Sáng hôm sau, hai người đến nhà thằng Khôi. Nói là nhà cho bình dân, chứ thật ra đó là một căn biệt thự siêu to nằm ở trung tâm thành phố Beverly Hills. Trong ba người, giỏi kiếm tiền nhất là thằng Khôi. Trong một năm, không biết có bao nhiêu tổ chức đến tìm nó chế tạo vũ khí. Do có quá nhiều đơn hàng nên lúc nào nó cũng bận bù đầu bù cổ, đến cả thời gian tiêu tiền cũng không có. Không phải nó tham tiền mà do quá đam mê. Đối với nó, mỗi một đơn hàng đều có tính thử thách, nhất là yêu cầu của những tay sát thủ.
Kính koong!
Sau ba, bốn tiếng chuông, một tên ốm o, gầy gò, cao sọc như cây sào mở cửa. Nhìn tóc nó khô và rối bù, hai mắt thâm quầng, không cần nói cũng biết nó đã thức trắng mấy hôm liền để làm việc. Chuyện này đã quá sức quen thuộc đối với Phàm Minh và Ngọc Ngân.
_A đù, thằng chó. Về Việt Nam ba tháng liền bây giờ mới chịu ló mặt cho tao đá đít. - Thằng Khôi gải đầu cười hề hề nói.
_ Đá cái đầu mày chứ đá. Đi tắm đi thằng ở dơ, người thúi rùm. Đứng gần mày một chút mà tao muốn viêm mũi luôn. - Phàm minh lấy tay bịt mũi nói.
_ Mẹ, mày làm như tao muốn ở dơ lắm vậy. Tao không thức trắng hai đêm, làm sao mà kịp giao bản thiết kế cho người ta. - Thằng Khôi u uất nói.
_ Rồi rồi, em biết rồi thưa anh hai. Làm ơn đi tắm giùm em.
Mười lăm phút sau, thằng Khôi tắm xong. Trông nó tươi tỉnh, đẹp trai hẳn ra. Ba đứa ngồi ăn sushi trong bếp. Sau một hồi nói chuyện phiếm, Phàm Minh bắt đầu bàn đến việc chính. Lần này toàn bộ vũ khí của hắn đều được nâng cấp, bao gồm một trường kiếm, hai dao găm chiến đấu, mười phi đao, một khẩu lục bạc Desert Eagle, hai khẩu lục Five Seven, và một khẩu súng nhắm AWM. Vũ khí không có quá nhiều chi tiết để bàn luận, nhưng súng thì có rất nhiều.
Sau một hồi bàn luận, ba đứa cuối cùng cũng thống nhất ý kiến. Nòng đạn Desert Eagle sẽ được nâng lên chuẩn .62 magnum, sức công phá gấp đôi chuẩn .50 magnum hiện nay. Hai khẩu Five Seven chủ yếu sử dụng trong cận chiến gun kata, nên ưu tiên cải tiến về tốc độ bắn, độ giật và số lượng đạn trong một băng.
Rắc rối nhất chính là khẩu AWM. Mẫu L115A3 của Anh ra đời từ 2007 đã lỗi thời. Vì thế, toàn bộ bản thiết kế phải được làm lại từ đầu. Công nghệ Eye Hawk (cảm biến nhiệt, cảm biến áp suất gió, hơi ẩm..) và AI (tính toán khoảng cách mục tiêu, góc bắn, thời gian đường đạn...) tiên tiến nhất hiện nay cũng được đưa vào. Thằng Khôi tự tin rằng mẫu AWM Thần Kê này chính là mẫu súng tỉa lợi hại nhất hiện nay.
***
Rạng sáng ngày 3 tháng 4 năm 2020. Miami, Florida.
Một chiếc trực thăng chở ba người Phàm Minh đáp xuống tàu sân bay mini của Hải Quân Mỹ. Tuy nói là mini, nhưng tàu sân bay này có thể chứa đến tới mười chiếc F16. Từ trên cao, Phàm Minh nhìn thấy năm tiểu đội 20 người xếp thành năm hàng ngay ngắn. Nhìn quân phục của năm tiểu đội này, ai cũng có thể dễ dàng đoán ra xuất thân của họ. Đây chính là năm lực lượng đặc nhiệm mạnh mẽ nhất hiện nay trên thế giới, bao gồm Navy SEAL của Mỹ, Alpha group của Nga, Shayetet 13 của Israel, SAS của Anh, và JTF 2 của Canada. Ngoài ra, còn có khoảng 15 người quần áo khác nhau, đứng lẻ loi, rải rác khắp tàu sân bay. Họ chính là top 20 sát thủ của DOG.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phàm Minh cảm thấy máu trong người chạy rần rần. Đây quả thực là quần long hội tụ, không khác gì anh hùng hội trong truyện kiếm hiệp. Sau khi trực thăng đáp xuống, ba người nhanh chóng tìm một góc trống để đứng. Phàm Minh toàn thân diện một cây đen. Chiếc hộp gỗ đựng khẩu AWM sau lưng cũng màu đen nốt. Ngọc Ngân và thằng Khôi quần jeans, áo thun đơn giản và khoác áo dài màu trắng của các nhà khoa học.
Khoảng 20 phút sau, bốn người cuối cùng của DOG đã có mặt. Tàu sân bay bắt đầu khởi động và nhổ neo ra khơi. Một chiếc màn hình khổng lồ phát hình quay trực tiếp tướng Gerrard. Ông chỉ nói ngắn gọn ba câu:
"Nhiệm vụ lần này liên quan đến an ninh thế giới. Mong mọi người cố gắng hết sức. Chúc may mắn."
***
Khoảng một tiếng sau, tàu sân bay tiến gần khu vực đóng băng tam giác quỷ. Từ xa xa, đã thấy một làn sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi. Nhiệt độ không khí lúc này đã dưới 0 độ C. Mọi người lập tức rút vào khoang tàu và mặc trang bị giữ ấm chuyên dụng. Phàm Minh ôm lấy Ngọc Ngân, xoa xoa lưng của cô.
Rầm!
Tàu sân bay va vào một tảng băng trôi. Mọi người tập trung vào màn hình camera, nhưng chỉ thấy một màu trắng xóa của sương mù. Phàm Minh trêu đùa với Ngọc Ngân để cô thư giãn tâm lý, nhưng hắn luôn cảm thấy lo âu và có chút bất lực. Nếu ngọn núi này là lăng mộ thượng cổ sư phụ nhắc đến, có lẽ không ai có thể sống sót trở về. Mặc dù yêu ma đã bị phong ấn, nhưng mộ cổ luôn có vô vàn cạm bẫy ngăn chặn người ngoài xâm nhập. Nhất là mộ cổ do chính những tông phái ám sát thủ hộ. Hắn quyết định bằng mọi giá phải bảo vệ an toàn cho Ngọc Ngân và thằng Khôi.
***
Ba tiếng sau, tàu sân bay tiếp cận ngọn núi bí ẩn. Lớp băng trong phạm vi này dày đến mức khó tin nên mọi người đành phải xuống tàu đi bộ. Tuy đã mặc trang bị giữ ấm chuyên dụng, nhưng những người không tập võ như các nhà khoa học không thể chịu nổi cái lạnh khủng khiếp nơi đây. Lính đặc nhiệm và các sát thủ nhất trí vận công phát khí để giữ ấm và cõng họ trên lưng. Dù là cao thủ về khinh công như Hoa Hồng Đỏ xếp hạng năm cũng phải mất gần 40 phút mới đến nơi. Sau một tiếng, tất cả đã có mặt đông đủ dưới chân núi.
Đột nhiên, Thần Kê lệnh trên người Phàm Minh phát ra luồng ánh sáng màu đen. Trước mắt họ hiện ra bốn con linh vật long, lân, quy, phụng. Chúng hóa thành bốn đạo ánh sáng đủ màu bay lượn xung quanh ngọn núi. Tiếng kêu của thú vật vang động khắp biển khơi. Nhìn thấy cảnh này, mọi người hoảng hốt ồ lên, nhìn chăm chăm vào Phàm Minh. Hắn giơ hai tay, nhún vai, ý nói mình cũng chẳng biết gì về chuyện này. Các nhà khoa học vội vàng lấy thiết bị đo đạc.
Tíc tíc tic.
Thiết bị kêu loạn lên. Các con số nhảy liên tục trên màn hình. Một số nhà khoa học thở dài, tắt máy. Thế giới này vẫn còn rất nhiều điều kỳ lạ mà họ chưa giải thích được. Sau vài phút, nhiệt độ xung quanh ngọn núi ấm dần lên. Bỗng, không gian trước mắt méo mó như khi ta nhìn cảnh vật xuyên qua ngọn lửa. Ngọn núi hóa thành một lăng mộ cổ, không rõ niên đại và trường phái kiến trúc.
"Quả đúng như sư phụ mô tả, lăng mộ cổ này có hơn mười lối vào." - Phàm Minh lo lắng trong bụng. Tim hắn bắt đầu đập nhanh, tay nắm chặt Ngọc Ngân. Hiểu hắn lo lắng, cô vuốt ve gương mặt hắn, ý bảo hắn bình tĩnh, đừng quá căng thẳng.
Theo kế hoạch đã định, mọi người bắt đầu chia nhóm. Mỗi nhóm có năm lính đặc nhiệm, một sát thủ và hai nhà khoa học. Ba người Phàm Minh bắt cặp với năm gương mặt quen thuộc trong đội Navy SEAL. Họ đã từng sánh vai tác chiến cùng Phàm Minh trong chiến dịch càn quét Trung Đông. Tuy gặp lại đồng đội cũ, nhưng không ai dám buông lỏng sự cảnh giác trong tình huống này.
Phạm Minh tay phải cầm trường kiếm, tay trái cầm khẩu Desert Eagle. Trường kiếm và súng lục toàn thân màu đen. Đây là màu sắc bắt buộc của một sát thủ. Trường kiếm vẫn có hình dáng của một chiếc lông gà dài, mỏng và nhọn, được thiết kế để có thể đeo vào thắt lưng như một sợi dây nịt. Khẩu Desert Eagle được trang trí cầu kỳ hơn. Hai bên báng súng có khắc bằng dao hình cái chân gà ba móng và sáu cựa. Còn hai bên thân súng thì khắc hình chiếc đuôi gà dài đến tận nòng.
Phàm Minh đi trước vào cửa mộ, cẩn thận quan sát cảnh vật trước mắt. Sau khi xác nhận an toàn, hắn vẫy tay ra hiệu mọi người tiến lên. Năm lính đặc nhiệm cầm súng trường cải tiến của mẫu HK, MR762A1, dàn đội hình ngôi sao năm cánh bao bọc xung quanh hai người Ngọc Ngân. Cứ như thế, Phàm Minh đi trước mọi người năm bước, chầm chậm tiến vào thông đạo.
Nhìn đốm sáng loe lói cuối đường, Phàm Minh khẳng định thông đạo này khá dài, ước chừng gần 200 mét. Bốn bức tường xung quanh có màu xanh phỉ thúy, nhìn bằng mắt không thể xác định được vật liệu và niên kỷ. Ngọc Ngân liền lấy máy ảnh chụp lại rồi dùng dao cạy một lớp mỏng để mang về xét nghiệm. Phàm Minh ra hiệu một tên lính đặc nhiệm lấy ra ống nghe chuyên dụng. Hắn đặt ống nghe lên mặt đất, hai bức tường hai bên, cùng trần nhà để nghe ngóng. Dựa vào sóng âm, hắn xác định thông đạo này độc lập. Xung quanh trên dưới, trái phải 20 mét, không có thông đạo khác và cũng không có mạch nước ngầm.
***
Sau 15 phút chậm rãi di chuyển, nhóm của hắn ra khỏi thông đạo, đi vào một mật thất rộng lớn, không có cửa ra. Trên mặt đất ở giữa căn phòng là một vòng tròn lớn, vẽ đầy những hoa văn kỳ lạ. Xung quanh là bảy hòn đá màu đỏ tạo thành ngôi sao bảy cánh.
Tách! Tách! Tách!
Ngọc Ngân chụp liên tục vài chục tấm, lấy đủ mọi góc ảnh của vòng tròn. Sau khi chụp ảnh hả hê, cô bắt đầu quan sát xung quanh mật thất. Lúc này, năm lính đặc nhiệm đã tản ra để canh gác. Mật thất này không có cửa ngầm bí mật, xem ra là ngõ cụt. Hơi thất vọng, cô tiếp tục cùng Phàm Minh và thằng Khôi quan sát hoa văn. Dường như hoa văn này được vẽ theo một bố cục nhất định. Tuy nhiên, nó lại không liên quan đến bất cứ trường phái văn hóa nào, kể cả tử vi lý số hay giả kim thuật...
Phàm Minh cẩn thận đi vào trung tâm vòng tròn. Hắn chợt phát hiện tại tâm điểm có một cái hốc nhỏ, trùng khớp với hình dáng của Thần Kê lệnh. Hắn đoán lệnh bài chính là chìa khóa khởi động trận đồ hoa văn. Tuy nhiên, hắn lại không có ý định làm điều đó. Mục tiêu của hắn lúc này là bảo vệ mọi người an toàn ra khỏi chốn này.
Rầm!
Mọi người giật mình nhìn về lối ra thông đạo đã bị cánh cửa đá đóng lại. Một lính đặc nhiệm chạy lại, áp tai vào cánh cửa, gõ cốc cốc. Hắn thở phào. Cánh cửa này chỉ dày khoảng 3cm, có thể dùng mìn phá ra. Phàm Minh bảo Ngọc Ngân xác định độ kiên cố của mật thất trước khi nổ mìn. Sau khi chuẩn bị chu đáo, một lính đặc nhiệm châm ngòi rồi nhanh chóng lui vào góc phòng, đứng cùng mọi người.
Xì! Tiếng ngòi lửa cháy chậm rãi khiến mọi người căng thẳng chờ đợi.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp phòng.
Sau khi làn khói tan đi, mọi người thất thần khi nhìn thấy cánh cửa vẫn sừng sững ở đó, không lưu lại bất cứ dấu vết nào của vụ nổ. Không khí trầm xuống. Tình hình không thể tệ hơn được nữa. Mọi người lật đật sử dụng điện thoại, radio và thậm chí cả sóng vệ tinh để liên lạc với tổng bộ. Tuy nhiên, căn phòng này dường như biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngọc Ngân chợt nảy ra một giả thuyết: không lẽ đây là một không gian độc lập? Nếu không, vì sao ngay cả sóng vệ tinh có thể bắt tín hiệu từ khoảng cách mười năm ánh sáng cũng không thể liên lạc được.
Cô vô thức nhìn Phàm Minh, người đàn ông duy nhất mang lại cho cô cảm giác an toàn. Hắn ôm cô vào lòng thì thầm bên tai cô: "Gấu con đừng lo. Anh sẽ mang em an toàn về nhà."
Dứt lời, hắn khẽ hôn lên môi cô rồi đi vào trung tâm vòng tròn.
Cạch! Phàm Minh đặt lệnh bài vừa khớp vào trong hốc nhỏ.
Vù! Luồng ánh sáng màu đen huyền ảo phát ra từ lệnh bài lập tức nuốt trọn không gian trong phòng.