Nhưng công cuộc học tập của Lâm Thiên cũng đến lúc kết thúc, giờ hắn đã 11 tuổi.
Hôm nay là sinh nhật 11 tuổi của Lâm Thiên, như mọi khi, hôm nay hắn được nghỉ.
Vẫn là cô giáo lần trước cho hắn một miếng chocolate làm quà sinh nhật. Lâm Thiên ngồi trong phòng, vừa ăn miếng kẹo tuy không phải ngon lành gì nhưng còn cải thiện hơn nhiều so với ngày thường, một bên ngẫm nghĩ về một loại độc dược mới.
Hắn đang nghiền ngẫm một loại độc dược có thể hóa giải pháp thuật tấn công, nếu có thể ngâm quần áo vào hay bôi lên trang phục thì tác dụng bảo hộ là rất lớn, linh cảm đương nhiên đến từ Thiên tàm bảo giáp.
Thời khắc đó, một phụ nữ, một phụ nữ nhìn rất nghiêm nghị xuất hiện bên ngoài cô nhi viện, bà rất cao, tóc đen mượt, mặc một bồ quần áo màu xanh điểm lông chim. Trang phục của bà trông không hợp với vóc người tí nào, nhìn có phần kì quặc sao đó.
Người phụ nữ đi đến trước cửa cô nhi viện, đập cửa vài cái. Mấy giây sau, một cô nhỏ mặc váy, bộ dạng tất bật chạy tới mở cửa ra.
“Chào cô, tôi có hẹn với viện trưởng, tôi tin chắc bà ta sẽ rảnh phải không?”
“Hả?...à, vâng, xin chờ một chút…viện trưởng!”, cô bé quay đầu kêu to.
“Có chuyện gì vậy”, giọng một phụ nữ ứng tiếng đáp.
“Có người tìm cô, bà ấy nói đã có hẹn với cô”.
“Đúng rồi, mời bà ấy vào đi”.
Cô bé quay đầu nói với người phụ nữ kia: “dạ, mời bà vào, viện trưởng đang ra đấy ạ”.
Người đàn bà theo cô nhỏ vào cô nhi viện, đặt chân lên hành lang xen kẽ hai màu đen trắng, cả không gian nhìn cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ. Một phụ nữ dáng dong dỏng, vẻ mặt mệt mỏi bước lại gần bọn họ. Cô chính là viện trưởng Fayer của cô nhi viện, một người rất tốt bụng, ít ra là Lâm Thiên thấy vậy.
“Xin chào”, người đàn bà kia nói, hai người cùng bắt tay nhau.
“Tôi là McGonagall Minerva, tôi có viết một bức thư cho bà muốn hẹn gặp một buổi, bà rất thân thiết mời tôi đến đây hôm nay”, người phụ nữ kia, à không, giáo sư McGonagall của chúng ta nói.
Cô Fayer chớp chớp mắt, cô nhớ là mình có nhận được một bức thư, nhưng cô vừa mới trả lời hôm qua, ngày hẹn là cuối tuần cơ, cô đành đáp: “à vâng, đúng rồi, vậy qua phòng tôi nói chuyện đi, vâng, chính thế”.
Cô dẫn giáo sư McGonagall vào một căn phòng nhỏ, nhìn có vẻ vừa là phòng ở vừa là phòng làm việc. Căn phòng cũng một điệu cũ kĩ như hành lang phía ngoài, đồ đạc mỗi thứ một phách, trông không ăn nhập gì với nhau. Cô mời giáo sư McGonagall ngồi tại một chiếc ghế liêu xiêu sắp đổ, còn mình ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt đầy bất an tội nghiệp.
“Như tôi đã nói trong thư, tôi đến đây, muốn gặp cậu Lâm Thiên Taylor bàn chuyện sắp đặt tương lai của cậu ta”, giáo sư McGonagall nói.
“Bà muốn nhận con nuôi?”, cô Fayer hỏi.
“Không, tôi là giáo viên”, bà McGonagall nói: “tôi muốn mời cậu ta đến trường chúng tôi học?”
“Là trường gì vậy?”
“Học viện Hogwarts”.
“Sao bà lại có hứng thú với Lâm Thiên”.
“Chúng tôi tin tưởng cậu ta có những phẩm chất mà chúng tôi cần”.
“Ý bà nói thằng nhỏ giành được học bổng gì sao? nó được lúc nào vậy? tôi nhớ là nó đâu có tham gia cuộc thi gì?”
“Từ lúc mới sinh ra, tên cậu ta đã có trong danh sách của chúng tôi”.
“Ai lập danh sách vậy?”
Hic, cô Fayer quả là một phụ nữ rất tò mò phải không? Giáo sư McGonagall hình như giải thích cũng đã mệt, bà nhanh chóng rút đũa phép khỏi chiếc áo choáng thiên nga, đồng thời với tay lấy trên bàn cô Fayer một tờ giấy trắng.
“Đây!”, giáo sư nói, bà vẩy đũa phép một cái: “tôi nghĩ tờ giấy này sẽ giải thích đầy đủ cho bà”.
“À vâng, vậy là được rồi”, vẻ mặt cô Fayer rất không bình thường, đơn giản thôi, tờ giấy kia vẫn nguyên một màu trắng đơn sơ, nào có chữ viết gì. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh đáp lời, đẩy tờ giấy lại.
“Cũng được, bà có thể giới thiệu sơ qua về Lâm Thiên không? Cậu ta mồ côi từ lúc mới sinh?”
“À vâng, tôi nhớ lúc thằng nhỏ được người ta đưa tới mới tròn một tuổi, mồ côi ngay từ lúc đó”, cô Fayer hiển nhiên là một phụ nữ tràn ngập mẫu tính, gương mặt tức thì lộ vẻ bi thương.
“Cậu ta có đặc điểm gì không?”, giáo sư McGonagall hỏi tiếp. – “nó là một đứa nhỏ rất đặc biệt”, cô Fayer ngẫm nghĩ: “…rất kì quái”.
“Kì quái?”
“Lúc nó nhỏ cũng chưa bao giờ khóc một lần, sau này lớn lên một chút, bắt đầu biến thành…rất kì quái?”
“Rốt cuộc là kì lạ thế nào?” giáo sư McGonagall ôn hòa hỏi.
“Lúc đầu, nó không thích ra ngoài chơi, thích ở một mình trong phòng, ngồi trên giường xếp một tư thế rất kì quái”, cô Fayer hồi tưởng lại: “hình như đến chừng 5, 6 tuổi”.
Giáo sư McGonagall có chút hứng thú: “sau đó thì sao?”
“Lúc nào cũng khép kín một mình, làm mấy chuyện, ừm, quái dị. Mà ai ngẫu nhiên tiếp xúc gần nó vài ngày thường đột nhiên quên đi chuyện mình đang làm lúc đó”, cô Fayer nói: “không biết vì sao không nhớ ra nổi nó thường làm gì, còn những mặt khác, tôi thừa nhận Lâm Thiên là đứa nhỏ rất ngoan”.
“Tốt lắm, cảm ơn bà”, cô McGonagall đứng dậy: “tôi muốn đi gặp cậu ta”.
Cô Fayer không phản đối, dẫn giáo sư McGonagall đến phòng Lâm Thiên, mở cửa cho giáo sư vào, còn mình đóng giùm cửa lại trở về phòng làm việc.
Lâm Thiên tuy đang chìm trong suy nghĩ, nhưng vẫn nhanh nhạy phát hiện có người tiến vào phòng mình, chút tính cảnh giác này đương nhiên hắn có.
Hắn rất trấn định nhìn người phụ nữ tiến vào, vẻ mặt không chút ngạc nhiên. Từ khuôn mặt cùng hình dáng giáo sư McGonagall, hắn đã đoán ra người tới là ai, không ngờ phó hiệu trưởng lại đích thân tới gọi hắn nhập học.
Chờ bà đi tới bên cạnh giường hắn, Lâm Thiên mở miệng nói trước: “phu nhân, bà tìm cháu hả?”
Giáo sư McGonagall rõ ràng bị phản ứng của Lâm Thiên làm ngạc nhiên giây lát: “tôi là giáo sư McGonagall, công tác tại một trường tên là Hogwarts. Tôi đến đây, muốn mời cậu đến học viện của chúng tôi- học viện mới của cậu, nếu cậu muốn”.
Lâm Thiên lại thêm một lần làm bà kinh ngạc, vì vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường: “sao cháu lại phải đến học viện đó thưa bà? Cháu muốn một lí do”.
Giáo sư McGonagall nhẫn nại giải thích: “Hogwarts là nơi tiếp nhận những học sinh có năng lực đặc thù, đấy là một ngôi trường...dành cho phù thủy”.
Kì thật Lâm Thiên cái gì chẳng biết, nhưng hắn muốn đùa với giáo sư một lát, mười một năm trời, rốt cuộc hắn mới được gặp một nhân vật quan trọng trong Harry Potter. Lâm Thiên há hốc miệng, bộ dạng làm như kinh ngạc mừng rỡ lắm: “học viện phù thủy? phu nhân, bà xác định là dành cho phù thủy chứ?”
Giáo sư McGonagall không trả lời, bà rút đũa phép ra điểm về phía Lâm Thiên. Lâm Thiên cúi đầu nhìn, phát hiện một nút áo trên người đã biến thành một đồng Galleon.
“Hừ, phép biến hình chứ có gì đâu, ai chẳng biết”, Lâm Thiên làu nhàu trong bụng, nhưng vẻ mặt lại rất kinh hãi: “trời ạ, thần kì quá đi, thì ra chuyện kì lạ trên người cháu là do pháp thuật, có phải không thưa bà?”
“Phải, cậu là một phù thủy”, bà McGonagall gật đầu thầm khi thấy Lâm Thiên hiểu chuyện nhanh vậy, kết hợp với lời cô Fayer, Lâm Thiên hẳn là một phù thủy nhỏ có năng lực khá cao nên mới có thể khiến Muggle xung quanh xảy ra hiện tượng mất trí nhớ khi ở gần, chắc cậu ta từ lâu đã đoán được mình không giống người bình thường.
Lâm Thiên ngẩng đầu, trông mừng rỡ lắm: “vâng, phu nhân, lúc nào thì cháu có thể nhập học? còn nữa, cháu chẳng có gì cả, làm sao đi học được?”
“Tôi sẽ dẫn trò đi mua sách giáo khoa và dụng cụ, Hogwarts có quỹ đặc biệt dành cho những học sinh như trò. Khai giảng là mồng 1 tháng chín, xuất phát từ Ngã tư vua”.
“Dạ hiểu, thưa phu nhân”, Lâm Thiên nhanh nhẩu nói: “lúc nào thì chúng ta đi mua?”
Giáo sư McGonagall rốt cuộc mỉm cười bởi bộ dạng của Lâm Thiên: “nếu trò đồng ý, bây giờ!”.
“A! hay quá!”, Lâm Thiên hoan hô một tiếng, nhảy vội xuống giường, nhanh chóng khoác một bộ quần áo đầy miếng vá lên người.
“Dạ đi được rồi, giáo sư”, Lâm Thiên đã lâu lắm không tới Hẻm Xéo, giờ phút này không khỏi có chút nóng ruột.