Ở đoạn giữa cầu thang từ gác xép đi lên tầng hai có một cái cửa gỗ thụt vào phía trong, đó chính là cửa vào hầm. Lúc loay hoay mở Hoàng còn nghe giọng cô Lan Anh trong phòng tắm vọng lên câu được câu chăng.
– Gớm, anh làm… quát to thế!
– Quát cái gì, sáng ra… loạn nhà lên!
– Anh chỉ giỏi dọa trẻ con… Chúng nó về… chú thì cứ ngủ tít.
– Đứa nào về?
– Thằng Tiên… Trung.
– Tiên… thằng nào?
– Ơ, anh này bị ấm đầu à… cho lắm vào!
– Hai đứa ấy… Sáng nay… nó về chơi… dắt con bé Cà chua đi chơi…
– Ô, vậy hả. Hôm nay tự nhiên lại đông vui nhỉ…!
– À này, Hoàng ơi,… thằng An…
Mãi mới mở được cửa hầm ra, Hoàng đóng sầm ngay lại, câu cuối cùng mà hắn nghe được là tiếng cô Lan Anh, âm thanh ấy tưởng như cố hét lên với hắn nhưng cũng chỉ nghe loáng thoáng, chẳng rõ đầu đuôi, bởi vì hiện giờ Hoàng chỉ nghe thấy một thứ duy nhất là tiếng tim mình đập mà thôi.
Vì không kịp bật công tắc điện bên ngoài nên trong hầm hơi tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt rọi từ ngoài vào qua mấy ô cửa kính nhỏ, làm nó đỡ tù mù. Hoàng ngồi phệt ngay xuống đất, cạnh một đống sách cũ, thẫn người nhìn ô kính ngay trước mặt.
Cái khoang này gọi là hầm vì nó được xây ngầm và kín ở trong tường so với gian ngoài, diện tích không rộng lắm, trần thấp, thực ra giống như một hốc xép hay một cái kho nhỏ hơn là cái hầm. Nó dùng để chứa những đồ đạc lặt vặt ít sử dụng, sách báo cũ, và là nơi có tủ để đồ của Hoàng. Cũng vì nó kín, tương đối ấm cúng, nên những khi muốn ở một mình, nhất là mùa đông, Hoàng thường chui vào đây, đóng cửa, nhảy lên mấy tấm đệm xếp ở phía trong, đắp chăn, đọc sách, suy nghĩ, hoặc ngủ. Quả thực đây là một nơi khá lý tưởng cho những giây phút muốn tự kỷ hoặc đọc truyện.
Bây giờ không phải là lúc để làm những việc ấy, phía trên đầu có bóng đèn tròn rất sáng và ấm nhưng lại đang tắt. Hoàng thì bị ám ảnh bởi bóng tối nhưng cũng không dám trở ra nữa hắn đã chốt chặt cửa, chỉ muốn một mình, chỉ muốn được yên. Hắn bó gối, siết chặt, thu mình, lúc này trong căn hầm chẳng cảm giác thấy sự tồn tại của bản thân, chỉ có sự u ám, lạnh giá, thở, sợ, và tim đập.
Vẫn không rời mắt khỏi ô cửa, trong đầu Hoàng hiện rõ mồn một hai chữ khiếp đảm. Dần dần căn hầm có vẻ sáng hơn, nhưng trước mắt hắn thì càng lúc càng mù mịt. Tất cả những gì mà hắn đang nghĩ đến đều là những thứ con người không thể tưởng tượng nổi. Tất cả những gì kinh hãi nhất, khó tin nhất cũng không so sánh được với chuyện hắn vừa thấy. Hoàng lại rơi vào trạng thái hoảng loạn.
“Chú Thích… chú ấy… cũng bị như bác Hồng rồi. Bác Hồng bị chúng giả dạng đúng như thế… chúng đã đến tận đây rồi sao!”
Tiếng thở của Hoàng bắt đầu lẫn với tiếng hức hức, những tiếng rên mà hắn không kìm hãm được. Hai tay hắn đang run, hai đầu gối bó lại cũng đang run, thậm chí hai mép hắn cũng đang run lên lẩy bẩy, răng đập vào nhau cành cạch.
“Chú Thích cũng bị chúng bắt rồi. Làm sao bây giờ? Còn ai giúp mình bây giờ? Chết rồi, mình chết đến nơi rồi!”
“Ông trời ơi, chuyện này có phải là thật không vậy?… Sao nó lại đến với con?… Hic hic! Rõ ràng là thật mà, mọi thứ đều là thật hết mà… “
“Trời bỗng dưng tối om, rồi… một đám ma quỷ, đúng là ma quỷ. Tại sao chúng lại phục kích mình chứ? Nhẫn la-de… chúng không hề giống người, chúng là thứ gì? Thật đáng sợ! Bọn trộm cướp giết người không thể làm mình sợ như vậy được. Chúng còn biết… biến hình nữa cơ mà. Rõ ràng, rõ ràng… chúng là… ma, hic…”
Càng nghĩ hắn càng thấy sợ và hoảng hơn, đầu óc bắt đầu chắp nối bậy bạ, liên tưởng tới những thứ vốn cho rằng không có thực.
“Ma… ma… ma ư?”
“Nếu là ma… thì chúng từ đâu tới?… Tại sao chúng lại muốn bắt mình?”
“Chúng là ma… hay chúng chính là âm binh? Vậy thì chúng là quân của Diêm Vương rồi. Chúng muốn mình chết ư… hơ hơ… Mình tới số chết rồi sao? Mình đắc tội gì với Diêm vương mà ông ấy sai âm binh lên bắt?”
Mới mười tám tuổi, dù có lớn hơn các bạn đồng lứa một tuổi, cuộc sống cũng từng gặp nhiều khó khăn, nhưng chưa bao giờ Hoàng bị hoảng loạn đến mức như vậy. Mang trong mình một thân võ công mấy năm trời tu luyện mà hắn có thể vỗ ngực tự hào với đời, nhưng không thể giúp hắn chống đỡ lại những dòng suy tư kinh hãi, rối loạn, đang đè lên từng nhịp thở khiến cả cơ thể không ngừng run rẩy. Dường như lúc này chàng thanh niên mạnh mẽ như Hoàng cũng chỉ là một đứa trẻ nít, không hơn không kém.
Một giọt nước mắt ứa ra, chảy xuống tận cằm, rồi kéo theo những giọt khác cứ nối đuôi nhau lã chã nhỏ xuống đầu gối. Hoàng run, lạnh, chưa bao giờ cảm nhận rõ như vậy sự cô đơn, trống vắng, nhỏ bé, yếu đuối và sợ hãi. Những tiếng rên khàn khàn ngắt quãng bật ra khỏi cổ họng hắn, hắn khóc, việc mà rất lâu rồi hắn không làm. Khi còn chưa trưởng thành, hắn có thể chịu được người lớn quát mắng, có thể chịu được đòn roi của bố mẹ, khi vào cấp ba hắn đã có thể nhẫn nhịn khi bị kẻ khác sỉ nhục, nhưng giờ đây những tiếng than cứ tự động nấc lên như chỉ chực vỡ òa. Hoàng chưa bao giờ thấy lo lắng cho tính mạng của mình đến như thế. Trước mắt hắn, có lẽ là cùng đường rồi.
“Bố mẹ ơi, hic hic… con sắp chết rồi, chúng sắp bắt con rồi. Bà ơi… hu hu! Ai cứu con bây giờ?”
Hình bóng những người thân lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Anh, chị, em, rồi đám bạn thân ở trường vẫn hay đú đởn, nghịch như quỷ sứ, chẳng có đứa nào ở đây cả. Hắn biết rằng tất cả mọi người đều thương hắn lắm. Hoàng khóc, nước mắt chảy ròng ròng, nghĩ đến cảnh mình bị bọn ma quỷ ấy giết, bị xé xác, bị băm vằm, đem vào chảo dầu sôi, chết không toàn thây. Đám tang Hoàng sẽ là tang lễ vắng mặt, chỉ với vạt áo đẫm máu trong quan tài. Cảnh Hoàng bị lũ quỷ bắt xuống âm phủ, mất tích, vĩnh viễn không còn ai biết đến nữa. Trong lời điều văn dành cho hắn, Nguyễn Thành Hoàng, một đứa trẻ mới lớn, sống ở cõi đời chưa đầy hai mươi năm, là trưởng nam và đang là niềm hy vọng sáng sủa trong một đại gia đình, mà bỗng dưng chết không siêu sinh. Họ sẽ khóc ngất, đau khổ vô cùng. Bà nội sẽ sao đây, từ khi ông mất, bà chỉ còn một mình, lại già cả, cứ trái nắng trở trời là hay ốm, ngày ngày chỉ mong con mong cháu, nếu biết tin đứa cháu đích tôn có mệnh hệ gì chắc bà khó mà chịu nổi. Một thành viên hết sức vui vẻ, một điểm sáng trong lớp học hết sức đoàn kết, mà đột ngột biến mất chẳng ai hay.
Suýt nữa Hoàng đã khóc thét lên, nhưng nỗi sợ đã khiến hắn vội vàng bịt lấy miệng, cố nín lại thành một đợt nấc giàn giụa. Cơn xúc động tột bậc ấy nguôi dần, cảm giác run rẩy theo thời gian cũng giảm bớt. Hoàng thả chân, ngồi thừ người ra vì mệt, bàn tay ướt đầy nước mắt buông thõng xuống qua ngực chạm phải một vật cứng, vang lên tiếng cạch nho nhỏ. Cúi xuống, tay hơi run, cởi cúc áo, Hoàng nhẹ nhàng lấy ra, đó là sợi dây chuyền bằng bạc vẫn đeo ở cổ. Một chiếc hộp hình tròn, dẹt, màu trắng bạc gần như màu bạch kim, rất sáng, vẫn móc ở dây chuyền. Như thường lệ, Hoàng khẽ cậy mở nắp và chăm chú nhìn.
Trong chiếc hộp mỏng ấy có dán một tấm ảnh tròn nhỏ, tuy nhỏ nhưng rất nét, trong ảnh là hình một cô gái rất trẻ – bạn gái của Hoàng, hắn luôn tự nghĩ như vậy. Một cô gái ở cách đây rất xa, một khoảng cách không ai có thể đoán biết, vì chính Hoàng cũng không biết gì hơn cả, chỉ luôn nghĩ rằng rất rất xa mà thôi.
Kể từ ngày có cơ may tìm được bức ảnh này, hắn luôn tâm niệm về một người con gái ở trong lòng hắn, một hình tượng mà hắn muốn tôn thờ tự lúc nào. Cuộc sống đối với mỗi người đều không phải luôn suôn sẻ, nhất là đối với một kẻ hơi khác thường như hắn thì một hình bóng để có thể tin yêu sẽ có một vai trò vô cùng quan trọng. Mỗi lần nhìn bức ảnh ấy, mường tượng ra một người con gái ở bên mình, Hoàng lại cảm thấy thư thái, dễ bỏ qua những điều không đâu, lại muốn cố gắng hơn trong mọi việc.
Bức ảnh nhỏ này đặc biệt ở chỗ, chất liệu của nó rất lạ, chắc chắn không phải là giấy mà là thứ gì đó gần giống với kim loại. Hơn nữa, khi trời tối vẫn có thể nhìn rõ, chỉ cần không phải là xòe bàn tay không thấy ngón – tối như mực – là được. Hoàng từng thắc mắc liệu có phải nó phát sáng hay không, nhưng chắc chắn không phải nó có điện hoặc dạ quang gì đó. Ngoài ra bức ảnh này dường như có ma lực, có cái gì đó rất lôi cuốn mắt nhìn giống như là lực hút vậy. Người trong ảnh vốn chỉ là ảnh thôi, nhưng nếu nhìn lâu một chút sẽ thấy càng lúc càng sống động, hệt như nhìn thấy người thật. Thực sự rất kỳ lạ.
Hoàng không chớp mắt, chưa một lần nào hắn chớp mắt khi ngắm người con gái ấy, hai tay nâng niu đưa chiếc hộp nhỏ tới gần hơn và ngắm thật kĩ. Chiếm toàn bộ khuôn ảnh là một gương mặt, có thể thấy ngay được cái vẻ hồn nhiên đọng trong ánh mắt như thứ gì đó trong suốt mà cứ dần dần lan tỏa khắp xung quanh, một thứ mà rất khó dùng thứ khác để diễn tả. Nhìn lâu lâu, rất dễ hình dung ra một khuôn mặt lớn hơn, rồi thoáng thấy cả thân hình, dường như thấy được cả một cô gái thực sự, nhưng nếu để tâm vào ngoại hình thì không còn thấy rõ khuôn mặt cô gái ấy nữa. Bình thường, nếu mỗi lần ngắm lâu như thế Hoàng thậm chí bị mê man đi, có thể lăn ngay vào giấc ngủ, để rồi ú ớ gì đó trong giấc mơ mà khi thức dậy sẽ chẳng nhớ gì hết.
Biết là bức ảnh này có hiệu ứng kỳ lạ, nhưng thường ngày Hoàng không lạm dụng điều đó, hắn có một cảm giác muốn ít động đến nó, muốn giữ cho nó càng kín càng tốt, giống như đó là một thứ vô cùng quý báu vậy. Lúc này hiệu ứng ấy đang có tác dụng, và lần này thì có điều gì đó còn đặc biệt hơn nữa, bắt đầu có cảm giác những u ám trong lòng dần bị xua tan. Không hẳn sự sợ hãi bị đẩy lùi, mà là cảm giác đó bị thay thế dần bởi một nỗi nhớ vu vơ. Chỉ là vu vơ không rõ, mà không ngờ cũng thấy chút da diết như là thật.
Bất giác Hoàng cất tiếng, âm thanh khẽ khàng như lời tự sự:
– Cậu là ai?
…
Không có lời đáp lại, chỉ thấy một thứ âm thanh cứ khe khẽ vang vọng mãi từ trong sâu thẳm, như đang thổ lộ lòng mình vậy.
– Tớ… tớ sợ lắm! Không biết tại sao nữa, tớ không hiểu được chuyện gì cả…
…
– Cậu, giúp tớ… vượt qua, nhé!
(hết chương 3)