Bắt tạm một chiếc xe ngựa chuyên vận chuyển rơm, trả cho họ hai đồng bạc, hai người tạm thời có phương tiện để di chuyển cho đỡ mệt. Xe ngựa thời này bánh vẫn làm bằng gỗ, nhưng nhờ rơm lót nên đỡ xóc nảy, cũng tạm chấp nhận được. Đi được một quãng đường dài, người lái xe cũng đã tới chỗ họ cần, cả hai đành tiếp tục đi bộ. Cũng may họ tốt bụng chỉ cho hai người ngôi làng gần nhất có thể kiếm được vài con ngựa.
Làng Kabun, một ngôi làng gần đồng cỏ Sijer, bãi chăn nuôi ngựa rất tốt, nên họ có khá nhiều ngựa. Tuy không tốt như ngựa hạng II, nhưng trong số những con ngựa hạng III, chúng rất khó chê bai một lời. Nhìn đàn ngựa phi nước đại trên đồng cỏ, Christina ước chừng chúng có tốc độ tối đa là 50 km/h, sức bền là 9 giờ chạy liên tục, trở được vật nặng 90 kg và hồi sức sau nửa ngày nghỉ ngơi. Chúng giúp hai người giảm thêm chừng vài ngày đi đường, nên cả hai đã mua hai con, giá cả là 2 đồng vàng. Nhưng hầu như hai con ngựa chỉ để phục vụ Rosaline và thồ đống hàng lấy từ chiếc xe ngựa cũ, còn Anh Kiệt thì không cưỡi chút nào. Một là cậu quá mạnh và nhanh, hai là vì cậu không thích ngồi nhiều, trước đây đi nhờ xe chủ yếu là để Rosaline đỡ mệt, còn cậu vẫn đi bộ.
Đi thêm nhiều ngày, họ cuối cùng cũng tới được làng Bruu- một ngôi làng lớn, đầy đủ tiện nghi, nơi có một trạm đưa tin nhanh- giúp họ có thể nhanh chóng đưa tin về thái ấp để báo cho gia đình ngài Bá Tước Loise Founte. Kiếm một khách sạn khá tiện nghi, Rosaline không chịu nổi việc di chuyển liên tục nữa, kiên quyết ở lại. Hoàng Anh Kiệt tuy muốn nhanh tới nơi, nhưng cũng không phản đối. Mấy ngày nay toàn ăn đồ khô, ăn chút đồ tươi và nóng cũng tốt.
- Ông chủ, cho hai phòng, và một hai suất ăn thịnh soạn.- Rosaline nhanh chóng đặt phòng và đồ ăn, đồng thời hỏi thêm về phòng tắm- phụ nữ thì thích tắm rửa, chắc vậy.
- Uống bia không hai vị! Bia ở làng Bruu này là ngon nhất toàn quốc đó!
- Khỏi! Chúng tôi không uống, cảm ơn!
- Cho hai vại!- Rose cắt ngang lời Kiệt- Đến đây mà không uống bia thì thật là ngốc! Thử đi, anh sẽ nghiện cho xem.
- Cậu cũng nên thử một chút đi! Thức ăn hầu như chỉ cung cấp một phần rất nhỏ cho cơ thể, không gây hại nổi đâu. Dù có độc, tôi vẫn có thể giám sát mà!- Christina khuyên. Từ khi hai người bị đồng bộ hóa, cô có thể cảm nhận những gì cậu cảm nhận, và bắt đầu nghiện nó. Với Christina, cảm xúc trước đây chẳng qua là một sự giả lập cực mạnh, nhưng khi có thêm cảm giác- thì đây là một điều không tưởng. Cảm giác là điều kiện để phát sinh cảm xúc, là thứ khiến cảm xúc thật sự sinh ra, chứ không đơn thuần là sự bắt chiếc nữa. Và cô bắt đầu có những ham muốn, niềm vui, điều ghét như con người.
Hớp một ngụm bia, Kiệt suýt sặc vì vị đăng đắng, men bia và hàng đống thứ vị không ngon chút nào này. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Rose cộng thêm sự cổ vũ của androi phản chủ Christina, cậu đành phải nuốt xuống, và tìm cách ăn thêm vài món sao cho át đi vị bia trong miệng.
- Cậu không nên uống nhanh như vậy vào lần đầu tiên. Uống như tôi nè, từ từ, từng ngụm nhỏ một. Để bia thấm vào đầu lưỡi, ngấm vào trong người.
Làm theo vài chỉ dẫn của cô ấy, Kiệt cuối cùng cũng biết cách thưởng thức món bia. Ăn thêm vài món ngon nóng sốt, đầy đủ gia vị, rau củ khiến Anh Kiệt thấy ngon miệng, và ăn căng bụng. CẢm giác căng da bụng trùng da mắt đúng là thoải mái, lúc này chỉ cần một cái giường êm là hết ý.
- Ầm!- Tiếng xô cửa vọng tới tai của Kiệt, và khi quay lại thì cậu đã thấy có 40 tên mặt mũi băm trợn bước vào trong nhà trọ. Trên trán tên nào cũng khắc rõ rành rành chứ “ Ăn cướp”, và để làm rõ thêm, chúng lập tức đuổi hết người đang ngồi ở mấy bàn gần cửa, và đặt mông thẳng xuống. Lúc này, có thêm 4 người bước vào, à không là là 8- 4 Người ( human) và một Người Thú ( Beast). Một tên to con, một tên loắt choắt, một cậu thanh niên đeo mặt nạ sắt và một gã khá bệ vệ, tay cầm chiếc xích- được nối với cái vòng cổ của mấy cô bé tộc Beast. Người chủ quán có vẻ cũng có chỗ dựa, nên ngay tức thì ra can thiệp.
- Cạch!- Gã đầu lĩnh chỉ nhẹ nhàng lấy ngọn giáo trưng ra cho người chủ quán xem, ông ta liền nhẹ nhàng khom mình cười và nịnh bợ gã.
Nhìn cảnh này, mọi người, bao gồm cả Kiệt và Rose nhanh chóng quyết định rằng nên thợ lặn. Cả hai đứng dậy, đi lên cầu thang để về phòng. Anh Kiệt mặc dù đến từ một thế giới rất văn minh và nhân quyền, song cậu không định biểu diễn mấy thứ đó lúc này, khi chưa có bất kì quyền lực nào để bảo vệ cô bé kia cả đời.
- Chúng là ai vậy?- Anh Kiệt chợt hỏi khi cả hai sắp về phòng riêng.
- Theo tôi nghĩ thì chúng là người của Sơn Trại Thunder And Wind, một toán cướp kiêm lính đánh thuê. Bọn này hoành hành rất mạnh ở khu vực này, ông chồng của tôi cũng tỏ ý muốn diệt chúng mà không được. Bọn này khá lợi hại, lão thủ lĩnh của chúng là Simon Gấu Điên- một gã Đấu Sĩ cấp D+ . Chưa kể tới rất nhiều kẻ mạnh dưới chướng y. Cậu định làm gì?
- Không gì? Hỏi vậy thôi!
.................................................. .................................................. ........................
Đi vào trong phòng, bật chế độ tua lại của Christina, cả hai bắt đầu phân tích những kẻ đó. Tuy chỉ dựa vào những hành vi cử chỉ trong vài phút ngắn ngủi của chúng, song vậy cũng đủ để Christina đoán được những điểm mạnh và yếu của từng tên, mặc dù có những hạn chế nhất định.
Lúc này, bọn cướp- tạm gọi chúng như vậy- bắt đầu gọi món.
- Lấy cho bọn này mấy xuất thượng hạng, cả bia và thức ăn nhé.- Một tên rống lên.
- Dạ!- Ông chủ quán vâng dạ liên tục, lại cẩn thận tuyên bố miễn phí thức ăn cho họ.
- Lão cho bọn này là ăn mày ư?- Một tên đứng lên cà khịa,
- Dạ đâu dám, tôi chỉ ngưỡng mộ mấy ngài quá, nên muốn tỏ chút lòng thành ấy mà!
- Cũng biết điều đó! Thôi, cho lão cút!
Chúng đánh chén một cách ầm ĩ và bừa phứa, dựa vào tiếng đĩa bát rơi loảng xoảng khi chúng ăn uống. Và cuộc vui của chúng lên đỉnh điểm, khi chúng bắt cô bé tộc Beast phải cởi bỏ từng món đồ ra, và phục vụ cho tên đầu lĩnh, và yêu cầu tất cả phải chứng kiến cảnh đó. Từng tên một bắt đầu gọi mọi người ở trong phòng ngủ xuống.
- Thủ lĩnh của bọn ta yêu cầu ngươi đi xuống!- Gã cướp trẻ đeo mặt nạ sắt đích thân tới gọi cửa phòng Anh Kiệt và Christina. Giọng tên này khá đều và buồn, khiến không ai đoán nổi cảm xúc của y nữa.
- Anh bạn có muốn thoát khỏi chúng!- Đợi tới lúc chỉ còn lại 3 “người” ( do không tính Christina), Kiệt chợt hỏi.
Ngay tức thì, mắt của Rosaline hơi ánh lên, trong một khoảnh khắc.
- Ngươi không nên nói điều này với ta!- Y nhẹ nhàng đặt tay lên cây rìu nhỏ ở bên hông
- Cậu căm ghét khi phải nhìn cảnh cô bé kia bị làm nhục, tại sao vậy? Vì mẹ cậu hay chị, em gái cậu đã từng ở vị trí đó?
Lần này, ngọn lao trên lưng y chỉ thẳng vào mắt của Anh Kiệt, chỉ cách chút xíu. Hơi thở của y bắt đầu rối loạn, nhanh và gấp. Rồi nó từ từ bình ổn lại nhanh chóng.
- Ngươi biết những gì?
- Bộp! – Trong một khoảnh khắc, người đeo mặt nạ đã ngỡ mình gặp ma, khi chỉ bằng một cú gạt nhẹ vào mũi lao, nhưng lại khiến tay y tê rần. Kiệt tiến tới, vỗ một cái vào vai hắn, giải tỏa cảm giác tê dại đó, rồi chìa tay ra.
- Ta không biết, ta chỉ nghe thấy, tiếng tim cậu đập, cách cậu chớp mắt, cách cậu vuốt miệng,... Đó gọi là ngôn ngữ cơ thể, sao? Có muốn bắt tay với ta không?
- Ngươi muốn gì?
- Ta chỉ muốn khiêu chiến với kẻ khác, mà lúc này cụ thể là Simon Gấu Điên.
- Người điên rồi!- Y lắc đầu, rồi nói thêm- Ta tên là Jamie Franker, thường gọi là Iron Mask ( mặt nạ sắt).
- Hoàng Anh Kiệt, cô ấy là Rosaline Victory. Không có nickname.
- Nickname?
- Tên thân mật ấy mà! Tại sao chúng lại làm nhục mấy cô bé tộc Beast đó trước mặt mọi người vậy?
- 4 cô bé kia vốn thuộc một bộ lạc nhỏ ở mấy khu rừng, sau 1 chuyến đi săn, tay thủ lĩnh Kasin phát hiện ra, nên tấn công. Bộ lạc kia tuy chỉ có hơn 20 mạng nhưng đánh quyết liệt lắm, chỉ bắt được 4 đứa này, bán không lãi bằng tiền vũ khí bỏ ra, nên hắn rất giận dữ, thường xuyên lôi ra làm nhục cho hả giận?
- Năng lực của bọn kia ra sao?
- 40 tên đi vào trước tiên thì chỉ có sức mạnh cấp F +, có sức và chút máu liều. Gã to con tên Mun, là người lai giữa Beast và Human, nên da cứng, xương chắc, chịu đau khá, cấp E-. Tay loắt choắt tên Sah, giỏi dùng dao, cấp E-. Còn Kasin cấp E, y có Thể Thuật mạnh mẽ, Đấu Khí Hệ Lôi, với bùng nổ và khả năng gia tốc rất nhanh và mạnh.
- Sao lại lôi kéo tôi vào chuyện này chứ!- Rosaline nói nhỏ với Kiệt khi họ ở gần nhau.
- Tôi có thể giết chúng tương đối dễ, nhưng muốn đảm bảo việc này không lọt ra quá sớm, cần mấy đòn ma thuật của cô giúp đỡ.
- Cậu... tôi...
- Làm thôi!- Anh Kiệt chốt câu cuối, trước khi bước xuống. Còn Rosaline liếc cậu thêm một cái và lùi lại.
Cậu bước xuống, khi mà màn biểu diễn đang ở hồi gay cấn, bọn cướp thản nhiên bình luận về mấy cô bé, vài tên bắt đầu gia nhập cuộc vui. Mọi người xung quanh phụ nữ thì đỏ bừng hết mặt, đàn ông thì khá hơn một chút, lũ thanh thiếu niên nhi đồng thì khép nép. Họ sợ hãi, không dám can thiệp, nhưng đơn giản là vì họ không đủ sức, và không ngu tới mức làm vậy vì người họ không quen. Bọn cướp có vẻ rất thích thú khi nhìn thấy sự nhục nhã của mấy cô bé.
Đúng lúc này, Jamie tấn công. Cây lao phóng thẳng vào người gã tướng cướp, bất ngờ, nhanh, mạnh và hiểm. Song bản năng chinh chiến bấy lâu của Kasin vẫn cứu sống gã, đưa một cô bé ra làm khiên chắn, giúp mũi lao chỉ cắm ngập vào ngực, chứ không xuyên qua tim được. Bọn cướp giận dữ đứng lên, rút phắt binh khí ra.
Đúng lúc đó, một ánh chớp như lóe lên ở trong phòng, làm mọi người choáng váng gục gần hết. Bọn cướp hầu như lảo đảo ngả hết, chỉ còn tay thủ lĩnh Kasin, gã to lớn Mun, tên loắt choắt Sah. Mun lao tới chỗ của Jamie, vung cây rìu to lớn đi khắp nơi. Với một kẻ biết tu luyện như gã, không khó để mà vừa to lớn lại vừa nhanh nhẹn hơn người. Hai gã cựu đồng đội cùng lúc lao vào nhau, lao của Jamie và rìu của Mun cùng lúc chạm nhau. Với sức khỏe hơn hẳn, Mun hất bay tên phản bội đi.
Trong lúc đó, Anh Kiệt đang tránh đòn tấn công từ phi dao của Sah, và sơ cứu cho cô bé bị mũi lao đâm phải. Tên Sah này tài cán cũng bình thường, phi dao không quá hiệu quả, nhưng mũi dao nào cũng tẩm độc, khiến kẻ khác hoặc vì quá đề phòng mà không dám đánh mạnh, hoặc vì không biết mà chết. Nếu tung hết sức, Kiệt chỉ cẩn 2 giây, nhưng đây đang lúc tập khả năng thực chiến, thôi cho y chút sĩ diện vậy.Lăn lên lộn xuống vài vòng xung quanh đống bàn ghế, Kiệt tới được chỗ của Jamie khi cậu ta lần nữa bị ném đi bởi Mun.
- Tôi tưởng ông anh mạnh lắm cơ mà. Sao không tung hết sức!
- Còn cậu, tưởng cậu muốn giết bọn kia, sao chưa nổi sát ý?
- Vậy lần này chúng ta cùng ra tay thật sự.
- Biết rồi.
- Rose, vào chăm sóc mấy bé này đi!
Nói rồi, cả hai lao ra khỏi chỗ nấp. Lần này, họ đổi vị tri, Kiệt đánh gã to con trong khi Jamie tới chỗ tên loắt choắt.
- Grao!- Mun gầm lên, chém mạnh cây rìu xuống.
- Bộp!- Gia tốc vào phút cuối cùng, Anh Kiệt nhẹ nhàng tung một cú sút vào đúng cuống họng của gã, hất tung gã lên tầng trên. Và khi rơi xuống thì hai mắt đã trợn tròn, máu trào ra từ cuống họng.
Cùng thời điểm đó, Jamie cũng đang tấn công tên còn lại. Những mũi phi đao của Sah không lọt qua được những cây lao của cậu, buộc y phải cận chiến. “ Nhất thước trường, nhất thước cường”- dài hơn một thước tức là mạnh hơn một thước, mà cây lao dài hơn gần gấp 5, nên chỉ phút chốc, bằng một cú gạt, Jamie để hai cây dao trên tay Sah găm chặt vào thân lao, còn mũi lao còn lại đâm thủng sọ đối thủ.
- Mày giấu tài khá lắm thằng chó!- Kasin cười gằn- Cũng ngang tay với tao trước đây! Đáng tiếc là mày lạc hậu mất rồi.
Kasin mạnh mẽ vận Đấu Khí, làm cho thân thể như toát lên ánh sét. Vặn cổ hai cái, y tấn công. Với sự gia tốc của Lôi Đấu Khí, Kasin vừa nhanh, vừa mạnh mẽ, đòn tấn công nào cũng khiến Jamie phải chật vật đón đỡ. Một tay vung đòn, tay kia y gần như chỉ để không, chứng tỏ rõ ràng sự chênh lệch về đẳng cấp của hai bên.
- Vút!- Lại một lần nữa, Kasin lại tốc biến khỏi tầm mắt của Jamie, rồi xuất hiện bất chợt ở đâu đó và định tặng cậu một đòn vào đâu đó. Nhưng lần này, Jamie cắn răng bẻ gẫy một ngọn lao, ngay khi quả đấm của Kasin chạm vào, cậu cũng dùng mũi lao găm nó vào người cậu.
- Mau tới đi, Kiệt!- Cậu hét lên.
Cuống cuồng trước nỗi lo bị giáp công, Kasin điên cuồng đánh mạnh mẽ vào người cậu, khiến ngọn lao đâm lung tung. Chỉ đợi cơ hội này, Jamie dùng tay không bóc mạnh vào vết thương trên ngực kẻ địch.
- Rầm!- Kasin điên tiết thiết đầu công vào mũi Jamie, thành công hất văng cậu ra.
- Chúc mừng ông bạn thoát khốn! – Kiệt vỗ tay
- Mày đã bỏ qua cơ hội duy nhất để đánh bại tao! Giờ thì chuẩn bị chết đi!