- Ta vô cùng xin lỗi…
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa an ủi đội trưởng Đỗ An cùng đám người Vũ Dũng.
- Một cái trận pháp dùng để di chuyển xa như vậy khó tránh khỏi gặp phải một vài thứ ngoài dự liệu. Nhưng mà không ngờ lại là Đại hiền triết…
Trương Tuấn bị bỏ lại ở ngọn núi có Thú nhân khắp nơi. Khi thứ ánh sáng kia hiện lên, Trương Tuấn rơi xuống, hai mắt chớp vài cái mới thích ứng. Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện xung quanh chỉ còn lại mình hắn cùng… vô số Thú nhân.
“Tên Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đáng chết!” – Trương Tuấn nguyền rủa trong lòng, rốt cuộc hắn biết rõ ý đồ chân chính của Trần Đại Nghĩa.
“Tên khốn đó sẽ không hi sinh Vệ thú Chiến sĩ của hắn, mục đích của việc hắn thông đồng với Thú nhân chính là chỉ cần đem mình bỏ lại, tất cả là bởi vì hắn đã có biện pháp cứu tất cả Vệ thú Chiến sĩ”.
Chiêu mượn đao giết người này thật sự rất ác độc. Bản thân không những không mang tội danh, mà còn có thể có công cứu giúp Vệ thú Chiến sĩ. Mấy ai sẽ để ý đến việc Đại hiền triết sống hay chết? Trận chiến này là do “Đại hiền triết” bày mưu đặt kế, cho nên thất bại của trận chiến này sẽ do Trương Tuấn hắn phụ trách là điều dễ hiểu.
Một mảnh ánh sáng trắng làm cho các Thú nhân hoảng sợ, nhưng các Vệ thú Chiến sĩ đột nhiên biến mất lại càng làm họ sợ hãi. Bọn họ đều đã mất đi mục tiêu công kích. Trương Tuấn cố gắng lui lại, ẩn giấu thân thể của mình, hi vọng có thể giảm sự chú ý của bọn chúng đến mức nhỏ nhất. Thế nhưng dù sao hắn cũng là một người sống, cơ thể cũng không phải nhỏ bé gì mà là to lớn, bởi vậy các Thú nhân có thể nào không nhìn thấy hắn?
“Ngao! Ngao! Ngao!”
Vốn thắng lợi đã nằm trong lòng bàn tay, nằm trong tầm mắt, nhưng lại đột nhiên mất đi tất cả, không thu hoạch được gì, các Thú nhân trở nên giận dữ. Bọn chúng đem tất cả nỗi giận phát tiết lên người Trương Tuấn. Chỉ trong nháy mắt, vô số rìu sắt, gậy gộc, đá tảng bay về hướng của Trương Tuấn.
Trong làn ranh sống – chết, đột nhiên Trương Tuấn nổi giận gầm lên, bùng nổ ra sức chiến đấu kinh người. Một tia lại một tia ánh sáng màu lam từ cơ thể của hắn bắn ra. Những tia ánh sáng màu lam nọ chợt lóe, chúng lao tới và cắt nát tất cả rìu sắt hay gậy gộc…
Nhân cơ hội này, Trương Tuấn nhặt lên cây rìu chiến, leo lên chiến mã, mở hết tốc lực mà chạy như điên. Các Thú nhân xung quanh hắn liên tục chém về phía hắn, nhưng hắn vung lên rìu chiến, trái chém phải chặt, mạnh mẽ mở ra một con đường máu.
Chỉ khi các Thú nhân còn kinh ngạc vì sự biểu hiện thần kỳ của hắn, trong lúc còn đang sửng sốt, thì hắn đã xông ra ngoài.
Phát hiện một rừng cây bên dưới, Trương Tuấn xông vào mà không cần nghĩ ngợi. Hắn tạm thời thoát khỏi tình cảnh bị Thú nhân vây quanh.
Tốc độ của Trương Tuấn còn nhanh hơn so với ngựa, cưỡi ngựa chỉ hạn chế tốc độ của hắn. Vì vậy, sau khi bỏ lại ngựa, hắn lợi dụng địa hình của núi đồi, tránh né các đội Thú nhân, thỉnh thoảng lại núp ở một tảng đá hay một cây cổ thụ để phục kích Thú nhân. Mặc dù Đám Thú nhân biết hắn đang ở trong ngọn núi, nhưng mãi mà không tìm được hắn, mỗi một lần tìm kiếm lại có vài người chết đi oan uổng.
Trời dần sáng, Trương Tuấn biết tình cảnh của mình càng lúc càng trở nên bất lợi. Bởi vì khi không có sự che chở của bóng tối, thân thể của hắn càng dễ bị bại lộ hơn.
“Phá vòng vây! Phải phá vòng vây!” – Trương Tuấn nói với chính mình.
Cây rìu chiến hắn cầm trên tay vì chặt chém quá nhiều nên đã trở thành một cây gậy sắt, từng mảnh sắt nhỏ bóc ra, muốn rớt. Nhìn cây rìu chiến đã cùng mình trải qua một trận chiến dài, tuy có chút không nỡ, nhưng hắn cũng đành vứt bỏ, rồi tìm kiếm một cây vũ khí khác. Không lâu sau, hắn tìm được một thanh kiếm lớn.
Bốn phía xung quanh đều là Thú nhân, Thú nhân pháp sư lại đang không ngừng sử dụng bói toán, muốn suy tính ra vị trí của hắn. Trương Tuấn quan sát địa hình xung quanh, nhìn kĩ con đường đi về thành Phú Quý. Song hắn lại nhanh chóng phát hiện ở trên con đường đi về thành Phú Quý có rất nhiều Thú nhân chiến sĩ mang giáp đang đứng canh. Cho nên hắn biết mình không thể đi về thành Phú Quý, lúc này mà lao về hướng đó thì chỉ có một con đường chết.
Ngược lại, hắn phát hiện ở phương hướng đi về bộ lạc Thú nhân, Thú nhân rất thưa thớt, dường như chẳng có bao nhiêu tên ở lại bảo vệ nơi đây. Có lẽ Thú nhân cho rằng hắn nhất định chạy về thành Phú Quý cũng nên. Hiển nhiên người bình thường thì ai cũng sẽ lựa chọn như vậy, Thú nhân có lẽ cho rằng hắn không dám đi về hướng bộ lạc của họ, đi về cái hướng “tự chui đầu vào rọ”, cho nên họ không canh phòng chặt chẽ ở cái hướng ấy, trái lại lại có phần thư giãn.
Trừ cái hướng đi về thành Phú Quý, ở ba cái phương hướng khác, lực lượng của Thú nhân cũng yếu kém đi nhiều lắm. Hướng bắc là địa bàn của Thần giáo Suối Nước Nóng, phía nam là thảo nguyên Tây Hòa. Đối mặt với một sự lựa chọn gian nan trong tình huống này, Trương Tuấn cau mày. Suy nghĩ chốc lát, hắn quyết định đi về phía nam.
Dù sao thì hắn không xa lạ gì cái thảo nguyên Tây Hòa, hắn cũng sống ở đó hơn nửa năm còn gì. Dù ma thú ở nơi đó có đáng sợ, nhưng mà hắn đã có kinh nghiệm sống ở đó nửa năm, cũng đã hiểu rõ một phần thói quen và tập tính của chúng.
Đặc biệt là các Thú nhân cũng rất e ngại thảo nguyên Tây Hòa, do đó, ở cái hướng nam này cũng không có bao nhiêu Thú nhân canh giữ.
Lưng mang trọng kiếm, hắn đi về hướng nam. Ở phương hướng có sự canh phòng lỏng lẻo này, khi hắn âm thầm đi được mấy trăm thước thì mới bị Thú nhân phát hiện.
Ở trong rừng núi, ưu thế của Thú nhân được phát huy đầy đủ, nếu như binh lính của nhân loại ở trong hoàn cảnh này thì sẽ khó có thể đạt được tốc độ lớn nhất. Bởi vậy, chỉ trong tích tắc hắn bị phát hiện, các Thú nhân xung quanh chạy về nơi đây rất nhanh. Trương Tuấn đi không được bao xa thì đã gặp phải trở ngại tầng tầng.
Trương Tuấn thở dài một hơi: “Xem ra ý đồ đi về phương nam cũng không thể thực hiện được”.
Hắn xoay tay, chém về mấy tên Thú nhân đang xông lên, rồi nhanh chóng thay đổi phương hướng, hướng về bộ lạc Thú nhân mà đi.
“Ngao! Ngao!” – Các Thú nhân kêu lớn.
Trương Tuấn không hề hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng mà từ sự di chuyển của các Thú nhân, hắn nhận ra ý đồ của chính mình lại bị phát hiện.
Một làn sóng lại một làn sóng Thú nhân xông về phía này, nhào tới phía hắn. Hắn điên cuồng quơ thanh trọng kiếm trên tay. Sau những tiếng “đinh đinh đang đang”, hắn chặt đứt không biết bao nhiêu cây rìu sắt của Thú nhân. Ngay sau đó, trên người hắn bắn ra những tia ánh sáng màu lam, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Ở phía sau, một đám Thú nhân ngã xuống, rìu sắt bị gãy, song trên người không có một chút vết thương.
Trương Tuấn xông qua vòng vây thứ nhất, quan sát đám Thú nhân đang tập kết ở phía trước, nảy ra một ý nghĩ. Thân hình chợt lóe, hắn lại xông vào một cánh rừng rậm.
“Ngao!” – Đám Thú nhân tru lên. Hơn một ngàn tên thú nhân xông tới, bao quanh rừng cây. Một gã Thú nhân pháp sư cầm một cây đuốc đi tới rìa cánh rừng, ném vào phía trong.
Trương Tuấn mắng to:
- Hèn hạ, vô sỉ! Các ngươi có giỏi thì tiến vào đây, ông mày không giết chúng mày tè ra quần thì không phải là ông mày!
Khói đặc cuồn cuộn, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn. Nhìn thấy cả rừng cây sắp bị lửa lớn nhấn chìm, Trương Tuấn cấp tốc suy nghĩ.
“Xông ra cũng chết mà ở lại cũng chết. Vậy thì liều mạng thôi!”
Đã quyết định liều mạng như hắn cũng không hành động nóng vội. Hắn dùng thanh kiếm chặt đứt một cây lớn thô to, sau đó dùng kiếm giảm bớt một số chi tiết trên thân cây. Rồi lại cắt lấy một đoạn lớn, vác trên vai.
Hắn chạy nhanh tới bìa rừng, nhìn tình huống xung quanh, sau đó lui về phía sau mấy chục thước. Sau khi suy nghĩ thật kĩ, hắn rống to một tiếng, hai tay nâng lên cái thân cây kia, ném mạnh tới.
“Hô hô…” – Thân cây hóa thành một chiếc bóng đen, bay thẳng về phía các Thú nhân đang ở bên ngoài.
Chiến đấu với hắn đã lâu, đám Thú nhân trở thành chim sợ cành cong, khi nhìn thấy một chiếc bóng xám lao tới, trong khoảnh khắc liền liên tưởng đến việc Trương Tuấn lao tới.
“Ngao! Ngao!” – Đám Thú nhân ở xung quanh xông lại, vây quanh cái bóng đang bay tới, đồng thời giơ lên rìu sắt, chém bậy chém bạ vào nó.
Nhân lúc này, Trương Tuấn lén lút chạy ra theo một hướng khác gần đó.
Nhưng chỉ vừa chạy được mấy chục thước thì đã nghe một hồi rống to. Trương Tuấn tức giận, mắng lớn:
- Đáng chết, vẫn bị chúng phát hiện.