Tiêu Dao Giang Hồ - TG: Tâm Tại Lưu Lãng - New: Chương 28
Tiêu Dao Giang Hồ
Tác Giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Đệ nhất quyển: Mỹ nhân như ngọc
Chương nhất chương: Kiếm Hồ sơn trang
Dịch: Thatcongtu
Biên dịch: Niemdc
Biên tập: Thần Ma
Nguồn: ***************
>>Lời tựa: hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, vẻ ngoài không có anh tuấn, không có võ công tuyệt thế, càng không có gia thế tốt. Nhưng do duyên phận, một đám thiên hạ diễm tuyệt mỹ nhân, rốt cuộc vây quanh một tuyệt thế nam nhân. Hắn không cầu tranh phong võ lâm, nhưng cầu tiêu diêu giang hồ. Không cầu dương danh thiên hạ, nhưng cầu mĩ nữ kề bên. Âu yếm nữ tử là mục đích cả đời của hắn, Cuộc sống bình lặng là cái mà hắn truy cầu …
Tại một dãy núi non trùng điệp. tọa lạc một tòa trang viện đồ sộ, nếu ngươi tiến lên nhìn sơ qua sẽ phát hiện cánh cổng lớn, có đề dòng chữ to : Kiếm Hồ Sơn Trang. Nếu ngươi là người trong võ lâm, khẳng định là ngươi đã nghe qua danh tự này. Nếu ngươi chưa từng nghe đến danh tự này thì chắc chắn là ngươi không phải là người trong giang hồ. Kiếm Hồ Sơn Trang mặc dù so ra không bằng các đại môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng nơi này là lớn nhất tại Giang Nam, nhất là trang chủ Tiêu Kinh Hồng, võ công bài danh thứ chín trên Bạch bảng. Bộ Kinh Hồng kiếm pháp trong tay không biết là đã đả bại bao nhiêu cao thủ võ lâm. Tiêu Kinh Hồng có hai người con gái,ngoài ra còn thu nhận hai đồ đệ, trong giới võ lâm thanh niên cũng rất có tiếng tăm. Tuy nhiên, thật ra Kinh Hồng không chỉ có hai người đồ đệ, tam đệ tử của hắn tên là Tiêu Thiên Tứ, trên giang hồ cơ hồ không ai biết, người Kiếm Hồ sơn trang mà nói ra ngoài quả thật là dọa người. Làm sao để hình dung tên Tiêu Thiên Tứ này? Nếu như người không phải quan hệ tốt với hắn mà nói,có lẽ ngươi sẽ gọi hắn là phế vật.
Trong Kiếm Hồ sơn trang, có một thiếu niên đang ngồi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên người vận y phục đích thị là chất liệu quý giá ko sai, diện mạo cũng vô cùng thanh tú, chỉ là thân thế tựa hồ có phần đơn bạc, làm cho người ta có một loại cảm giác hắn rất cô độc. Tin rằng tất cả mọi người đều biết hắn là ai, chính là Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ là cô nhi, phụ mẫu đã bỏ rơi hắn từ lúc hắn ba tháng tuổi, do đâu không ai biết rõ. 16 năm trước, trong một ngày mùa xuân, đối với Tiêu Kinh Hồng không thể quên, hắn vĩnh viễn nhớ rõ, chính là ngày hắn mất đi thê tử, mất đi người yêu quí nhất, hắn đi ra ngoài trang viện để thư giãn, phát tiết bớt nỗi đau trong lòng nhưng lại phát hiện một đứa trẻ ba tháng tuổi, hắn liền bế đứa nhỏ về nhà. Trên người đứa nhỏ ngoài tấm chăn quấn không còn bất cứ thứ gì khác, ngay cả tên cũng không có. Tiêu Kinh Hồng cho rằng đây là sự bồi thường mà trời cao ban tặng cho hắn, vì thế mới đặt cho hài tử cái tên Thiên Tứ, lấy hộ Tiêu của hắn.
Theo lý mà nói Tiêu Kinh Hồng phải rất đau lòng bởi Thiên Tứ mới đúng, vì khi hắn vừa nhìn đến Thiên Tứ không khỏi nhớ tới thê tử đã mất của mình, tâm tình tự nhiên không tốt. Do đó khi Tiêu Thiên Tứ còn nhỏ, Tiêu Kinh Hồng hầu như không mấy khi gặp hắn. Tiêu Kinh Hồng thu hai người đồ đệ, đại đệ tử là Đỗ Hữu Nhân , nhị đệ tử là Lương Kỳ Tùng, sau đó thuận tiện thu nhận Tiêu Thiên Tứ là tam đệ tử. Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn chưa từng tự mình chỉ dạy gì cho Thiên Tứ, đều là nhị đệ tử Lương Kỳ Tùng thay thế truyền thụ cho Thiên Tứ. Nhưng sự thật là Lương Kỳ Tùng rất là chán ghét, thâm chí có thể nói rằng hắn rất thống hận Tiêu Thiên Tứ. Cho nên hắn đương nhiên không tận tình chỉ dạy hắn, hơn nữa trong sơn trang, tất cả mọi người điều biết Tiêu Thiên Tứ không thích học võ, hơn nữa hắn không quá thông minh, cho nên khii Tiêu Thiên Tứ võ công thấp kém, không ai cho rằng Lương Kỳ Tùng chỉ dạy không tốt, chỉ cho rằng Tiêu Thiên Tứ không có thiên phú học võ công.
Hôm đó, Tiêu Thiên Tứ đọc sách ít lâu rồi ngây người ra một lúc không để ý thì trời tối, hắn tự thu xếp đồ đạc cho mình, sau đó ra khỏi cửa. Qua 7,8 lần rẽ thì đến 1 gian phòng, gõ cửa, bên trong đã vang lên tiếng nói dịu dàng của một người :“Thiên Tứ đó à? Vào đi, cửa không khóa.” Tiêu Thiên Tứ đẩy cửa ra, tiến vào: “Ngọc Nhã tỷ”. Trong phòng một nữ tử vận bạch y ngước lên quay đầu lại.
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Tiêu Thiên Tứ khi thấy nàng đều không khỏi ngây người, thật đẹp, phong hoa tuyệt đại, ngọc cốt băng cơ. Tiêu Ngọc Nhã có chút ửng hồng:”Ngốc tử, nhìn cái gì, làm như trước giờ chưa từng nhìn vậy. “. Tiêu Thiên Tứ cúi đầu, nhỏ nhẹ nói:”Ngọc Nhã tỷ, người … người hôm nay thật xinh đẹp”.
“Được rồi, tên quỷ nhỏ kia, ngươi mau đến đây”. Tiêu Thiên Tứ theo lời đến bên cạnh Tiêu Ngọc Nhã, liếc mắt nhìn nàng rồi ngồi xuống, trong lòng có muôn vàn ý nghĩ. Tiêu Ngọc Nhã là một trong ba nữ tử của Tiêu Kinh Hồng, năm nay đã 20 tuổi, Từ khi Tiêu Thiên Tứ hiểu chuyện chỉ biết,cả sơn trang này chỉ có tam tiểu thư quan tâm mình,đối tốt với mình, Tiêu Thiên Tứ trong lòng cũng mông lung nảy sinh ra một loại cảm tình đặc biệt, chỉ là đó là gì thì hắn cũng không rõ. Hắn chỉ biết là hắn mỗi ngày đều hy vọng nhìn thấy nàng, vài ngày không thấy sẽ rất nhớ nàng. Hắn cơ hồ vào lúc này mỗi buổi tối đều đến phòng của Tiêu Ngọc Nhã, cùng nàng nói chuyện phiếm, đánh cờ. Tiêu Thiên Tứ tuy võ công cực tệ, nhưng mà những gì mà tú tài học thì hắn lại rất giỏi, cầm kỳ thi họa môn nào cũng biết. Mà Tiêu Ngọc Nhã cũng không thích võ công lắm, hai người tự nhiên nói chuyện rất là hợp.
“Thiên Tứ, Thiên tứ …”
“A, Ngọc Nhã tỷ, chuyện gì thế?”
“Ngươi làm sao vậy? ta gọi ngươi mấy lần mà ngươi không nghe.” Tiêu Ngọc Nhã nhìn hắn chằm chằm như nhìn quái vật.
“Ngọc Nhã tỷ trên mặt ta có hoa à?” Thiên Tứ cười bất hảo nói.
“Hi hi …” Tiêu Ngọc Nhã nở nụ cười nói “Ta xem ngươi hôm nay có gì đó không đúng a, ngươi quái quái làm ta còn tưởng rằng ngươi bị trúng tà chứ?”
Tiêu Thiên thứ phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiêu Ngọc Nhã khuôn mặt tươi cười như hoa, đột nhiên có ý nghĩ muốn ôm nàng, thân tự dưng chuyển động, tay vươn ra ôm lấy vòng eo thon của Tiêu Ngọc Nhã.
“A Thiên Tứ …” Tiêu Ngọc Nhã cả kinh, nhưng lại không tránh ra, ngược lại còn xích lại gần, mặt ửng hồng thật là đáng yêu. Tiêu Thiên Tứ vốn tưởng rằng sẽ bị nàng trách mắng, không ngờ nàng không chỉ không trách mắng,lại còn chủ động xích lại gần, trong lòng vừa mừng vừa lo vì nguyên lai Ngọc Nhã tỷ thật sự thích hắn, vừa cảm thấy lo chính là mình cùng nàng có thể có kết quả không ? Bất quá bây giờ người ngọc đang tại trong vòng tay hắn, hắn cũng không có tâm tư nghĩ đến điều đó, chỉ biết là gắt gao ôm thật chặt giai nhân trong lòng, tựa hồ buông tay ra, giai nhân sẽ biến mất.
Không biết đã qua bao lâu, thiên tứ cảm thấy nàng trong lòng mình đang muốn thoát ra,đã “tỉnh” rồi. Hắn hạ thấp giọng gọi "Ngọc Nhã tỷ." rồi không nói gì nữa. "Buông ra, ôm gì mà chặt thế, eo ta bị ngươi xiết đứt mất rồi". Hắn lập tức buông tay ra, có phần lưu luyến không nỡ rời.
“Thời gian không còn sớm nữa ngươi về phòng đi.” Tiêu Ngọc Nhã thanh âm ôn nhu, nhìn Thiên Tứ không muốn rời đi nhẹ nhàng nói “ Ngốc tử, thời gian còn dài mà”. Tiêu Ngọc Nhã không biết, lần từ biệt này, lần sau gặp lại thì vật còn mà người đã thay đổi.
Tiêu Thiên Tứ rời khỏi phòng Tiêu Ngọc Nhã, trở về phòng của chính mình. Vừa mở cửa, chợt cảm thấy người tê rần, nhất thời không thể nhúc nhích, đang muốn kêu cứu mới phát hiện không nói được, nguyên lai á huyệt cũng bị điểm. Sau lưng, kẻ đánh lén cũng không nói gì, trực tiếp vác hắn lên vai hướng ra ngoài sơn trang rời đi.
Người nọ vác hắn cấp tốc rời đi, hơi thở không đổi, hiển nhiên đây là võ lâm cao thủ. Người nọ hẳn là một nam tử, hình thể tương đối cao lớn, mặc y phục dạ hành, có khăn che mặt đen.
Không biết qua bao lâu, hắc y nhân rốt cục ngừng lại, bỏ Tiêu Thiên Tứ ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tam sư đệ, ngươi biết tại sao ta đưa ngươi đến nơi này không ?” nói xong liền kéo khăn che mặt xuống.
Tiêu Thiên Tứ chấn động: “Nhị sư huynh, như thế nào là ngươi? Ngươi đưa ta đến nơi này là có sự tình gì thế?”
“Ha ha … như thế nào là ta ? Đương nhiên là ta. Ngoại trừ ta còn ai vào đây “chiếu cố” ngươi ? Sư đệ tốt của ta” Hắc y nhân âm trầm nói khiến Tiêu Thiên Tứ cảm thấy lạnh cả người.
Hắc y nhân không phải ai xa lạ, đúng là nhị sư huynh của Tiêu Thiên Tứ, Kiếm Hồ sơn trang nhị đệ tử Lương Kỳ Tùng. Lương Kì Tùng dừng một chút, ác độc nói:”ngươi là phế vật, hôm nay ta phải cho ngươi biến mất khỏi thế gian này.”
Sau đó đỡ Tiêu Thiên Tứ đứng lên, “Ngươi xem, vách núi này có phải là rất cao a? Không biết cao bao nhiêu? Yên tâm, ngươi lập tức sẽ biết thôi.” Tiêu Thiên Tứ lúc này mới phát hiện nguyên lai bọn họ đã đi tới một vách núi, hắn nhìn xuống, chỉ thấy mây mù quấn quanh, cái gì cũng nhìn không thấy. Hắn đã đoán được Lam Kỳ Tùng muốn làm gì, trong lòng cảm thấy sợ hãi: “Nhị sư huynh, ngươi nói lời này là ý tứ gì? Sư đệ không hiểu được.”
“Ý tứ gì? Ha ha, chết đến nơi mà còn không biết, ngươi thật sự là vẫn như cũ a! ta thật sự cảm thấy đáng thương cho ngươi. Đáng tiếc a …” ngữ khí chợt băng lãnh: “Ngọc Nhã như thế nào lại coi trọng cái thứ phế vật như ngươi?”
“Nhị sư huynh, ngươi không sợ sư phụ biết à?”
“Ha ha, sư phụ? Sư phụ mới không quan tâm sự sống chết của ngươi đó? Hơn nữa như thế nào sẽ có người biết nhỉ? Ngươi sống hay chết, căn bản là không ai thèm quan tâm. Ngươi có biến mất vài ngày, vài năm cũng không có ai thèm để ý. Có đúng hay không sư đệ?”
Tiêu Thiên Tứ không nói gì nữa, hắn biết lời nói của Lương Kỳ Tùng chính là sự thật. Hắn bây giờ cũng rốt cục biết tại sao Lương Kỳ Tùng muốn hắn biến mất, nguyên lai chính mình cùng Ngọc Nhã trong lúc đó xảy ra chuyện hắn đều biết. Rất hiển nhiên, Lương Kỳ Tùng rất yêu Tiêu Ngọc Nhã. Hắn muốn có Tiêu Ngọc Nhã trước tiên phải hủy diệt Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ nhìn vách núi một lúc, trong đầu hiện lên một dung nhan kiều mỹ. Ngọc Nhã tỷ, ta sẽ không còn gặp lại được người nữa!
______________________________________________
đệ nhất quyển: mỹ nhân như ngọc
đệ nhị chương: khuynh thành vô ảnh
dịch thuật : Thatcongtu
biên dịch: Niemdc
biên tập: Thần Ma
Nguồn: ***************
Thiên Tứ giữa không trung nghĩ thầm rằng: “Xem ra đây chính là lần duy nhất mình thi triển khinh công đây.” Ngay sau đó, hắn cảm thấy một cơn đau đớn rồi ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Thiên Tứ khôi phục lại ý thức, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ khi người đã chết thật sự có thể biến thành quỷ? Nếu không ta như thế nào còn cảm giác. Hắn vừa muốn cử động, nhưng lại cảm giác toàn thân đau đớn: không đúng a, làm quỷ hẳn không biết đau chứ? Chẳng lẻ thật sự ta còn chưa có chết? Ha ha ta thật sự là mạng lớn a. Hắn mở to mắt, đập vào mắt là một tấm rèm màu phấn hồng, thoạt nhìn hẳn đây là khuê phòng của nữ tử. Phòng không có bố trí nhiều đồ vật, làm cho người ta có một cảm giác rất thanh tịnh, thoải mái.
Người đời nói đại nạn không chết, tất có hậu phúc xem ra thật sự không sai. Tiêu Thiên Tứ âm thầm tự giễu bản thân: xem ra ta sẽ có phúc đây.
Chính trong lúc miên man suy nghĩ, truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Có người tiến tới, nàng đi tới bên giường, nhìn Tiêu Thiên Tứ một chút rồi nói: “Ngươi đã tỉnh rồi à? Ta còn lo rằng ngươi chưa tỉnh. Bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Ý, ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Thiên Tứ đã hoàn toàn ngây dại, hắn không biết trên thế giới này còn có một người xinh đẹp như vậy, hắn không biết dùng cái từ ngữ gì để hình dung được nàng, Ngọc Nhã tỷ đã rất đẹp rồi, nhưng là so với nữ tử này, nhất thời còn có phần kém hơn.
"Cái...kia... này vị tỷ tỷ, người là tiên nữ trên trời phải không?" Tiêu Thiên Tứ không biết như thế nào để hình dung nữ tử xinh đẹp như vậy, có lẽ tại trong mắt hắn, hay,chính là tiên nữ trên trời cũng vị tất có thể xinh đẹp như thế.
Tiên nữ mỉm cười, Thiên Tứ lại ngây người, nguyên lai trên thế giới này thật có mỹ nhân cười khuynh thành, khuynh quốc: "Tiên nữ tỷ tỷ, người tên gì vậy?"
"Ta không phải tiên nữ, ta gọi là Hoa Vô Ảnh, ngươi nếu gọi ta là tỷ tỷ, vậy ta cũng nhận ngươi làm đệ đệ, ta đã nhiều năm không nhìn thấy một người nào, giờ có đệ đệ nói chuyện cùng ta cũng tốt hơn. Đúng rồi, đệ đệ ngươi tên là gì? Ngươi như thế nào rơi xuống nơi đây?" Tiểu đệ gọi là Tiêu Thiên Tứ, đệ là bị người đẩy xuống đây. đa tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ " Thiên Tứ rốt cục phục hồi tinh thần lại sau đó toàn toàn đem lai lịch của chính mình nói cho Hoa Vô Ảnh nghe, ngay cả cùng Ngọc Nhã trong lúc đó làm gì đều không có giấu diếm, hắn cũng không biết chính mình tại sao lại đem tất cả mọi chuyện nói cho người mới gặp mặt lần đầu tiên, có lẽ đây chính là uy lực của mỹ nữ.
Đợi Tiêu Thiên Tứ nói xong thì đã trải qua hai thời thần. đột nhiên một thanh âm “ọt ọt …” vang lên, thật là cái bụng tạo phản a.
"A, Thiên Tứ đệ đệ, ngươi đói bụng rồi, ngươi đã hôn mê suốt ba ngày liền vẫn chưa có ăn cái gì, ta thật không có ý tứ, chỉ lo nói chuyện, ngươi chờ một chút, ta đi lấy chút thức ăn cho ngươi nha" Hoa Vô Ảnh nói xong liền ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Tiêu Thiên Tứ đang xấu hổ.
"Xem ra ta thật sự có phúc đây, gặp được tỷ tỷ xinh đẹp thế này, lại ôn nhu như vậy" Tiêu Thiên Tứ thì thào tự nói, trong lòng nghĩ: nếu là ta sau này cùng tiên nữ tỷ tỷ ở cùng một chỗ,thật là tốt quá đi.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã ba tháng trôi qua. Tiêu Thiên Tứ thương thế cũng đã từ từ trở nên tốt hơn, có thể ra bên ngoài vận động một chút. hắn từ từ nắm rõ nơi này. Đây là một sơn cốc, cảnh sắc rất đẹp, làm cho người ta cảm giác đây là một thế ngoại đào nguyên. Lúc Hoa Vô Ảnh đưa hắn đến địa điểm bị rơi xuống, lúc này hắn mới biết được hắn không có ngã chết thật sự là may mắn, nơi này là rừng cây đào, thoạt nhìn mấy cây đào đều khá lớn tuổi, trên mặt đất có một lớp hoa rơi cao đến một thước. " lạc hoa bất thị vô tình vật,hóa tố xuân nê canh hộ hoa ", có lẽ lớp hoa rơi này cũng không nghĩ tới là nó đã cứu một người.
Lại mấy tháng qua đi, Tiêu Thiên Tứ hòa Hoa Vô Ảnh mỗi ngày đều trò chuyện cùng nhau, tình cảm bất tri bất giác cũng phát triển, bất quá, mỗi khi Thiên Tứ hỏi lai lịch của Hoa Vô Ảnh và tại sao nàng lại ở chỗ này, nàng đều không nói, Tiêu Thiên Tứ cũng không có biện pháp. Cho nên cho tới bây giờ hắn ngoại trừ biết tên nàng là Hoa Vô Ảnh còn lại đều không biết thêm tí gì.
Sáng sớm hôm nay, cũng như mọi lần, Tiêu Thiên Tứ đứng lên bắt đầu tản bộ trong rừng cây. Đột nhiên có tiếng tiêu du dương truyền đến, tiếng tiêu triền miên như vô tận, tựa hồ bao hàm vô hạn nỗi lòng. Đi theo tiếng tiêu, không phải ai xa lạ, chính là Hoa Vô Ảnh. môi anh đào hé mở, ngón tay ngọc chuyển liên tục trên thân tiêu, liền xuất ra tiếng tiêu thấu tận trời cao.
"Khúc nhạc này tựa như thiên đình mới có, nhân gian khó được dịp lắng nghe. Vô Ảnh tỷ, không ngờ tỷ có thể thổi tiêu hay đến thế. Nhưng sao trước giờ tỷ chưa từng thổi nhỉ?" Tiêu Thiên Tứ nói ra nghi vấn trong lòng mình.
"Thiên Tứ, ngươi tới nơi này đã bao lâu rồi?" Hoa Vô Ảnh không trả lời thẳng vấn đề của hắn.
"Ba tháng rồi. Vô Ảnh tỷ, người như thế nào đột nhiên hỏi ta điều đó?"
"Ba tháng rồi , thời gian cũng không ngắn. Đến lúc ngươi cần phải ra đi..."
"Vô Ảnh tỷ, tỷ, tỷ sao lại đuổi ta đi?" Thiên Tứ trong lòng phát sinh cảm giác đau khổ.
"Không phải ta muốn ngươi rời đi, thương thế của ngươi cơ bản là đã tốt hơn, nhưng kinh mạch lại tổn thương rất nghiêm trọng, nếu không nhanh được danh y chữa trị, ngươi không có cách nào tập võ, có lẽ ngay cả tuổi thọ cũng không dài." Hoa Vô Ảnh ôn nhu nói.
"Chính là, ta không nghĩ đến việc rời khỏi. chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Vô Ảnh tỷ, cho dù chỉ sống vài năm cũng không hề gì, về phần không thể luyện võ công, ta vốn là không thích luyện võ."
"Vô Ảnh tỷ, người có phải không thích ta ở lại chỗ này? Nếu ngươi nói không thích, ta lập tức ra đi liền." Thiên Tứ nhìn Hoa Vô Ảnh không nói gì, trong lòng đau xót, cắn răng nói xong, xoay người tựu chuẩn bị ly khai.
"Ngươi muốn đi đâu vậy?" "Ta không biết, người nếu không muốn,không nghĩ thấy ta, người còn quan tâm ta đi đâu làm gì" Thiên Tứ tức giận nói.
"Đệ đệ ngốc, ngươi hãy quay lại" Hoa Vô Ảnh giọng tràn đầy yêu thương.
"Ta muốn ngươi đi, không phải ta không thích ngươi ở chỗ này. mấy tháng nay có ngươi ở chỗ này cùng ta ... là một đoạn thời gian vui vẻ nhất của đời ta. Nhưng mà, ngươi còn trẻ, ngươi chưa được 17 tuổi, ngươi còn có một đoạn đường dài phải đi, không thể cùng tỷ mãi ở đây mà tiêu phí thời gian, tỷ tỷ đã già rồi..."
"Tỷ tỷ ngươi đâu có già? Ngươi tuổi còn trẻ mà"
"Ngươi cùng ta đến đây" Hoa Vô Ảnh mang theo Thiên Tứ đi tới một khối tảng đá lớn đầu tiên, "Lại đây, ngồi bên cạnh ta" liền kéo Thiên Tứ ngồi ở trên tảng đá.
"Ngươi muốn biết tại sao một mình ta lại ở chỗ này không? Ngươi đã hỏi ta nhiều lần, ta phân vân lo lắng có nên hay không nên nói cho ngươi. Ta bây giờ quyết định nói với ngươi. "
Mười năm trước, ta bước vào giang hồ. Khi đó ta mười sáu tuổi. Ta chỉ thấy là rất nhiều người đều đối với ta rất tốt, khi đó ta tưởng, nếu người khác đối xử với ta tốt, ta đây đương nhiên cũng đối xử lại với người khác tốt. Kỳ thật ta cũng không biết, những người đó đối ta tốt chỉ là bởi vì ta rất xinh đẹp. Những người đến gần ta đều không ai có một tâm tư tốt, bọn họ chỉ là muốn chiếm đoạt ta. Đáng tiếc, khi đó ta lại quá ngây thơ,khờ khạo, cái gì cũng không hiểu, bất quá, cũng may là ta cũng không có chịu thiệt thòi gì, bởi vì luôn có rất nhiều nam nhân đồng thời bên cạnh ta, bọn họ đều nghĩ độc chiếm ta, sau này ta hiểu một ít nguyên nhân, một số thanh niên anh tuấn được xưng là danh môn chánh phái động thủ với nhau, kết quả là không ít người chết. Làm kinh động đến các chưởng môn các phái, bọn họ không đi trách mắng đệ tử của họ, lại nói là do ta thủy tánh dương hoa , nói ta tánh dâm đãng, mắng ta là yêu nữ. Còn nói ta cố ý câu dẫn đệ tử bọn họ. Sau đó có rất nhiều người đến bắt ta, nói cái gì là muốn bắt ta giam lại, không cho ta hại người. Ta thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn phải bỏ trốn ở một nơi hoang vu không người, cuối cùng ta phát hiện nơi này phong cảnh đẹp lắm, cũng rất hoang vắng, hẳn là không ai có thể tìm được ta,ta đã ở nơi này tám năm rồi, trong những năm đó không có gặp lấy một người, cho đến bây giờ mới gặp ngươi.
Tiêu Thiên Tứ nghe được trong lòng phẫn hận: "Tỷ tỷ, ta sau này nhất định giúp ngươi báo thù, giáo huấn bọn người dám khi dễ ngươi." Hoa Vô Ảnh lắc lắc đầu: "Đã nhiều năm trôi qua, ta cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, hiện tại ta cũng rất thích cuộc sống yên tĩnh thế này. Đối với những người đó ta bây giờ cũng không còn cừu hận gì"
”Vậy tại sao ngươi nhất định muốn ta đi ra ngoài? Ta ở chỗ này cùng ngươi không tốt sao?"
"Tỷ tỷ ta đã già rồi, năm nay ta đã 27 tuổi rồi, tuổi xuân của nữ nhân cũng đã qua đi, ngươi không có gì phải ở cùng ta chỗ này, hơn nữa, trên người ngươi thương thế nếu không chữa trị khỏi, sợ rằng sống không được mười năm nữa. Ngươi có thể nói là thân nhân duy nhất của ta trên đời này, ta không thể hại ngươi."
“Tỷ tỷ, đệ thực sự không quan tâm, đệ chỉ muốn ở cùng với tỷ, bên cạnh đó thương thế của đệ tỷ không trị được thì người khác cũng không hẳn đã trị được, đệ chẳng thà ở đây với tỷ còn hơn là mất thời gian đi tìm y sinh.”
"Đừng nói những lời ngốc nghếch, ta không hiểu y thuật, ta trị không được không có nghĩa người khác trị không được. ngươi ...trước đi ra ngoài trị thương cho tốt, sau này ngươi còn có thể trở về đây mà, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi quay lai. nghe lời, biết không?"
Cuối cùng Tiêu Thiên Tứ không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, bất quá, trong lòng chính là không cam tâm rời đi.
"Ngươi ngày mai hãy đi, nhớ kỹ ở bên ngoài cần phải cẩn thận. Hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm một chút."
Tiêu Thiên Tứ nằm ở trên giường, nhìn căn phòng đến phát ngốc. Ngày mai đã rời đi rồi, mặc dù nói sau này còn có thể trở về, nhưng là không biết sẽ là lúc nào, hắn không thể nào ngủ được, hắn nghĩ tới đi tìm Hoa Vô Ảnh, đã trễ thế này lại sợ bị nàng trách mắng. Chính trong lúc miên man suy nghĩ, bỗng cửa mở, một thân ảnh tiến đến nhanh chóng, chui vào trong chăn của hắn. "Vô Ảnh tỷ, người, người...."
Hắn không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đều khô khốc. Hoa Vô Ảnh cơ hồ không có mặc quần áo, lả lướt đích ngọc thể dán tại trên người hắn, "Thiên Tứ, tỷ tỷ đêm nay cho ngươi tất cả"………………
Xuân tiêu ngắn ngủi, ngày cũng lâu tới, Tiêu Thiên Tứ ôm thân thể mềm mại trong lòng ngực ,không muốn rời ra "Tỷ tỷ, ngươi thật tốt."
Bảy ngày sau, Tiêu Thiên Tứ rốt cục rời khỏi sơn cốc, Hoa Vô Ảnh đồng ý cho hắn ở lại bảy ngày, để cho hắn tận hưởng hết ôn nhu, thật sự là nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên. Bất quá những ngày tuyệt diệu trôi qua thật nhanh,hay cuộc sống luôn quá đích khoái, bảy ngày đảo mắt đã qua đi, Hoa Vô Ảnh ân cần dặn dò, hắn rốt cục cũng rời khỏi sơn cốc, hắn không biết, phía sau có một bóng người vẫn dõi theo hắn, cho đến khi hình dáng hắn hoàn toàn biến mất.
"Tiêu lang, ta rất muốn đi theo ngươi, nhưng ta sợ mang phiền toái đến cho ngươi, ngươi nhất định bình an trở về!" Giai nhân trong lòng thầm cầu nguyện cho ái lang.
Last edited by David; 28-08-2008 at 02:15 PM.
|