“Vù vù vù…”
Mấy chục chiếc rìu sắt bị ném về phía này. Trương Tuấn vội vàng lộn một vòng, né tránh thanh thế mưa to gió lớn của đám rìu sắt, chui vào một cái động nhỏ dưới một thân cây.
Cái động nhỏ nọ bị một mảnh cỏ dại rậm rạp che kín, nếu không đến gần, thì rất khó phát hiện.Trương Tuấn mở mắt nhìn quanh, nhận ra cái hang nhỏ này cũng không quá rộng, thế nên hắn nghĩ rằng nó cũng không quá sâu. Tuy nhiên hắn phát hiện mình sai lầm ngay khi lăn xuống một cách đột ngột.
Cái hang động nhỏ kia lại là một cái khe núi, hắn lăn xuống mãi mà vẫn chưa tới đáy. Bốn bức tường xung quanh cái hang này đều là có những khối nham thạch hình cái răng sói, thân thể của hắn liên tiếp đụng vào vài chỗ răng sói nhô ra đó, thế là cả người hắn đau nhức không thôi, dường như cả khớp xương cũng muốn nứt rồi.
- Ôi ôi… Ối…
Trương Tuấn không ngừng kêu thảm thiết.
“Bùm!” – Sau tiếng vang lớn, hắn rơi xuống tới đáy động. Vào lúc này, miệng và mũi của hắn đều chảy máu, trên người có nhiều chỗ gãy xương, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Hắn đã không còn nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ của Thú nhân, cho nên hắn biết nếu Thú nhân muốn xuống tới đáy của một cái động sâu như thế này thì cũng phải cần một khoảng thời gian dài.
Trương Tuấn gian nan lật người lại. Vừa xoay người một chút thì một trận đau nhức truyền đến, hắn không nhịn được lầm bầm hai tiếng.
Bốn bề xung quanh là một màu đen, hắn cố giơ lên bàn tay, nhìn về phía nó nhưng lại không hề thấy cái gì. Trương Tuấn ngửa mặt lên trời, nằm yên một chỗ, hoàn toàn không có một chút sức lực, thở phì phò trong những cơn đau nhức.
Đại hiền triết đáng thương cứ nằm ở trong động như vậy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Trương Tuấn vẫn một mực nằm yên, cái mũi không ngừng chảy máu, ý thức của hắn càng ngày càng trở nên yếu ớt, linh hồn của hắn dường như dần bị dập tắt.
…
Trên thảo nguyên, một con Cuồng Bạo Địa Long xông về phía hắn, Trương Tuấn bừng tỉnh: “Đây không phải là tình cảnh lúc mình còn ở trên thảo nguyên Tây Hòa sao?”.
Trương Tuấn cả kinh, đột nhiên ngồi dậy.
Xung quanh vẫn là một mảnh đen tối, hắn vẫn còn ở trong cái hang động kia.
- Ọe…
Trên người truyền lại một trận đau nhức, Trương Tuấn không tự chủ được co thân mình lại.
Hắn nhìn xem bốn phía: “Không được, ta không thể chết ở chỗ này được. Xuyên qua vũ trụ ta còn sống sót thì ta có thể nào chết ở nơi đây như thế này chứ?”.
Mỗi khi niềm tin của hắn trở nên kiên định, thì một luồng năng lượng kỳ lạ xuất hiện trong lòng hắn, làm cho dòng năng lượng trong cơ thể hắn không tự chủ vận động. Mỗi lần như vậy, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều. Chỉ là thân thể hiện tại của hắn vô cùng thê thảm cho nên tốc độ vận chuyển của dòng năng lượng rất chậm chạp.
Khi Trương Tuấn phát hiện dòng năng lượng trong cơ thể mình có thể chữa trị thân thể bị thương của hắn, hắn lập tức ngồi xuống, xếp bằng, toàn tâm toàn lực vận chuyển nó. Sau khi vận chuyển mười mấy vòng, hắn phát hiện chính mình đã có thể miễn cưỡng đứng lên.
Hắn bỗng nhớ tới những trận chiến vừa rồi, nhớ tới thứ ánh sáng màu lam không ngừng từ cơ thể hắn bắn ra, cái thứ đã cứu hắn mấy lần. Bởi vậy, hắn cảm thấy tác dụng của Thần tinh không chỉ đơn giản như mọi người đã biết, mà Tâm Kinh Bạc Hà càng không phải là một bộ kinh văn dùng cho những người tu luyện với mục đích nuôi dưỡng Vệ thú đơn giản như vậy.
Thú nhân ở phía trên có thể xuống dưới này bất kỳ lúc nào cho nên Trương Tuấn cũng không dám ở lâu. Sau khi tìm kiếm ở xung quanh một lát, hắn phát hiện xung quanh chỉ là những tảng nham thạch lạnh như băng. Không còn cách nào khác, hắn tựa mình vào bức tường nham thạch, tiếp tục di chuyển theo hướng khác – hướng mà hắn cho rằng sẽ đi ngược lại với hướng hắn vừa rơi xuống. Thỉnh thoảng đi không được bao lâu, hắn cảm thấy bản thân mình chống đỡ không được cơn đau của bản thân thì hắn liền ngồi xếp bằng, tiến hành vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà. Đến khi cảm thấy trạng thái của bản thân đã khôi phục, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Không có ánh nắng Mặt Trời, không có chiếc đồng hồ cát, Trương Tuấn cũng không biết mình đã đi được bao lâu. Mãi đến lúc hắn cảm thấy có một tia gió mát thổi lại, thì hắn mừng rỡ không thôi: “Có gió đồng nghĩa với việc có đường ra ngoài”.
Nhận được một tia hi vọng, tốc độ đi tới của hắn cũng tăng lên nhiều. Hắn đi không ngừng nghỉ, rốt cuộc, một tia ánh sáng yếu ớt cách hắn càng ngày càng gần.
Tia ánh sáng nọ ở trên đỉnh đầu của hắn hơn mười thước. Trương Tuấn gian nan dùng hai tay và hai chân bám vào vách động mà bò lên. Sau đó dùng tay trái bấm vào lỗ hổng ấy, cố gắng đào cho nó to ra, để ánh sáng tiến vào.
Trong chốc lát, sau khi bới ra vài tảng nham thạch, nền đất cát mịn tiếp theo bị hắn đào ra thành một cái lỗ to bằng cơ thể người. Hắn hít một hơi, bò qua cái lỗ này.
Vừa ló đầu ra ngoài, hắn nhìn thấy ánh nắng chói chang của Mặt Trời, hắn biết đây đã là lúc giữa trưa. Từ trong tối đi ra chỗ sáng, hai mắt của hắn vẫn có chút không thích ứng, hắn đưa hai tay che trước mắt, cản lại những tia sáng chói chang để mắt có thể dần thích ứng.
Một lúc sau, hai mắt của hắn cũng nhìn được rõ ràng cảnh vật xung quanh. Hắn phát hiện hắn đang ở trên một vách núi, bên ngoài đều là nham thạch, phía dưới vách nham thạch này là một thung lũng. Từ chỗ của hắn đến cái thung lũng kia là một cái sườn núi thoai thoải.
Tại địa điểm gần vị trí của hắn có một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ đang bay lên từng đợt khói. Trên chỗ cao nhất của sườn núi là một cái cột đá có độ cao mấy chục thước, chiều rộng thì e rằng hai người đều ôm không hết. Trên đỉnh cột đá có nhiều hình điêu khắc trông rất sống động, nào là đầu sói, đầu hổ, đầu gấu…
Trong lòng Trương Tuấn bay lên một cái từ ngữ: “Thần điện Minh Quốc”.
Trương Tuấn cả kinh: “Việc này không phải việc đùa, không nghĩ đến chính mình trải qua một thời gian dài đi bậy đi bạ lại đến bộ lạc của Thú nhân. Lấy trạng thái hiện tại của mình thì không thể nghi ngờ là sẽ chết”.
Hắn vội vàng lui về trong hang động, cố gắng dùng đất lấp lại lỗ thủng kia. Sau một hồi cố gắng, lỗ thủng cũng trông như giống như lúc đầu. Đến lúc này hắn mới yên tâm một chút.
Hắn tính đến việc đợi trời tối đen thì sẽ nhân cơ hội này mà chạy về thành Phú Quý.
Trong thành Phú Quý, lão già Giáo chủ Trần Đại Nghĩa còn nợ hắn một cái mạng, hắn có thể nào chết ở nơi này, bởi thế mà hắn gầm rú ở trong lòng mình: “Ta không thể chết! Ta nhất định phải đòi lại món nợ này!”.
Trương Tuấn trốn ở trong hang động, trong cái thời gian tẻ nhạt, hắn bắt đầu tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà. Trong tình cảnh hiện tại, với hắn, Tâm Kinh Bạc Hà như một cọng cỏ cứu mạng, có thể tu luyện đến đâu thì thân thể cũng hắn sẽ tốt hơn phần nào. Bởi vậy, để xác suất sống sót cao lên, hắn chăm chỉ tu luyện nó.
Không chỉ vậy, gần đây hắn cũng cảm giác được cảnh giới của mình sắp tăng lên, dù không biết là nó có thể tăng lên tới cấp Tự Thành Ti hay không, nhưng hắn càng thêm cố gắng.
Chưa lúc nào Trương Tuấn cảm thấy một cái buổi chiều sẽ dài dằng dặc như vậy. Đến khi Mặt Trời ngả về tây, chìm xuống sau đỉnh núi, đến lúc ánh sáng biến mất, Trương Tuấn hít một hơi thật sâu, đứng dậy sao chuỗi tu luyện từ chiều. Ngoại trừ việc cái bụng kêu loạn vì đói, thân thể bị thương của hắn đã khôi phục phần lớn. Thật khó có thể tưởng tượng được một người bị thương nặng như thế lại có thể khỏi hẳn trong một ngày. Xem ra Tâm Kinh bạc hà thật sự là một bộ kinh văn thần ký, một thứ bí tịch thần bí.
Hắn tiếp tục chờ đợi.
Trời bắt đầu tối hẳn, chỉ còn một màu đen. Thế nhưng vào giờ phút này, đám Thú nhân ở dưới thung lũng chưa hề có ý định đi ngủ. Những đống lửa hừng hực được đốt lên , các Thú nhân kêu “ngao ngao”, vây quanh ở bên cạnh các đống lửa mà nhảy múa.
Cái bộ lạc Thú nhân này có hơn trăm nghìn người, nhưng toàn bộ đều là chiến sĩ, đó là sự khác nhau giữa Thú nhân và con người. Với Thú nhân, phụ nữ đều có thể xông pha chiến trường, thậm chí bọn họ còn mạnh hơn cánh đàn ông. Bởi vậy, chỉ cần có đủ rìu sắt, trừ trẻ em, cả bộ lạc Thú nhân chính là một đám chiến sĩ.
Các tộc sống chung trên Đại lục Thần Tín đầy hòa thuận, nhưng cũng không khỏi phát sinh mâu thuẫn với nhau, nên tranh đấu là không thể nào tránh khỏi. Mà bởi vậy, sống chung thì sống chung, chiến tranh vẫn diễn ra liên miên. Con người và Thú nhân cũng không thoát ra ngoài quy luật này. Song tranh đấu từ lâu mà thành Phú Quý và bộ lạc Thú Nhân trên núi Nhạn Tháp vẫn chưa đi đến kết quả, vẫn chưa bên nào giành được thắng lợi, mà nguyên nhân có lẽ xuất phát từ sự khác nhau kia.