, nhiều không đếm hết, chỉ cần Trương Tuấn quơ cây búa, chém về một phía nào đó thì cũng sẽ giết chết được một, hai tên Thú nhân.
Trong thời khắc hoạn nạn này, đội trưởng Đỗ An quay đầu lại nhìn Trương Tuấn một cái rồi hoàn toàn đem hắn xem như một người chiến sĩ mà đối xử, chứ không còn giống như lúc trước nữa. Thậm chí Đỗ An còn sinh ra một cảm giác tôn trọng và sợ hãi như đang đối mặt với Thần.
Trương Tuấn cười ha ha:
- Ông nội tụi bay vốn đã là người chết, vậy nhưng không nghĩ tới lại có thể còn sống tới giờ phút này. Sống lâu hơn một năm đã là buôn bán có lời! Bọn Thú nhân đáng chết, có gan thì cứ xông đến đây! Ông không băm tụi bay thành thịt vụn thì không làm người!
Hắn điên cuồng sử dụng búa lớn đập về xung quanh. Cây búa nặng nề ở trong tay hắn lại như một thứ cây cỏ không có chút sức nặng. Thú nhân cũng không hề lùi bước, chẳng sợ chết đi, phía trước ngã xuống thì có đám khác ở phía sau xông lên, đám xông lên vừa ngã xuống thì lại có đám khác ở sau xông lên, phía trước ngã xuống thì phía sau lại xông lên…
Dần dần, trước người Trương Tuấn là một mảnh đất chất đầy những thi thể, độ cao của đám thi thể này có hơn năm thước. Với những kẻ đang cố gắng chạy trốn như bọn họ mà nói, thì đây không phải là một điềm báo tốt, mà nó báo rằng họ sắp bị Thú nhân vây kín. Và nếu bọn họ tiếp tục giết địch không ngừng thì càng có nhiều thi thể Thú nhân vây ở xung quanh. Cho đến cuối cùng, có lẽ họ sẽ bị thi thể của những tên Thú nhân có tinh thần không sợ chết nhốt ở giữa.
Đội trưởng Đỗ An thở dài một tiếng, đột nhiên thu lại thanh kiếm bản to của mình, nhìn Trương Tuấn mà nói:
- Đại hiền triết, hôm nay có thể cùng ngài chết trận là vinh quang lớn nhất của Đỗ An trong cuộc đời này! Chỉ có một tiếc nuối chính là thân là một cái võ giã, biết được ở trên đại lục này, trên cấp bậc hai sao cũng có cảnh giới cao hơn nhưng lại không thể tiếp tục theo đuổi. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Trương Tuấn hiểu hắn đang nói cái gì, cười ha ha đáp:
- Đỗ An, chỉ cần hai ta có thể sống sót qua hôm nay, ta nhất định giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này, ta nhất định không để ngươi chết mà không nhắm mắt được, ha ha…
Đội trưởng Đỗ An bị khí thế trong lời nói của Trương Tuấn lây nhiễm, hai tay hắn rung lên, một tia ánh sáng hồng xuất hiện, đem năm, sáu gã Thú nhân đang xông lên chém thành hai nửa.
- Tốt! Hôm nay hai người chúng ta nhất định phải giết đi ra ngoài, Đỗ An ta cũng không thể chết đầy tiếc nuối như vậy!
Ở phía sau mà những tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Xem ra những gã lính đánh thuê đã mất đi hơn một nửa tinh thần chiến đấu, mà thể lực của bọn họ cũng đi về cuối đường, nên mới bị làn sóng công kích như thủy triều của Thú nhân nhấn chìm, ngã xuống trong tuyệt vọng.
Ngay cả Trương Tuấn cũng phải căng thần kinh lên để trở nên cứng rắn như kim cương, mặc cho chuyện gì phát sinh thì hắn đều không phân tâm chút nào.
Hai mắt hắn đỏ chót, giống như bị nhập ma, hắn không để ý tới việc gì ngoài việc phải cố gắng giết thêm càng nhiều Thú nhân.
Cho đến nửa đêm, hơn một nghìn tên Thú nhân bị giết, hai trăm tên lính đánh thuê cũng chết gần hết. các Vệ thú Chiến sĩ cũng mệt mỏi, những tia ánh sáng trên người họ cũng nhạt dần, thậm chí có hai gã Vệ thú Chiến sĩ đã mất đi sức chiến đấu.
Sắc mặt Vũ Dũng là một màu trắng bệch, một cánh tay của hắn đã không thể sử dụng, nó chỉ được băng bó đơn giản một chút, thế nhưng điều đó cũng không ngăn cản được vài giọt máu tươi chảy ra không ngừng.
Mũ giáp của Trần Minh Hạo cùng Nguyễn Khắc Cần đều đã bị chém rớt, rõ ràng nếu không phải chiếc mũ giáp cứu hai người bọn hắn một mạng thì giờ này bọn hắn chỉ còn là hai cái xác chết. Máu trên người Trần Minh Hạo đã đọng lại, dính chặt ở ngực và phía sau lưng hắn. Nguyễn Khắc Cần thì bị chém trúng một cái ở lưng, may mắn rìu sắt của bọn Thú nhân cũng không sắc bén, hơn nữa nhờ bộ áo giáp hắn mặc, cho nên hắn không có bị thương nghiêm trọng.
Đinh Thế Vũ cũng Vũ Dũng chỉ có thể bước đi khập khiễng, một người chỉ còn sử dụng được một cánh tay, một người phải dùng vải che đi một con mắt. Hai người đứng bảo vệ Trương Tuấn vào trong, bao nhiêu rìu sắt và gậy thô to của Thú nhân đánh tới đều bị bọn họ cản đi phần nào, vì thế mà đến bây giờ Trương Tuấn vẫn chưa bị thương.
“Đông đông đông…” – Tiếng trống trận xé gió lại vang lên thêm lần nữa.
Trương Tuấn hướng về đội trưởng Đỗ An mà nở nụ cười, dòng năng lượng trong cơ thể của hắn tự động vận chuyển, hắn quát lớn:
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc Hà tại thượng!
Tiếng hét này của hắn như sấm sét nổ vang trên bầu trời, cũng làm cho tiết tấu đánh trống trận của Thú nhân rối loạn.
Trương Tuấn cười lớn:
- Ha ha ha… Mọi người chúng ta cùng nhau hô! Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
Tất cả Vệ thú Chiến sĩ cùng Trương Tuấn đồng thời hô to. Sau tiếng hét lớn này, các Vệ thú Chiến sĩ như bỗng nhiên nhận được thêm sức mạnh, tinh thần mỗi người trở nên phấn chấn, đột nhiên bùng nổ sức mạnh gấp đôi, giơ lên vũ khí chém về những tên Thú nhân ở xung quanh.
Đúng lúc này, một mảnh ánh sáng trắng hiện lên, theo sau là một giọng nói:
- Cảm tạ Thần Bạc Hà, các ngươi đều còn sống.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng một đám thần chức mặc áo trắng xuất hiện. Bọn hắn vội vàng đọc chú ngữ, giơ lên cây trượng bằng gỗ, mở ra hai tay:
- Thần Bạc Hà vĩ đại, xin hãy mang con dân của ngài rút lui.
Ánh sáng trắng trở nên sôi trào, tỏa sáng lóa mắt, sau đó tất cả bọn họ biến mất trong vòng vây của Thú nhân.
…
Trong Thần điện thành Phú Quý, mười mấy người rơi xuống từ độ cao một thước.
“Bùm, bùm, bùm…”
Ở chỗ chết lại có thể còn sống, những tên Vệ thú Chiến sĩ ôm nhau mà khóc, lẫn nhau chúc mừng. Chỉ có đội trưởng Đỗ An là có sắc mặt khó coi:
- Đại hiền triết! Đại hiền triết! Có ai nhìn thấy Đại hiền triết không?