Trương Tuấn nhìn đống lửa này, nhìn những Thú nhân đang vui sướng mà vừa múa vừa hát, thì đột nhiên ý thức được rằng bọn họ cũng như những con người trong thành Phú Quý, không có gì khác nhau. Bọn họ cũng có vui, buồn, yêu, ghét…, cũng có mong muốn được sống yên bình. Vậy tại sao hai bên phải gặp nhau ở chiến trường đây?
Kẻ địch chân chính của Thần giáo Bạc Hà chính là Thần giáo Suối Nước Nóng. Cho nên ở thời khắc này, Trương Tuấn đột nhiên có một cái ý nghĩ: “Nếu như thu phục bộ lạc Thú nhân này, vậy thì khi đối kháng với Thần điện Suối Nước Nóng họ sẽ có thêm một đồng minh trợ lực, chắc chắn là vậy, không thể nghi ngờ”.
Hắn nhìn về Thần điện Minh Quốc ở trên đỉnh núi, xác định đó mới là vấn đề của mọi chuyện. Nếu như hắn giết chết tất cả Thú nhân pháp sư, sau đó lại dùng Thần tích của Thần Bạc Hà đi cảm hóa trăm nghìn Thú nhân ở trong bộ lạc này thì không biết có thể thành công không đây?
Đây chỉ là một cái suy nghĩ, nhưng mà chính Trương Tuấn cũng cảm thấy rằng hẳn là có khả năng thành công. Bỗng nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ: “Ta nên đi xem Thần điện Minh Quốc một chút, có thể ta sẽ nhận được một cái gợi ý từ nơi nào đó trong nó”.
Hai cái ý nghĩ điên cuồng làm cho Trương Tuấn toát mồ hôi lạnh, lâm vào sợ hãi đến cực độ.
“Đi hay không đi?”
Thú nhân bên cạnh đống lửa vẫn đang chúc mừng, Trương Tuấn cảm thấy đây là một cái cơ hội tốt khi mà dường như không có ai bảo vệ cả bộ lạc Thú nhân này.
Hắn hít một hơi thật sâu, theo vách núi đi xuống. Với sự nhanh nhẹn của mình, từ vách núi đi xuống không phải là vấn đề gì to tát với hắn. Hắn theo từng tảng nham thạch mà đi xuống, mặc dù có tí nguy hiểm, nhưng không hề có khó khăn.
Bộ lạc Thú nhân dùng những thân cây to vây quanh thành hàng rào. Trương Tuấn đi dọc theo cái bức tường vây này. Chẳng mấy chốc hắn phát hiện một cái lỗ hổng lớn trên bức tường bằng gỗ - cái lỗ hổng vẫn còn vết cháy đen. Đây hẳn là nơi mà đám người Đỗ An đã phá ra để vọt vào.
Dựa vào lỗ hổng, Trương Tuấn chui vào. Liếc mắt nhìn về đống lửa, hắn thấy tất cả các thú nhân đang chúc mừng, đang vui cười. Đột nhiên hắn nghĩ tới: “Hôm nay là ngày lễ thu hoạch của thành Phú Quý, Thú nhân cũng ăn mừng vào ngày này, chẳng lẽ đây cũng là ngày lễ của họ? Hai bên dù là kẻ địch nhưng đều có cùng một ngày lễ long trọng?”.
Ban đầu Trương Tuấn còn tự hỏi vì sao trước ngày lễ thu hoạch ở thành Phú Quý, Thú nhân tập kích hơn mười lần, nhưng vào ngày lễ của thành Phú Quý – một ngày vốn là cơ hội tốt – nhưng Thú nhân lại không tập kích, nhưng giờ Trương Tuấn chợt hiểu ra: “Bởi vì vào ngày này Thú nhân tổ chức ăn mừng. Cái bộ lạc Thú nhân đơn thuần này không bao giờ đi công kích thành Phú Quý vào ngày lễ của bọn chúng”.
Trương Tuấn âm thầm tiến vào bộ lạc Thú nhân, đứng gần quan sát nhưng “thần không hay, quỷ không biết”. Hắn có thể nhìn thấy được những căn nhà gỗ ở đây có bao nhiêu lớn.
Mỗi một căn nhà gỗ đều được xây dựng từ những cây gỗ nguyên vẹn to bằng bắp đùi. Mỗi cây cột nhà đều được xếp chỉnh tề thành một hàng, phần bên dưới ngập sâu vào lòng đất, phần trên được cột chặt với nhau bằng dây leo. Căn nhà gỗ thấp nhất cũng cao đến bảy, tám thước; căn nhà cao nhất cũng tới ba mươi thước. Nếu dựa theo thân hình loài người để tính thì một căn nhà như vậy có thể chứa được mấy chục người sinh hoạt.
Những căn nhà gỗ lớn để lại những cái bóng đen to và kéo dài, là thứ cung cấp nơi thích hợp để hắn ẩn mình. Hắn xuyên qua từng căn nhà, một đường hướng về Thần điện Minh Quốc. Dọc đường đi hắn cũng không gặp một tên Thú nhân nào canh gác. Cho dù có tên Thú nhân rời đi đống lửa thì khi còn chưa đến bên người Trương Tuấn, Trương Tuấn đã nhận ra tiếng bước chân trầm trọng của kẻ đó mà vội vàng giấu kín thân mình.
Càng lúc hắn càng đến gần Thần điện Minh Quốc, thế nhưng hắn chưa bao giờ thả lỏng, mà càng ngày càng cẩn thận. Hắn trốn ở dưới một bụi cây thấp bé, cẩn trọng nhìn về cái Thần điện ở không xa kia.
Nhìn gần mới biết được cái Thần điện Minh Quốc này “điên cuồng” đến cỡ nào. Mấy chục cột đá lớn xếp ở xung quanh cũng đủ khiến người ta giật mình, đủ để người nhìn cảm thấy đáng sợ. Chứ còn chưa nói đến một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Ở trong Thần điện này, dưới một đống lửa đang bùng cháy, một tên Thú nhân pháp sư già cả đang ngồi một mình ở bên cạnh. Vì sự tồn tại của hắn nên Trương Tuấn cũng không dám đến gần.
Kì thật Thần điện Minh Quốc cũng không thể xem là một tòa Thần điện. Bởi vì bên trong nó chỉ có một tảng đá lớn, chứ không phải một cái kiến trúc đã thành hình. Nhiều nhất chỉ có thể xem nó như một cái “di tích”, không hơn.
Trong mắt của Trương Tuấn lúc này, Thần điện Minh Quốc đã không phải là Thần điện Minh Quốc, mà nó đã trở thành một tảng đá cản đường chinh phục bộ lạc Thú nhân của Thần giáo Bạc Hà. Hắn cũng có thể hiểu được một chút, nếu như dùng vũ lực phá hủy tòa Thần điện này, thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải sự chống cự mãnh liệt của Thú nhân.
Bỗng nhiên hai mắt của hắn hoa lên, lão già Thú nhân pháp sư ở bên cạnh đống lửa đã không thấy đâu! Hắn sửng sốt: “Chính mình vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thế thì như thế nào mà hắn tự nhiên biến mất? Thú nhân pháp sư chạy trốn đều có thể dựa vào các cột khói, thế nhưng họ đang ở trong Thần điện của mình thì có cần phải chạy trốn hay ẩn mình sao?”.
Suy nghĩ một lát, Trương Tuấn nằm dài lên mặt đất, như khi huấn luyện quân sự vậy. Hắn dựa vào ánh trăng sáng trên đầu và ánh sáng của đống lửa nọ mà chậm rãi bò tới Thần điện Minh Quốc.
Chỉ một lát sau, hắn giấu mình ở sau bóng đen của một cây cột đá, chăm chú quan sát xung quanh.
Xung quanh không có người nào, lão già Thú nhân pháp sư cũng đã biến mất, hắn to gan tiến lại mà quan sát tỉ mỉ. Sự to gan ấy làm hắn nhanh chóng phát hiện được bí mật của tòa Thần điện này.
Bên cạnh đống lửa trong Thần điện, một cái cửa động tăm tối nằm đó. Trương Tuấn cười: “Khó trách lão già đó có thể biến mất đột ngột như thế, thì ra là hắn đã chui vào lòng đất”.
Trương Tuấn đi tới cái cửa động, nhìn xuống phía dưới. Ở đó là một cái thềm đá thô ráp , ở trong đêm tối, hắn không nhìn thấy phần cuối, mà chỉ thấy một màu đen.
Trong lúc Trương Tuấn đang suy nghĩ xem có nên đi xuống đó hay không thì một trận tiếng bước chân truyền lại. Thân hình chợt lóe, hắn đã trốn ở phía sau một cây cột đá ở kế bên.
Tiếng bước chân mỗi lúc một lớn. Lão già Thú nhân pháp sư đi ra. Trương Tuấn ở một nơi bí mật, nhìn thấy lão ta dùng tay đẩy một tảng đá khá lớn chặn lại lối vào cái hang động kia.
Lão già Thú nhân pháp sư đứng ở trên tảng đá, ngửa mặt lên trời mà tru lên một hồi, sau đó nhìn về ánh trăng mà quỳ lạy, trong miệng không ngừng thì thào thứ ngôn ngữ “ngao ngao” của Thú nhân. Thấy vậy, Trương Tuấn đoán lão ta đang cầu khấn cái gì.
Sau một lúc cầu khấn, lão già Thú nhân pháp sư nhìn chăm chú vào đống lửa trong im lặng. Đến một thời gian sau, lão ta dập tắt đống lửa và đi xuống núi, hướng về thung lũng bên dưới.
Khi thấy lão ta đã đi xa, thân hình Trương Tuấn hiện ra, nhìn vào tảng đá nọ.
Tảng đá ở trong Thần điện Minh Quốc cao hơn nửa người, khoảng một thước, lại to lớn, người bình thường e rằng khó có thể làm nó chuyển động, coi như là Thú nhân cũng không có mấy cái có thể làm được. Hiển nhiên cái lão Thú nhân pháp sư kia nhất định không giống những tên Thú nhân pháp sư bình thường. Có lẽ cũng giống như những tên thần chức trong thế giới loài người, Thú nhân pháp sư cũng có người mạnh mẽ, có người yếu nhược. Vậy nên lão già Thú nhân pháp sư mạnh mẽ như thế thì hẳn là có thân phận cực cao ở trong đám Thú nhân pháp sư. Nếu như lão Phạm Kiếm Hiệp hoặc là lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhìn thấy lão già này thì nhất định có thể biết được thân phận của lão ta. Song Trương Tuấn vẫn chưa hiểu rõ thế giới này cho nên với một tên Thú nhân pháp sư “đặc thù” như vậy, thì hắn cũng chẳng biết gì.
Trương Tuấn đứng dưới tảng đá, dừng sức đẩy mạnh. Tảng đá va chạm với nền nham thạch bên dưới, phát ra từng tiếng vang nặng nề, chậm rãi để lộ cánh cửa động.
Trương Tuấn nhìn về cái cửa động đen ngòm, sâu không thấy đáy, hít một hơi thật sâu rồi co người lại, đi xuống dưới.