
30-11-2015, 05:00 PM
|
.gif) |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2015
Đến từ: biển tình mênh mong sao đời em vắng vẻ
Bài gởi: 124
Thời gian online: 311877
Thanks: 2
Thanked 9 Times in 9 Posts
|
|
Bổn Vương Thích!
Tác giả: Bá Đao Vương
Nguồn: 4vn.eu
Chương 4: Xa bẫy!
Thẩm Tuyết thôi nghĩ ngợi và quan sát xung quanh. Nơi này không hề có bất cứ loài thực vật nào trừ rêu. Hai bên là vách đá đen dựng đứng. Xa xa, có thể thấy vài bộ xương cốt đã phủ bụi thời gian.
Đàn rắn hướng Thẩm Tuyết không mấy thiện cảm mà bò tới, nàng tưởng rằng mình sắp bị chúng nó xơi tái thì bên tai chợt nghe một tiếng tiêu du dương bay bổng truyền tới, không hiểu sao chúng từ từ lẳng lặng bò đi không còn một mống. Thẩm Tuyết nương theo tiếng tiêu mà bước đi.
Thẩm Tuyết ngước lên nhìn chằm chằm vào tán cây rậm rạp phía trên. Nếu cô đoán không nhầm thì đó là một vật có nhiều gai nhọn. Bàn chông chẳng hạn. Một khi chạm vào sợi tơ mỏng manh này, thì nạn nhân sẽ biến thành tổ ong ngay lập tức.
” Có bẫy!”
Thẩm Tuyết nhíu mày và thận trọng nhìn quanh. Và điều bất hạnh là nàng đã bị tơ nhện bao vây tứ phía. Những lúc như thế này, nàng lại hận mình tại sao lại không có khinh công như người ta. Gặp trường hợp này chỉ cần nhún nhảy vài cái là thoát.
"Tứ phía đều là bẫy. A, đến cả dưới đất cũng có bẫy". Tự lẩm bẩm một mình, xem ra khổ rồi đây.
Đám lá dưới chân Thẩm Tuyết rất lạ. Chắc chắn có hố bên dưới. Chỉ cần nàng lùi một bước là rơi xuống bẫy. Có vẻ như lão quái vật quá ưu ái nàng rồi.
Thẩm Tuyết trầm mặc quan sát xung quanh. Chợt, đáy mắt nàng loé lên tia sáng. Nàng giảo hoạt lôi từ trong balo ra một sợi dây thừng dài đầu kia có gắn một cái móc sắt rất chắc chắn, cái này nàng dùng leo núi nha giờ có dịp để xài rồi, haha tự cười với bản thân.
Vươn tay nén lên một nhành cây lớn cho cái móc sắt cắm phật vào thân cây, nàng từ từ mò lên trên. Vừa mò lên trên đập vào mắt nàng là con rắn đỏ đen khi nãy, Thẩm Tuyết hoảng hốt sao lại là oan gia này chứ. Nhặt một hòn đá lên hướng phía xa ném đi tạo ra động tĩnh lớn dẫn dụ con rắn chết tiệt chạy đi, nàng nhân cơ hội sơ hở chạy trối chết.
Chân Thẩm Tuyết guồng chạy hết công suất. Đằng sau lưng, lũ rắn điên cuồng đuổi theo. Tốc độ của chúng thật khủng khiếp. Chẳng mấy chốc, chúng đã áp sát Thẩm Tuyết. Nếu còn ở hiện đại, chắc chắn nàng sẽ bồi cho chúng vài viên kẹo đồng hoặc một quả bom bi cũng không tệ. Nhưng đời lại không như là mơ.
Nàng nhíu mày nhìn xung quanh. Có rất nhiều cây cổ thụ. Giải pháp tốt nhất để thoát thân bây giờ là lên cây. Nghĩ là làm, nàng dậm chân lấy đà định bật lên một cành cây gần đó. Nhưng có một tiếng cạch rất nhỏ vang lên. Vạn vật trước mắt Thẩm Tuyết đảo lộn. Thân thể nàng bị nhấc bổng lên. Nàng rất muốn đâm đầu xuống đất mà chết cho rồi.
Thẩm Tuyết dở khóc dở cười. Chẳng biết bị treo lủng lẳng thế này là phúc hay hoạ nữa?
Đột nhiên, có một tiếng tiêu thanh thoát vang lên. Là tiếng tiêu khi nãy nàng dám chắc. Âm thanh nhẹ nhàng trầm bổng tựa cơn gió xuân khiến người ta ngây ngẩn. Nhưng âm thanh ấy bỗng trở nên sắc nhọn như muốn cứa vào tim người nghe. Đầu Thẩm Tuyết đau như búa bổ. Nàng nhăn mày chịu đựng. Mồ hôi túa ra từ hai thái dương
.
Last edited by BỘ SÁT; 27-12-2015 at 08:20 PM.
|