Vậy là đã qua cơn nguy hiểm, đường phố lại đông đúc, nhộn nhịp như bình thường. Có mấy chiếc xe lăn kềnh ở lề đường, rồi cả một vụ đâm nhau, xe máy đập vào cột điện vỡ đèn, vỡ yếm, xe đạp méo vành, bay ghi đông, nhưng không ai chết hay bị thương gì đáng kể. Cách đó không xa có tiếng phàn nàn líu ríu không rõ trên vỉa hè, mấy người cặm cụi phủi sạch bụi trên quần áo, đôi khi lại có người đưa cặp hay túi xách lên phía trước để chắn đám bụi lá cuốn tung trong cơn gió ào ào qua. Thỉnh thoảng có một vài nhóm túm tụm rì rào, có người đi bộ lại cứ ngỏng cổ lên nhìn trời, vài cô kéo váy lên túm lại để lộ đôi chân trần trắng trẻo chạy như vịt, có đám lại cười khoái chí vang cả góc phố. Tuy nhiên phần đông phương tiện giao thông trên đường cứ lao đi một mạch, không để ý tới quang cảnh xung quanh.
Ngoài ô tô, xe máy, nhìn khắp con phố cũng chẳng tìm thấy cái xe đạp nào mà bánh lại quay tít không khác gì được lắp động cơ như ở chiếc xe cào cào này. Mặc cho thế giới người đi xe đạp cứ ung dung như ngoạn cảnh, riêng hắn vẫn phóng hết tốc lực. Miệng thở không ngừng, mắt căng không chớp, hắn guồng chân, nhấn mạnh đến mức thỉnh thoảng trượt cả bàn đạp. Giữa những làn xe chạy loang loáng lướt qua không ngớt, hắn chẳng cần biết nguy hiểm hay đoạn ngược chiều, cứ luồn lách phóng một mạch, vậy mà trong đầu vẫn còn mong có thể nhanh hơn nữa.
Nhiều người đi đường thấy hắn thì phát hoảng, phải dạt ra xa, có mấy bác xe máy đang phóng ầm ầm phải phanh cứng lại, suýt ngã, vừa thở phì phì vừa cáu tiết chửi bậy. Hắn thì không bận tâm điều đó, vì ai nấy có mắng chửi gì cũng đều nhanh chóng mất hút ở phía sau. Tuy nhiên, cứ cắm đầu cắm cổ lao hộc tốc được nửa quãng đường thì hắn thở không ra hơi nữa. Dừng xe bên vệ đường, tựa vào gốc cây sữa, hắn há miệng như cá hớp lấy hớp để không khí vào trong buồng phổi đã cạn, hai mắt hoa hết cả lên. Sau một hồi chạy ma-ra-tông trên xe, đầu tóc chàng trai trẻ bơ phờ, quần áo xộc xệch, cả người phừng phừng tỏa nhiệt nhưng hơi nóng phả ra lại tan biến ngay vào trong không khí, đôi tay hắn còn run run vì lạnh.
Hoàng. Mười tám tuổi. Học sinh lớp mười hai, trường Chuyên cấp ba. Đúp một năm.
Khi hơi thở nhẹ dần, Hoàng xem xét lại trang phục một chút, phủi đi lớp bụi bám trên quần áo. Quãng này cũng có nhiều người qua lại nhưng ít xe cộ và bớt ồn ào hơn lúc nãy. Thời tiết có vẻ mát mẻ, không mấy người vội vã, chẳng ai chú ý tới hắn, chỉ trừ vài đứa trẻ con đi qua, có đứa còn bước tới, nhìn hắn một cái rồi lại chạy đi. Lúc này, Hoàng bất thần nghĩ về chuyện xảy ra mấy phút trước, chợt cảm giác không khí như vào giữa Đông, trên mặt đổ mồ hôi lạnh. Hơi run run, hắn khẽ ngoái lại đằng sau quan sát, rồi không dám nghĩ tiếp, lập tức lấy xe hùng hục đạp về nhà ngay.
Hoàng xưa nay vẫn biết bản thân không hoàn toàn bình thường, có lẽ cũng một vài người xếp hắn vào loại hơi hâm hấp và hoang tưởng. Nhưng cả đời chàng thanh niên này chưa bao giờ nghĩ tới những gì quái gở vừa diễn ra đối với hắn, mà sự việc vẫn còn rõ mồn một trong trí óc như thế, chắc là sự thật chứ chẳng phải chuyện hoang đường. Trong đầu Hoàng cảm thấy như có thứ gì đó kinh khủng đang đuổi theo sau lưng, hai tay siết chặt ghi đông, nghiến răng, hắn gồng chân đạp nhanh hơn. Có điều, cứ như vậy được thêm nửa đường nữa thì mỏi rã, căng cứng cơ bắp, rốt cục hắn đành phải từ từ thong dong đi về nhà. Có lẽ một phần cũng vì không khí trên đường lớn quang đãng dễ chịu, không còn áp lực của bóng tối nữa.
Vài phút sau thì về đến ngõ, cũng chỉ còn mấy trăm mét nữa thôi là về tới nhà rồi, không khí vẫn bình ổn và dịu mát. Ở giữa đường có đám trẻ nhỏ đang nô đùa nên Hoàng xuống xe và dắt bộ, dù sao như vậy cũng khiến đôi chân thấy thoải mái hơn. Hoàng học trên thành phố này từ năm mới vào cấp hai, suốt sáu năm liền hắn ở cùng với chú ruột, vì nhà cô chú không phải có điều kiện lắm nên chỉ sắm được một căn ở sâu trong ngõ chứ không phải gần chợ hay mặt đường gì cả. Ngõ dẫn từ mặt đường lớn vào đến nhà được cái cũng không quanh co vòng vèo gì, chỉ có điều nó dài cũng vào tầm mấy trăm mét chứ không ngắn. Suốt con ngõ này chỉ thấy mỗi bọn trẻ và lác đác vài người lớn, có một ông thợ điện mặc áo xám đang chọc ngoáy ở trên cao, cái thang hơi rung rung nghe “cót két, cót két”. Tuy hơi vắng vẻ, nhưng ít nhất cũng không có cảm giác bị đe dọa.
Nhìn lũ trẻ thích thú chơi chạy đuổi cười rộn cả ngõ nhỏ, tự dưng Hoàng thấy bớt sợ hơn một chút. Nhưng rồi ngay lập tức những hình ảnh về vụ việc khi nãy hiện trở lại trong đôi mắt hắn, đáng sợ chẳng khác nào trái cấm đóng sọ người. Tuy không bị run bắn lên, nhưng không khỏi có cảm giác hoảng hồn, có điều thực tế là đang ở một nơi khá an toàn nên hắn mới dám nghĩ tiếp. Thậm chí sau vài giây rối rắm, hắn đâm ra nghi ngờ về tính đích xác của chuyện ấy hơn là tiếp tục sợ nó. Những suy nghĩ cứ miên man chạy loạn trong đầu.
“Chúng là ai? Liệu chúng có phải là bọn nghiện không nhỉ?… Chúng rất giống bọn nghiện, nhưng…”
“Khoan đã… Liên quan gì đến trời tối?… Tại sao trời tự dưng tối om như thế, rồi đúng lúc này bọn chúng lại xuất hiện?”
“Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng muốn bắt mình cơ chứ?”
“Chúng… không thể nào… chúng… không phải là người. Không thể, vậy lẽ nào… chúng… là ma?”
“Liệu có liên quan gì đến vụ Tru tiên luyến mà mình và thằng kia định xây dựng không nhỉ?”
“Không, làm gì có ma! Chẳng có quái vật gì hết. Nhưng, nhưng cũng không thể là giả, chúng đã đánh mình cơ mà. Hic hic, rõ ràng là bị bóp cổ… còn bị đánh nữa… đến bây giờ vẫn còn đau!”
Hoàng sờ sờ một tay lên cổ mình, vẫn còn thấy ran rát và cái cảm giác nghẹn họng lúc bị bọn người kia bóp cổ.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Thôi được rồi, hay là mình ngủ gật và nằm mơ.”
“Cũng không phải vậy. Không thể! Hay là mình bị thay đổi ký ức nhỉ, cái kiểu de-ja-vu gì gì đó mà thằng Ken có lần nói…”
“Vậy chẳng lẽ những gì vừa nãy… không phải là thật hay sao?”
“Hay chúng là… bọn bắt cóc, và… mình bị lú lẫn?”
…
Sau một hồi suy nghĩ, vẫn không thể lý giải được gì về sự việc quái đản vừa trải qua, Hoàng đã tự đặt ra một nhiệm vụ là phải về báo cáo với ông chú của mình. Chú ruột mà hắn đang ở cùng là cảnh sát, làm trong ngành điều tra, hắn cho rằng chú ấy có thể có năng lực để giải quyết vấn đề khủng khiếp này, vì chú ấy là người lớn.
“Đó là phương án duy nhất, cần thiết, phải được thực hiện ngay!”
Hoàng khẳng định điều đó trong đầu, nhưng được một lát thì hắn lại thắc mắc:
“Liệu chú ấy có tin không? Lấy gì làm bằng chứng bây giờ?”
“Một người không mê tín làm sao tin chuyện này chứ. Mà kể cả người mê tín, nếu nói ra như vậy liệu có ai tin đây?”
“Nếu không tin thì làm thế nào bây giờ? Nếu chú ấy tin thì…”
Về đến đầu ngõ nhỏ nhà mình, đôi chân Hoàng quen đường tự động quặt sang lối rẽ vào xóm. Đầu xóm là một ngôi nhà có kiến trúc hơi cổ, cánh cửa sơn màu đỏ đóng chặt, sau lớp kính cửa là rèm che kín bưng, có tiếng lạch cạch khẽ vang lên, chắc vì gió thổi qua.
Ngôi nhà này chiếm một khoảng đất tương đối rộng ngay đầu veo, địa thế khá đẹp, đôi khi bị phàn nàn vì chắn hết không gian trước mặt của mấy ngôi nhà phía sau. Chủ của nó là một cặp vợ chồng già, đặc biệt ở chỗ cứ mùa hè thì ông già ở, còn mùa đông thì lại có mỗi bà cụ ở. Nhà này rất ít khi mở cửa vào buổi sáng, một tuần nay cũng không hề thấy bà cụ đâu, cứ đóng như vậy suốt. Ngoài ra còn có một điểm khác người nữa, đó là nó chỉ có một tầng nhưng tương đối cao, và tường bao thì xây cao vút như tường thành. Đối với bọn trẻ con ở xóm, ngôi nhà lúc nào cũng kín như một thế giới khác. Thậm chí có đứa còn bảo trong nhà có ma, hay có nhiều ông kẹ. Vẫn biết rằng bà cụ rất hiền (còn ông cụ thì hơi dữ), nhưng dù sao lũ trẻ trong xóm vẫn cứ thấy sờ sợ, có lẽ bởi ngôi nhà này có vẻ ma quái so với những ngôi nhà khác. Tuy nhiên dần dần rồi cũng quen, đám trẻ chiều chiều vẫn cứ ra đây đùa chơi, hóng mát, lê la trước hiên nhà. Chúng chỉ không dám ra vào ban đêm, và không dám nhòm vào trong nhà mà thôi.
(hết chương 1)