Ngọc Ương Sơn tại Thập Vạn Yêu Sơn, là ngọn núi đệ nhất linh tú, cũng là ngọn núi có cảnh sắc đẹp nhất.
Vầng trăng sáng hiện lên, kiều khiết như ngọc tại không trung, ngân quang trải dài cả Ngọc Ương sơn, những lá cây màu xanh biếc thức tỉnh tham lam hút lấy thiên địa linh quang.
Chúng yêu thú thường cùng nhau dưới ánh trăng cầu nguyện. Nhân tộc và man tộc lại không giống như vậy, yêu tộc sùng bái nhất là ánh trăng, ánh trăng mặc dù không mãnh liệt như ánh mặt trời, nhưng lại vô tư đem đến cho chúng yêu thú rất nhiều lực lượng..
Yêu tộc vừa sinh ra là đã bị phong chế ba trong sáu thức, như vậy yêu thú so với súc sinh bình thường, một phần cũng không phân biệt, thường thường bị thợ săn đuổi giết.
Chỉ có sáu mươi năm một lần, vào đêm Nguyệt Hoa, ánh trăng đại thịnh bao phủ cả Thập Vạn Yêu Sơn, các yêu thú mới có thể hấp thu linh lực, mở ra ba thức còn lại, nếu có vận khí tốt một chút, có thể tự mình hình thành nội đan, từ đó về sau mới có tiền đồ trên con đường tu luyện.
Nhưng chuyện này cũng không phải là điều dễ dàng, đêm Nguyệt Hoa sáu mươi năm mới có một lần, mà căn nguyên của linh lực đều bị phong bế trong ba mươi sáu tòa động phủ, nếu không có người như Mộ Dung Tuyết Ương là một động phủ chủ nhân rộng lượng, thì yêu thú nữa bước cũng khó đi, tu luyện mấy trăm năm thời gian cũng khó đột phá lên tứ phẩm, nói gì muốn trở thành yêu linh.
Dù có thể tu luyện tốt, nhưng yêu tộc so với nhân tộc, phải chịu thêm hai đạo thiên kiếp, yêu thú từ thất phẩm đã phải chịu thiên kiếp, nếu chẳng may thiên kiếp đánh trúng, thì công lao tu luyện mấy trăm năm cũng đành trôi theo dòng nước.
Cho nên đôi khi Mộ Dung Tuyết Ương ngẫm nghĩ, yêu tộc nhất định không được thần linh phù hộ, bằng không sao lại chịu thảm cảnh này, thật sự là đã chịu vô vàn khổ nạn.
Mộ Dung Tuyết Ương cũng không thấu đáo quản lý chuyện thưởng hoa của các yêu thú, xa xa ở trên tháp, Tử La Nhi vì hắn đang ân cần hầu rượu.
Tử La Nhi đưa một chén rượu lên môi của công tử. Nàng thấy Mộ Dung Tuyết Ương đang nhìn một đám yêu thú, vì chuyện Kỳ Mạn Vũ Nguyệt hoa mà nhao nhao lên, nhẹ nhàng nói. “ công tử sao không bảo bọn chúng cùng nhau tránh ra?”.
“ Để bọn họ nháo nhào lên đi, tối nay sẽ không được như vậy nữa đâu.”
Tử La Nhi cười khẽ “ Nếu đám yêu thú kia mà làm cho kỳ hoa nở được thì nó cũng không thể xem là kỳ hoa nữa rồi!.”
“ Kỳ hoa, kỳ hoa.” Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm nói, “nói là kỳ hoa nhưng lại cũng là linh thú, nó cũng có linh tính, làm cho người ta phải tranh đoạt, sao lại phải khổ thế !”
“ Công tử rộng lượng, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy “ Tử La Nhi ánh mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từ một nơi của Vụ Ngưu Sơn, một đám ngừơi đang đi tới, trong đó ngoài Hắc Ngưu lão yêu, còn có mười hai mười ba người nữa, xem ra thì lần này có bao nhiêu đồ đệ lão yêu đều đem đến cả đây.
Tử La Nhi mặt lộ vẻ hờn giận “lão Hắc Ngưu cũng thật mau mắn.” Nàng quay đầu lại nhìn bốn phía, không thấy Linh Khanh Nhi đâu, nghi hoặc nói “ Tiểu nha đầu này nói là sẽ hỗ trợ, mà chạy đi đâu rồi ?”
“ Giúp ta một chuyện !” Mộ Dung Tuyết Ương khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tà quái, rồi lặng yên không nói nữa .
Tử La Nhi cũng không hỏi, tay cầm chén rượu đưa lên môi Mộ Dung Tuyết Ương : “ công tử người cũng nên quan tâm đến Tình Miên Nguyệt tỷ tỷ một chút, mỗi lần tỷ ấy gieo quẻ, đều một mình ở trong phòng, nếu bệnh cũ tái phát, thì không tốt chút nào.”
“Nguyệt nhi tính tình cô tịch, lo lắng cho ta lại không dám nói, mặc dù ta muốn quan tâm một chút, nhưng cũng không biết nói chuyện gì tốt nhất cho nàng ấy” Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng uống một hơi, hết chén rượu.
Đúng lúc này, Linh Khanh Nhi quay lại, đến bên cạnh Mộ Dung Tuyết : “Công tử phải thưởng cho ta đó .”
“Uhm.. !” Mộ Dung Tuyết Ương đứng dậy cười dài “ Trước tiên thưởng cho ngươi một công.”
Nói là thưởng công, nhưng lại đưa tay lên cốc vào trán Linh Khanh Nhi một cái, làm cho má của tiểu nha đầu ửng hồng cả lên.
Mộ Dung Tuyết Ương mang theo hai người con gái, trong lòng có chút lo lắng đến chổ của bọn yêu thú.
Lúc này trời đã gần khuya, vầng trăng bạc đã sớm lên cao, chỉ là giữa không trung xuất hiện rất nhiều mây đen, còn có chút tiếng vang, không biết là tiếng gió hay là âm thanh kỳ lạ nào đó.
Kỳ hoa Vũ Nguyệt mọc tại dòng bảo tuyền nằm giữa núi Ngọc Ương và núi Vụ Ngưu. Nước từ núi Ngọc Ương chảy xuống dưới đáy cốc hình thành một dòng nước trong vắt, cuộn quanh những thạch nhũ kỳ quái, tạo nên dòng bảo tuyền này.
Dòng bảo tuyền này có tiếng, khi trăng lên đầu đỉnh núi, dòng nước như đón nhận muôn ngàn ánh trăng lóng lánh, rất nhiều yêu thú biết điều này thường tới nơi đây để có được một giấc mộng đẹp, rồi ngày mai lại bắt đầu một ngày hung hiểm.
Thấy Mộ Dung Tuyết Ương đến gần, chúng yêu thú vốn đang xôn sao vì chuyện Kỳ hoa Vũ Nguyệt hoa, đều cùng nhau quỳ xuống hành lễ.” ra mắt chủ nhân.!”
“Uhm, thế nào ?” Mộ Dung Tuyết Ương cười nói.
“ chúng tiểu nhân chắc chắn đều không phải là người có duyên “ như vậy kỳ hoa này, trừ phi là đại giá của chủ nhân, thì không dễ dàng mà nở ra được”
Mộ Dung Tuyết Ương nhìn xa xa thấy Kỳ hoa Vũ Nguyệt đang nở tại dòng bảo tuyền, ánh trăng bao phủ, nước suối mang một màu bạc thanh đạm, cụm hoa có màu tím, bên ngoài là những lá xanh bao phủ, ở giữa là một nhị hoa vươn thẳng lên trên, một quả hình tròn to bằng nắm tay dính vào nhị hoa, chính là bao hoa.
Truyền thuyết nói rằng chỉ cần ăn bao hoa, yêu thú tu luyện chưa được trăm năm có thể lập tức đề thăng một phẩm, có thể thấy được sức hấp dẫn của nó đối với yêu tộc lớn đến như thế nào.
Mộ Dung Tuyết Ương thấy lão quy vẫn canh giữ bên cạnh kỳ hoa, tựa hồ như muốn che chở không cho các yêu thú khác nổi lên tà niệm, lòng nảy lên một trận cảm động, biết lão quy này vì mình mà lao lực, liền gật đầu một cái nói : “ Bá bá, đã khổ cực nhiều!.”
Lão quy vội vàng cúi đầu nói “không dám, đó là viêc chúng tiểu nhân nên làm.”
Kỳ thật, đám yêu thú này đều mong muốn Mộ Dung Tuyết Ương ăn được bao hoa, nếu Ngọc Ương sơn chủ thăng lên một phẩm thực lực, thì có thể áp đảo được các động phủ khác, bọn họ đi ra ngoài cũng được nở mày nở mặt.
Nhưng đáng hận, Hắc Ngưu lão yêu đã dẫn người chạy tới, hắn liếc mắt một cái nhìn Kỳ hoa Vũ Nguyệt còn đang nở, nhếch miệng cười, tựa hồ như muốn nói, xem ra các ngươi cũng không dám nghịch ý tứ của yêu thánh.
Mộ Dung Tuyết Ương nhấc tay chào, khách khí nói:” Hắc Ngưu lão huynh tới sớm a! .”
“Không sớm bằng ngươi! “
“ a ….Triêt Biệt cao đồ của huynh đâu sao lại không thấy?” Mộ Dung Tuyết ra vẻ kinh ngạc hỏi “chẳng lẻ lại đã gặp chuyện lớn gì?”
Không nói thì còn tốt, vừa nói đến, Hắc Ngưu lão yêu đã trong lòng thống hận, hàm răng dương dương, đồ đệ thông minh nhất, đắc lực nhất, chính là man tộc tam hoàng tữ Triết Biệt,vốn tối nay còn cần đến lực lượng của hắn, nhưng Mộ Dung Tuyết Ương sáng sớm đã đánh hắn bị thương, ngay cả xuống giường củng xuống không nổi.
Có thể thấy được Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng sớm có dự mưu, giờ phút này lại giả như không biết còn vờ hỏi, Hắc Ngưu lão yêu nuốt một ngụm khí tức, xuất ra không được, thiếu chút nữa thất khiếu xì khói.
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương lại như muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Bất quá ta thấy cao đồ của huynh không đến thật sự là điều đáng tiếc, tối nay Kỳ hoa Vũ Nguyệt sẻ nở, thật sự là một cơ hội tuyệt hảo, ta xem cao đồ của huynh đã là tứ phẩm cao thủ, nếu ăn được Kỳ hoa Vũ Nguyệt , được Nguyệt Hoa tẩy lễ, có thể thăng liền hai phẩm, như vậy là sẻ ngang với thực lực của lão huynh rồi, lão huynh sao lại không biết đến điều này?”
Nghe xong lời nói này, Hắc Ngưu rất tức giận. Đồ đệ của hắn đều là một lũ sói mắt trắng dã, nghe nói hôm nay kỳ hoa sẻ nở, bọn chúng đều muốn có phần, hoàn toàn không để sư phụ vào mắt, Hắc Ngưu lão yêu chính là đã hứa hẹn không ít, mới đưa được lũ sói này tới đây giúp đỡ sư phụ.
Mộ Dung Tuyết Ương lời nói có vẻ khách khí, nhưng đều là có ý ly gián, đổ thêm dầu vào lửa, làm cho đám đồ đệ của Hắc Ngưu lão yêu trong lòng dục hỏa bừng bừng.
(hết phần trung)