Lúc này ngồi ở bệ hiên dưới cửa ngôi nhà đầu veo ấy là một đứa nhỏ, vừa đung đưa chân vừa cặm cụi nhìn cây bàng ngay trước mặt, chẳng hiểu tìm được điều gì lý thú ở gốc cây ngoài mấy cái lá úa mà gù cả lưng ngó chăm chăm vào đó. Mải mê suy nghĩ, lúc ấy Hoàng mới ngước lên nhìn, tức thì vẻ hốt hoảng trên gương mặt bỗng tan dần. Không ngờ đó chính là thằng Trung, ở trên Thủ đô hẹn về chơi.
“Ôi! Mình quên mất, lúc nãy đang lo nó không biết đường, may quá nó đã về được đến đây rồi. Phù!”
Nhác thấy bóng người dắt xe đến, thằng bé kia vội ngẩng lên nhìn, chớp chớp mắt mấy cái rồi toét miệng cười, gương mặt trẻ con lộ rõ vẻ hân hoan:
– A, anh Hoàng. Anh đi đâu về đấy?
Vốn đang mải miết suy tư về sự việc đáng sợ vừa qua, lúc này nhìn thấy đứa em cười tươi tâm trạng Hoàng chợt đỡ hẳn. Hắn tạm thời nén chuyện kia lại, tiến về phía thằng em.
Thấy cái mặt ngô nghê của thằng này là đã khó nhịn được cười rồi. Thoắt cái mấy năm không gặp mà nó thay đổi khá nhiều so với trước, người lớn phổng lên, chỉ có cái bản mặt oắt con, nghịch ngợm, nhăn nhở, lại có tí ngờ nghệch thì vẫn thế.
Trung. Em họ của Hoàng. Mười một tuổi. Học sinh lớp sáu, sống tại Thủ đô.
Thằng cu vừa trông thấy ông anh liền nhảy ngay xuống bước đến, còn Hoàng thì tiến lại dựng xe, gương mặt vốn đang đăm đăm cũng nở ra một nụ cười như quên cả lo lắng:
– Đi ăn sáng chứ đi đâu. Thế mày về lâu chưa?
Trung bước tới gần, mắt dòm ngay vào giỏ xe còn miệng vẫn đáp:
– Em vừa mới về lúc nãy, khoảng mươi mười lăm phút thôi. Mà cái gì đây?
Hoàng không trả lời, quay đầu ngó quanh, rồi nhìn thằng nhỏ hỏi tiếp:
– Có ai về cùng nữa không?
– Không. Em chỉ đi một mình thôi… Ui, sách à, sao nhiều vậy…
Hoàng có chút bất ngờ, tiến đến bên cạnh ngắm nghía đứa em, chặc lưỡi:
– Ái chà chà, đi một mình cơ à. Hai năm không gặp, nom nhóc mày lớn phết rồi nhỉ! Vậy mày vào đây bằng xe ôm, xích lô, hay là chú Thích ra đón?
Hoàng vừa khen vừa xoa đầu, vỗ vỗ vào vai và lưng thằng nhóc. Thực lòng hắn cũng thấy vui vui vì đứa em mình đã lớn thế này rồi.
Trung quay ngay lại, tỏ vẻ không thích bị xoa đầu:
– Ái, ngứa. Đâu có, anh đừng có coi thường, em tự đi bộ vào đây đấy.
Giờ thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Hoàng nhìn kỹ lại đứa em họ của mình, dò xét nét mặt tự tin của nó:
– Úi giời, đi bộ bốn cây số á! Tiến bộ gớm, hồi trước rủ đi chơi mày nhát chết lắm cơ mà, có ra hồ Tây thôi mà còn không dám đi. Dạo này giỏi dữ nha!
Thấy thái độ ông anh như thế, Trung khoái trá tít mắt cười hì hì:
– Đùa đấy. Em về cùng với anh Tiên. Chứ đi một mình thì… ngại lắm!
Hoàng phồng mũi, cười phì, toan cốc cho nó một cái:
– Thằng lỏi con, biết chém gió với cả anh à! Thằng Sứt ấy hả, thế nó đâu?
Trung chưa kịp trả lời, thì đằng sau có âm thanh nhẹ nhàng vui vẻ vang lên:
– Sứt cái gì mà sứt. Tao đây.
Hoàng ngoái lại nhìn, thấy một chàng trai xuất hiện ở chỗ bụi cây gai xanh rì, nơi có con đường mòn dẫn ra bãi cát lớn phía sau. Thằng nhóc ấy có gương mặt khôi ngô, kiểu mặt mà đi bán hàng thì rất dễ lừa người, bước chân khoan thai, trông cũng ra dáng thanh niên gớm.
An Tiên. Anh họ của Hoàng. Mười bốn tuổi. Học sinh lớp chín, sống tại Thủ đô.
Vẻ mặt tươi tỉnh, Tiên rảo bước nhanh hơn lại chỗ hai đứa, nhìn Hoàng hỏi han:
– Mày đi đá bóng về đấy à? Có túi gì mà to vậy?
Không tránh được tò mò, Tiên dòm vào cái túi nơi tay thằng Trung, rồi giở ra xem xét. Trong ấy có mấy quyển sách và một cái máy tính, nãy giờ nó xóc tưng tưng suốt quãng đường Hoàng phóng xe, chẳng biết có bị ảnh hưởng, chập mạch gì không.
An Tiên là con út của chị gái bố Hoàng, và bằng tuổi với em trai hắn. Thực là lâu không gặp đứa nào trông cũng khác cả. Hoàng để ý quan sát thấy thằng này mới mấy năm mà phổng phao hẳn, đúng là đang tuổi lớn, phong cách cũng có nét chững chạc hơn trước, không hề giống cái đứa be bé thấp thấp mà nghịch như quỷ ngày nào. Có điều nhìn nó diện quần chùng áo dài, cứ cảm giác vừa nhỏ vừa lớn, chắc tại đang bắt đầu trưởng thành, trông khá ngộ nghĩnh.
Hoàng hỏi:
– Đi đâu mà chui tít ra đằng sau ấy thế. À, mày được nghỉ mấy ngày mà về đây?
– Thì ra, toàn sách với… máy tính à. Ờ, được nghỉ một tuần. Sách gì mà dày thế, ái chà Nghìn lẻ một đêm, nặng đô nhỉ. Ồ có cả Phong Vân nữa này, truyện này hình như nổi tiếng lắm phải không, tao cũng chưa đọc thử.
Nghe giọng tỉnh bơ của Tiên, Hoàng không khỏi ngạc nhiên:
– Cái gì, một tuần? Dịp gì mà nghỉ nhiều vậy? Đã đến Tết đâu?
Cứ coi như không, Tiên lôi hẳn cái túi ra xem, ngẩng lên chặc lưỡi:
– Thì… mấy năm nay anh em không gặp nhau, chẳng lẽ không về chơi được lấy một tuần. Để rồi cho mày xem, tao không như ngày xưa nữa đâu. Mà thôi, mày về cất xe, rửa ráy đi đã!
Nghe cái câu “tao không như ngày xưa nữa đâu” mà Hoàng cũng đâm ra tò mò, nhưng ý nghĩ “về nhà” làm hắn sực nhớ ra chuyện quan trọng đang cần làm. Sắc mặt hơi tái đi, giọng hắn cũng trầm xuống:
– À ừ… chúng mày đợi tao tí nhé!
– Nhanh lên đấy!
…
Giọng thằng Trung hau háu vang lên:
– Đâu, cái gì hay, đưa em xem… Để em xem trước!…
Hai đứa nó chúi mũi vào nhau xem cái túi sách, không phát hiện ra sắc mặt Hoàng vừa vụt thay đổi, còn hắn đạp chân chống cạch một cái rồi lách cách vừa dắt vừa chạy về nhà.
Lúc này, trong cái sân chung của cả xóm không thấy ai rỗi rãi ra chơi cả, nhà nào cũng có việc của nhà nấy. Bên kia có tiếng càu nhàu của ông râu xồm – đạp xích lô, với cô con dâu mới, cô này xem chừng vụng về nên hay bị quạt. Nhà làm hàng mã đối diện thì bận tíu tít với đống đồ người ta đặt hàng, ngựa giấy voi giấy phơi đầy trước cửa. Ồn ã nhất là nhà ông bác làm cơ khí ở ngay bên cạnh nhà Hoàng. Nhà bác này ham việc chẳng thiết nghỉ ngơi gì, lúc nào cũng thấy tiếng khoan thép ken két, tiếng búa nện rầm rầm. Ai không quen mà đứng gần mấy phút thì ù hết lỗ tai, lại ở đây thêm nửa tiếng nữa thì đầu óc phát điên. May ra đến tối cái xóm này mới được yên bình.
Về tới cửa, thấy cổng sắt chỉ khép hờ, Hoàng khẽ đẩy mở rồi dắt xe vào sân. Trong sân vẫn thấy bừa một đám lá rụng tán loạn từ cây sữa rơi xuống, xem chừng hôm nay “bà chủ” lại lười rồi. Phía góc sân có một chiếc Wave Thái cũ đang được khóa càng, và một con xe ga mới cứng siêu bự, khóa chặt bánh, trên xe còn treo một túi đồ ăn vừa đi chợ về. “Chắc nhà này dậy rồi đây”, Hoàng lẩm bẩm, lật đật dắt xe đạp sang góc sân trống. Hắn nghiêng đầu ngó qua cửa sổ, nhưng trong nhà không thấy ai cả. Cửa mở toang, im ắng, có cảm giác gì đó là lạ, hình như xuất phát từ khoảng tối sâu phía cuối gian bếp.
Những khoảng tối đối với Hoàng lúc này chẳng khác gì nỗi ám ảnh vẫn đeo bám. Một cảm giác bất an trỗi dậy trong người chàng thanh niên, cứ như có thứ gì đó từ quá khứ tràn về rồi nhuốm hết bầu không khí trong căn nhà có vẻ tĩnh lặng và vắng tanh này. Hoàng chợt cảm thấy nôn nao khắp người, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, hắn lập tức dựa xe và lao vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi:
– Chú Thích, chú Thích! Chú Thích ơi!
Tiếng gọi của Hoàng chói lói, vang khắp căn nhà, như muốn phá tan hết những u tối đang đeo bám theo mình. Chợt hắn phát hiện, hình như có ai đó đang ở trong phòng tắm nhưng không lên tiếng trả lời. Rõ ràng là tiếng nước chảy róc rách, rồi tiếng xối vòi hoa sen, có làn khói mỏng ấm áp bay ra từ khe kính nhỏ in hình hoa văn nổi phía trên cao, cùng với mùi sữa tắm pha nước hoa nổi tiếng dành riêng cho phụ nữ. Gấp quá Hoàng liền chạy xộc vào, nhưng vừa bước tới bàn ăn thì hắn giật mình nghĩ lại “chắc là cô Lan Anh”. Đang lúc rối trí, hắn quay vội ra rồi lại hét toáng lên:
– Chú Thích! Chú Thích ơi!
Rồi hắn lịch bịch chạy lên cầu thang, chạy được đúng ba bước thì gặp ngay ông chú mà hắn réo tên nãy giờ đi từ trên gác xuống. Bước chân ông chú sầm sập vội vã, chỉ nghe là đã thấy thái độ có vẻ không bình thường.
Chú Thích không thuộc dạng đô con, nhưng khá đậm người, cơ thịt săn chắc do chăm tập luyện thể thao. Nét mặt của người đàn ông này nhiều năm không thay đổi, mang vẻ sương gió, hơi rô rỗ nhưng không vì thế mà gây mất cảm tình. Xét cho cùng thì ông chú không đẹp trai mấy, nhưng Hoàng từng nghe nói ngày trước ông ấy có nhiều bạn gái lắm, thậm chí tới giờ vẫn đầy cô theo. Ông chú này có đặc điểm: khi cười thì dễ nói chuyện, tán gái mồm dẻo như kẹo, nhưng lúc chú ấy tức lên thì kẻ khác hãy biết đường mà không nên rườm lời. Về chuyên môn công tác, chú Thích được liệt vào hạng hung tinh của bọn tội phạm, không ít thì nhiều cũng hơn được vài ông cùng phòng trong sở cảnh sát thành phố. Một kiểu người rất thực tế, không quan tâm nhiều đến mấy chuyện vụn vặt, và có độ mê tín rất thấp. Mặc dù câu chuyện của Hoàng mang điểm then chốt là rất khó thuyết phục, trong khi hắn lại chưa hề chuẩn bị cách trình bày cho hợp lý, nhưng sự việc xảy ra khi nãy quả thực vô cùng đáng sợ, Hoàng cho rằng chú Thích là người biết suy xét, nên hoàn toàn có thể tin tưởng.
Thấy thái độ của ông chú hình như không được nhẹ nhàng lắm, sự vội vã trong Hoàng cũng giảm bớt, nhưng rồi cơn hoảng loạn không kìm được lại bùng lên, hắn vẫn hét lên như vớ được phao cứu sinh:
– Chú Thích! Chú…
Tiếng hét lớn bất chợt tắc nghẹn, cơn sóng trào kia trong chớp mắt đã bị đông cứng.
Chú Thích vừa nhìn thấy mặt Hoàng đã cau rúm chân mày, không biết có liên quan gì đến dư âm của vụ đồng hồ báo thức lúc sáng không. Hai mắt chú trừng trừng như lóe lên một cách dễ sợ, chỉ tay quát:
– Thằng kia, mày làm cái gì mà cứ ầm ầm ĩ ĩ lên thế hả? Cháy nhà à? Mới sáng ngày ra… mà sao mày nhếch nhác thế?
– Nhưng…
Hoàng như bị át vía im thít, ngập ngừng không ra câu. Chú Thích vẫn chưa hạ giọng, gắt lên:
– Có chuyện gì, không nói mau đi?
Cổ họng nghẹn lại như hóc phải cục đá, hắn nhìn chú mình không chớp mắt, miệng cứ há ra mà không nói nên lời, mọi tiếng kêu cứu trong đầu tan biến sạch.
“Cái nhẫn! Cái nhẫn! Chính là cái nhẫn ấy!”
Da mặt tê rần, Hoàng như chết lặng đi, chỉ vì nguyên nhân duy nhất, trên tay chú Thích có một chiếc nhẫn la-de đang lấp lóe đỏ.
Sự việc không thể tin được. Xuất hiện nhanh quá.
Nếu có điều gì chờ đợi Hoàng ở căn nhà này thì đây là thứ hắn không ngờ tới nhất. Sự sợ hãi tiềm ẩn đã bùng lên và bao trùm lấy chàng thanh niên. Chỉ trong tích tắc Hoàng bị giam cứng ở giữa cầu thang, toàn thân mất đi cảm giác, giống như đang chìm vào trong bóng tối. Một ngày vừa mới bắt đầu mà bao nhiêu thứ khủng khiếp nhất đều đổ dồn hết vào hắn.
Chú Thích chớp chớp mắt, lấy làm khó hiểu, nét tức giận thay bằng vẻ ngạc nhiên, hỏi lại:
– Ơ hay, cái thằng này, mày bị làm sao thế? Có chuyện gì thì nói đi xem nào. Thần kinh à?
Hoàng ngây người như tượng gỗ, không dám thở mạnh, chỉ lẩm bẩm rất khẽ:
– Không, không có gì ạ!
– Hừ, mẹ sư nhà mày, ầm ĩ hết cả lên!
Chú Thích thở phì, đi ngang qua mặt Hoàng cứ ngó chằm chằm. Nét mặt chú nghi nghi hoặc hoặc, ánh mắt sâu xa khó dò, khiến Hoàng cũng không dám nhìn thẳng. Chú bước lạch bạch nốt mấy bậc thang, tiếng chân không nhẹ bớt. Cái quần soóc rộng của chú phập phồng như có gió lùa, chiếc khăn trắng lớn vắt trên vai đong đưa, và chấm sáng đỏ mờ từ mặt chiếc nhẫn hắt ra chạy loạn trên tường, trên tủ.
Xuống nhà rồi, ông chú còn bụp thêm một câu:
– Thằng hâm! To đầu bằng ấy rồi mà…
Chú rẽ vào phòng tắm, trước khi đi khuất qua gầm cầu thang còn ngước lên liếc Hoàng một cái nữa. Tia nhìn sắc và tinh vi làm hắn điếng người. Vẫn đứng chôn chân ở đó, hơi thở của hắn lớn dần, đến khi chú Thích vặn núm cửa phòng tắm cạch một cái, không rõ bằng can đảm từ đâu hắn chợt buột miệng hỏi:
– Chú… cái nhẫn ấy ở đâu đấy ạ?
Chú Thích gắt:
– Ở đâu mày hỏi làm gì!
Đến đây, Hoàng không kìm được hơi thở của mình gấp gáp trở lại, hai chân thoát khỏi trạng thái giam cứng chạy vội lên gác xép, như tìm đến chỗ trốn duy nhất vào lúc này, hắn mở ngay cửa hầm chứa đồ để chui vào.
(hết chương 2)