Thác Bạt Dã trong cơn mơ mơ màng màng, cỗ dục hỏa kỳ dị nọ càng thiêu càng nóng dữ dội, ý nghĩ hỗn độn, hai tay theo bản năng ôm chặt nữ tử ở trong lòng, hôn lên tới tấp. Nghe thấy bên tai tiếng cười khanh khách, tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ, càng làm cho hắn ý loạn tình mê, không thể tự dừng.
Hai con hắc xà nọ trên hai tai của Vũ Sư Thiếp, có tên là Thôi tình xà (Rắn kích tình - nd), chính là do đệ nhất ma pháp sư Hắc Thuỷ Chân Thần Chúc Long của Thủy tộc tìm được ở Bắc hải, tặng cho Vũ Sư Thiếp. Vũ Sư Thiếp dùng bảy bảy bốn mươi chín loại mị dược hỗn hợp, chế luyện ra xuân dược đệ nhất vô song đương thời, ngày đêm uy phục hai con Thôi tình xà này, càng khiến cho tuyến độc trong răng rắn thấm đẫm xuân dược. Một khi bị cắn trúng, tình dục dâng cao mà không có khả năng tự ức chế, không thể không lập tức tầm hoan. Vũ Sư Thiếp rất nâng niu hai con rắn nhỏ này, thường đem ra thử nghiệm, cũng chẳng biết đã dụ hoặc bao nhiêu nam tử tuổi còn trẻ rồi nữa.
Thác Bạt Dã dục hỏa đang bừng bừng, đột nhiên nghe thấy hai tiếng tiêu thanh đạm mà xa vắng, lặng lẽ như ánh trăng, ngắn ngủi như sao băng, trong sát na liền nhạt dần không nghe thấy nữa. Hắn trong lòng đại chấn, giống như được thuyết pháp, tức thì thanh tỉnh: "Tiên nữ tỷ tỷ ! Là Tiên nữ tỷ tỷ ! Không xong ! Nếu như để nàng nhìn thấy ta cùng với yêu nữ như thế này, ta còn mặt mũi nào gặp nàng nữa ?" Trong lòng ý niệm hổ thẹn và hối hận nổi lên mãnh liệt, trong sát na đã làm nguội lạnh đi cái lò tình dục đang sôi sùng sục.
Tại lúc này trong giây lát, sự so sánh giữa Bạch y nữ tử cùng Hắc y nữ tử suốt buổi chiều nay ngay lập tức đã có quả. Hắn đột nhiên hung hăng cắn một phát vào cánh tay trái của mình, sự đau đớn cùng mùi máu tươi khiến cho hắn trong phút chốc thanh tỉnh thêm một chút, dùng hết lực lượng toàn thân đem cái thân thể nóng bỏng và mềm mại đang quằn quại trong lòng hướng ra ngoài mạnh mẽ đẩy ra, trong tai nghe thấy Vũ Sư Thiếp ngạc nhiên kinh hô, dưới lưng vừa trượt ra, bị lực phản của cái đẩy tống rơi khỏi cự thạch, "Phác thông" một tiếng, lạnh lẻo thấu xương, đã chìm nghỉm trong Thủy đầm.
Nước đầm lạnh lẻo, dục tình như liệt diễm ngay lập tức bị dập tắt. Thác Bạt Dã ở trong nước thả lỏng thân thể, lặn ngầm dưới nước một hồi, để cho toàn thân mát lạnh trở lại, trong đầu cũng từ từ trở nên sáng sủa, nghĩ đến hai tiếng tiêu nọ đột nhiên vang lên, lập tức lao ra khỏi mặt nước, lớn tiếng kêu lên: "Tiên nữ tỷ tỷ ! Tiên nữ tỷ tỷ !"
Bầu trời đêm cao vời xanh thẳm, bóng cây vây quanh bốn phía, khắp mọi nơi một mảnh lặng yên. Chỉ nghe thấy một tiếng cười trong như chuông bạc: "Tiểu sỏa đản, là đang tìm ta phải không ?" Thác Bạt Dã trong lòng mừng rỡ, quay đầu nhìn lại, trái tim lập tức lại chìm xuống tận đáy đầm. Vũ Sư Thiếp toàn thân xích lỏa ngồi ở mép tảng đá, hai chân đung đưa, đang dài giọng cười nhìn hắn.
Hắn trong lòng thất vọng, lại là một trận khổ sở, Tiên nữ tỷ tỷ nhất định là đã nhìn thấy ta phóng đãng không chịu nổi, tức giận bỏ đi rồi. Thiên địa rộng lớn, có thể đi đâu tìm được nàng để mà giải thích đây ?
Hắn sai thì không sai, Bạch y nữ tử nọ mặc dù ở trên Ngọc bình sơn cùng hắn không lời mà biệt, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng, chẳng biết hắn có thể bình an đitới Thận lâu thành hay không, ở dưới chân núi bồi hồi hồi lâu, lại bám theo mà đến. Nàng xa xa theo ở phía sau, chỉ muốn hộ tống hắn một đoạn đường. Ngờ đâu hắn lại cầm lòng không được, cùng yêu nữ nọ triền miên, mặc dù là do Thôi tình xà gây họa, nhưng cuối cùng cũng không thể tha thứ, trong cơn tức giận, muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục dùng tiếng tiêu từ xa ngàn dậm bí mật truyền tới cảnh tỉnh, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Vũ Sư Thiếp thấy hắn đã bị Thôi tình xà cắn, vào lúc tình nóng như lửa, dục phát như cuồng lại có thể đột nhiên toài người rời đi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, mười năm qua đây chính là người đầu tiên. Không tưởng được thiếu niên này lại có định lực bực ấy, có thể nói là dị loại. Không cảm thấy buồn phiền ngược lại còn thấy vui mừng, tức thì trong lòng âm thầm nói: "Quả nhiên là thượng giai chi phẩm, khó trách khí vị lại đặc biệt độc nhất như vậy, tuyệt không thể để cho hắn chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình."
Vũ Sư Thiếp thấy hắn thất hồn lạc phách đang nổi ở giữa đầm, ngây người không nói, cho rằng hắn còn trẻ, chưa thấy qua cảnh tượng thế này, còn mù tịt không biết làm gì, tức thì vẫy tay cười nói: "Tiểu sỏa đản, mau tới đây với tỷ tỷ nha. Dưới nước lạnh lắm, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi sưởi ấm thân thể." Thác Bạt Dã lúc này trong lòng đang khổ sở mịt mờ, nghĩ đến Tiên nữ tỷ tỷ từ nay về sau sẽ coi thường mình, vĩnh viễn không để ý tới mình nữa, tim như bị dao cắt, đột nhiên cảm thấy vạn sự trong cuộc đời chẳng còn gì thú vị, cũng chẳng thèm hồi đáp nữa.
Vũ Sư Thiếp kêu liền mấy tiếng, thấy hắn vẫn là không đáp, không khỏi buồn phiền, chẳng lẻ tiểu quỷ đầu này thật sự là bị doạ cho thành ngớ ngẩn sao ?
Vũ Sư Thiếp gắt giọng: "Tiểu soả qua, ngươi muốn ở trong nước đợi đến sáng sao ?" Thác Bạt Dã đột nhiên trong lòng vừa động, nhớ tới ước định cùng Đoạn Duật Khải, thầm nghĩ: Đúng rồi ! Ta lần lữa đem nàng xoa dịu, đợi cho trời sáng, Đoạn đại ca tới đây, tất có thể đem ta cứu đi.
Tức thì chấn định lại tinh thần, cố ý lắc đầu làm ra hình dáng sợ hãi nói: "Tiên cô, hai con rắn của ngươi rất là cổ quái, cắn ta một cái, toàn thân liền có hiện tượng phát nóng rần lên, ta không dám tới đâu." Vũ Sư Thiếp khanh khách cười lên một tiếng: "Tiểu quỷ can đảm, con rắn nhỏ thì có cái gì đáng sợ chứ ? Nếu ngươi không thích, tỷ tỷ sẽ đem chúng nó vứt đi." Quả thật duỗi tay đem hai con rắn nọ rứt xuống, ném đi ra ngoài. Thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, hai con rắn nhỏ chỉnh tề rơi vào trong cái túi da trên lưng Long thú. Nàng càng thêm thích Thác Bạt Dã, trong lòng càng không muốn ỷ lại vào sự trợ giúp của xuân xà, muốn bằng chính sự hấp đẫn của mình, làm cho thiếu niên này phải xưng thần dưới quần hồng.
Thác Bạt Dã vẫn còn lắc đầu nói: "Tiên cô lại sẽ sử dụng ma pháp, làm cho ta cả người nóng lên, tựa như sinh bệnh, vừa thoải mái lại vừa khó chịu. Hơn nữa, mẹ của ta cũng không cho ta ôm ấp ve vuốt các cô nương, nếu để cho bà ấybiết được, không thể không đánh chết ta." Vũ Sư Thiếp ôn nhu nói: "Quả dưa ngốc, cái này của tiên cô không phải là ma pháp, mà là tiên pháp, khiến cho ngươi thoải mái giống như làm thần tiên."
Nhưng mặc cho nàng dẫn dụ như thế nào, Thác Bạt Dã vẫn chỉ giả vờ ngốc nghếch, nói nhăng nói cuội. Mới đầu Vũ Sư Thiếp còn dài giọng cười khiêu gợi, bày ra các loại tư thế dẫn dụ làm cho huyết mạch của người ta trương to, thấy hắn vẫn thủy chung tựa như là ngốc tử không hiểu phong tình, rốt cục càng ngày càng buồn bực. Bình sinh cũng không biết có bao nhiêu nam tử vừa nhìn thấy nàng, liền sẵn sàng quỳ gối, van cầu được làm khách dưới màn the; hôm nay thật ngược đời, tại đây vừa mới tóm được một hoàng mao tiểu tử vào trong tay, lại trở thành mỹ nhân tượng đá chẳng có lực hấp dẫn nào. Cảm giác thất bại chưa bao giờ từng có qua trào lên trong lòng, cùng với sự ham muốn tình dục lúc trước đang sôi trào trong cơ thể đồng thời đan vào nhau, trong cơn vừa giận dữ vừa nóng nảy, suýt chút nữa đã định dùng cách cứng rắn cưỡng dâm.
Thác Bạt Dã thấy nàng mày liễu cau có, âm tình bất định, tâm trạng cũng âm thầm lo lắng, sợ nàng thẹn quá hoá giận, lại gọi hai con rắn nhỏ phi tới, cắn cho vài phát, kể từ nay một bước sẩy chân thành thiên cổ hận, không có duyên gặp lại Tiên nữ tỷ tỷ. Tức thì lớn tiếng nói: "Tiên cô, ta đi lên đây, nhưng ngươi không được lại dùng ma pháp làm cho ta sanh bệnh nóng rần lên."
Vũ Sư Thiếp mừng rỡ, bàn tay trắng nõn mở ra vẫy một cái, sử xuất "Bích hải triều sanh", đem Thác Bạt Dã đang ướt sũng từ trong nước hút lên, ngã vào trong lòng nàng. Thác Bạt Dã đang định né ra, đã bị đôi cánh tay ngọc của nàng như hai con rắn quấn chặt lấy, vội đưa tay đẩy ra, ngờ đâu vừa vặn đè lên hai trái cầu thịt mềm mại đàn hồi, trong cơn kinh hãi đành phải buông tay, tức thì áp sát vào người Vũ Sư Thiếp. Hai tay Vũ Sư Thiếp ôm chặt lấy hắn, ở bên tai hắn khúc khích cười nói: "Tiểu bại hoại, bây giờ lại không trung thực như vậy, lại không sợ mẹ ngươi mắng mỏ sao ?"
Thác Bạt Dã dưới tình thế cấp bách, nhớ tới ngày đó ở trên núi gặp phải con gấu hoang, tránh cũng không thể tránh, liền ngã xuống đất giả chết, từ dưới miệng gấu cứu thoát được một cái tánh mạng, hôm nay tình cảnh cũng tương tự, dùng lại trò cũ, tức thì hai mắt trợn trắng dã, làm bộ hôn mê.
Vũ Sư Thiếp lặng người, nghĩ rằng lực đạo của mình quá lớn, ôm chặt hắn đến nỗi ngất sỉu đi, đau lòng mãi không thôi, vội vàng nới lỏng ra, đem hắn cực kì cẩn thận đặt nằm ở trên cự thạch, bản thân mình ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, một mặt lòng bàn tay dụng lực, đem chân khí trút vào trong cơ thể hắn, một mặt tại bên tai hắn nhẹ giọng thì thầm: "Tiểu bại hoại, ngươi khá tỉnh dậy đi, đừng làm tỷ tỷ sợ hãi."
Thác Bạt Dã cảm thấy một cổ chân khí chạy lên, tản mát qua lục phủ ngũ tạng mình, ngứa ngáy nói không nên lời, nàng lại áp sát bên tai phả khí vào, chi trì được chốc lát liền không nhịn được nữa, ha ha bật tiếng cười to.
Vũ Sư Thiếp mừng rỡ, ghé sát gương mặt hắn hôn một cái nói: "Tiểu bại hoại, làm cho tỷ tỷ phải lo lắng hão." Thác Bạt Dã thấy nàng vẻ mặt vui mừng, lời nói chân tình, trong lòng lặng đi, cũng có chút cảm kích. Hắn đột nhiên ngáp một cái, nói: "Tiên cô, ta mệt quá, sáng sớm ngày mai còn phải lên núi đốn củi đây." Vũ Sư Thiếp kệ hắn nói hươu nói vượn, thản nhiên nói: "Hảo, tỷ tỷ sẽ bồi tiểu sỏa đản ngủ."
Tức thì duỗi cánh tay ngọc ra, ôm lấy Thác Bạt Dã, đưa đầu tựa vào bên tai hắn, đùi phải nhấc ngang quặp lại, áp sát lên trên người hắn. Thác Bạt Dã không dám tưởng tượng nhiều, vừa mới ngoẹo đầu, trong chốc lát, tiếng ngáy đã nổi lên.
Vũ Sư Thiếp trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ dị, thân cận cùng một chỗ với một nam tử đang ngủ như thế, tay đùi quấn lấy nhau, ngửi thấy hơi thở của nhau, đã là chuyện rất xa xưa rồi. Ấnh trăng như dát bạc, lớp lớp sóng lăn tăn, ở bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp tiếng tim đập của nam tử trẻ tuổi này, khí tức nam tính thuần khiết dương cương nọ từng tia từng tia len vào hơi thở của nàng, khiến nàng vui sướng an bình nói không nên lời, qua một lát sau, lại cũng chìm vào giấc ngủ say.
Thác Bạt Dã chỉ là giả vờ ngủ, vẫn chưa ngủ hẳn. Trong hơi thở ngửi thấy nồng đậm một mùi hương thơm ngầy ngậy, cái lổ tai bị sợi tóc cùng hơi thở của nàng làm cho ngứa ngáy không thể ngăn cản, cái cơ thể mềm mại ấm áp nọ quấn chặt quanh thân, khiến trống ngực của hắn đập 'phanh phanh', hắn nghĩ thầm yêu nữ này đối với hắn tựa hồ cũng tịnh không có ác ý, chỉ là trời sanh đa tình mà thôi. Nhưng bản thân mình tựa hồ đối với Tiên nữ tỷ tỷ như đã chung tình, bởi vậy vô luận như thế nào cũng phải giữ thân như ngọc.
Trăng đã chìm về phía tây, lại qua hơn một canh giờ nữa, trời đã sắp sáng. Nếu như lúc trời sáng Đoạn đại ca đến nơi này, đem hắn cứu ra, vậy cố nhiên là tốt, nhưng nếu là Đoạn đại ca đã rơi vào trong tay của Thuỷ yêu rồi, bản thân mình chẳng phải là ngồi mà chờ chết sao ? Lúc này nếu không nhân lúc yêu nữ đang ngủ kỹ, lẳng lặng đào tẩu trước, đến lúc trời sáng lại tìm cách quay lại cùng Đoạn đại ca hội hợp. Nói không chừng còn có thể tìm ra cách cứu Đoạn đại ca ra cũng chưa biết chừng.
Tức thì lặng lẽ đem cánh tay của Vũ Sư Thiếp nhẹ nhàng nâng lên, gác qua một bên, xoay người tụt xuống khỏi cự thạch, thò tay vào trong khe đá, móc ra một bọc bảo bối mà đã dùng Ẩn thân sa gói lại. Mặc cái khố rách vào, đang định rón rén rời đi, đột nhiên nhìn thấy con Tượng long thú to lớn nọ đang lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng vừa động, liền nhớ tới những lời trong Đại hoang kinh, nhựa của cây Khỉ trên Đông thủy sơn này có thể phục thú, đoán chừng là cũng có thể tuần phục quái thú. Nếu là như thế, mình liền có thể dùng nhựa của cây Khỉ này tuần phục con Tượng long thú, rồi chuồn đi. Tức thì rút Đoạn kiếm ra, ở trên một gốc cây Khỉ vạch lên một đường rạch. Mũi kiếm ngập vào thân cây, "Phác" lên một tiếng vang nhỏ, nhưng vào lúc rạng sáng này nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Vũ Sư Thiếp lật người lại, trong miệng lầm rầm một tiếng gì đó.
Thác Bạt Dã trong lòng căng thẳng, đến thở cũng không dám thở to. Qua một lát, thấy nàng lại ngủ say như trước, lúc ấy mới rút kiếm ra, dùng vỏ kiếm trúc hứng lấy chất nhựa nọ, lặng lẽ hướng tới Long thú kia đi đến. Long thú trợn trừng hai mắt, tựa hồ có chút kỳ quái, chẳng biết hắn muốn làm cái gì.
Thác Bạt Dã cũng không biết dùng nhựa của cây Khỉ này như thế nào để tuần phục quái thú, đang định cho nó ăn, lại nghe thấy Vũ Sư Thiếp ở phía sau lạnh lùng nói: "Tiểu quỷ đầu, muốn đào tẩu phải không ?" Thác Bạt Dã trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn quay đầu lại cười nói: "Con trâu này của Tiên cô quá là kỳ quái, lớn vậy rồi mà một thân vẩy cá. Như vậy là phải ở trong nước cày ruộng phải không ?"
Vũ Sư Thiếp gập đùi ngồi ở trên cự thạch, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt dường như ngấn lệ. Nàng cắn răng nói: "Xú nam nhân các ngươi bất kể lớn nhỏ, đều là đám bạc tình quả nghĩa, lại định nhân lúc ta ngủ say, bỏ trốn đi có phải không ?" Từ 'lại' này hơi đặc biệt kỳ lạ, Thác Bạt Dã suy nghĩ như bay, thầm nghĩ: "Chẳng lẻ yêu nữ này trong quá khứ bị người bỏ rơi sao ? Vậy thì hỏng bét mất rồi. Nợ cũ nợ mới chẳng phải là đều tính hết lên trên đầu ta hay sao ?"
Vũ Sư Thiếp đột nhiên đưa tay tại không trung chộp hờ một cái, lại là thức Bích hải triều sanh nọ, luồng khí như cơn lốc, đem Thác Bạt Dã từ trên mặt đất nâng lên. Thác Bạt Dã thấy trước mắt hoa lên một cái, đã nặng nề ngã lên trên cự thạch, bị ném đến nỗi cả người giống như bị rời ra thành từng mảnh. Vũ Sư Thiếp thò tay chộp lấy ngực hắn, "Di" lên một tiếng, tựa hồ có chút kinh dị. Thác Bạt Dã thầm hô không xong, quả nhiên, Vũ Sư Thiếp nhanh như tia chớp từ trong bọc của hắn lôi ra bao đồ nọ, mở ra vừa nhìn, hoa dung thất sắc, thất thanh nói: "Thần mộc lệnh ?" Nàng nhìn kĩ Thác Bạt Dã, từ trên xuống dưới đánh giá cả nửa ngày, phảng phất giống như là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nói: "Tiểu bại hoại, Thần mộc lệnh này ngươi từ nơi nào có được ?"
Thác Bạt Dã thầm nghĩ việc đã đến nước này, chỉ còn cách 'sạch bán chẵn một tiếng', tức thì gập tay lên gối đầu, gác hai chân lên nhau, cười nói: "Nguyên lai ngươi cũng nhận biết Thần mộc lệnh này. Nhìn thấy Thần mộc lệnh, cũng như là nhìn thấy Thần Đế. Tiên cô muội tử, còn không quỳ xuống tiếp giá ?" Vũ Sư Thiếp trong lòng kinh nghi bất định, chẳng lẻ tiểu tử này lại thật sự là sứ giả của Thần Đế ? Nhưng nếu như thế, theo như lời Khoa Sa Độ, hắn cùng với Đoạn cuồng nhân của Thận lâu thành ở cùng một chỗ, chẳng phải là địch nhân của Triêu dương cốc sao ? Thần Đế là có ý tứ gì đây ? Chẳng lẻ cũng là giúp đỡ Thận lâu thành sao ?
Vũ Sư Thiếp cười khanh khách, phô bày ra trăm vẻ đẹp, mọi u oán buồn phiền lúc trước đột nhiên vô ảnh vô tung, xỉa ngón tay ngọc ra nâng cằm Thác Bạt Dã, để hắn ngửa mặt nhìn lên, nhìn vào hai mắt của hắn, khúc khích cười nói: "Tiểu quỷ đầu, hình dáng cũng đĩnh đạc gớm. Ngươi cho là tỷ tỷ sẽ tin tưởng ngươi sao ? Cũng không biết từ nơi nào tìm được một khối Lạn mộc đầu này, tùy tiện khắc lên trên mấy chữ, liền muốn lừa đảo kiếm ăn phải không ?"
Thác Bạt Dã than thở: "Nguyên cứ tưởng Tiên cô muội tử chỉ có vài chỗ trên người là lớn thôi, không tưởng được lớn nhất lại chính là lá gan. Thần mộc lệnh cũng dám đem ra đùa giỡn, quả nhiên là lợi hại." Vũ Sư Thiếp thấy hắn không có hảo ý hướng lên ngực nàng ngắm nghía, dài giọng cười cắn cho hắn một phát, nói: "Ngươi thật sự còn là một tiểu ngốc thành thật, nguyên lai cũng là một tiểu bại hoại miệng trơn lưỡi dẻo. Xem đức hạnh này của ngươi, lại có thể là sứ giả của Thần Đế sao ? Ta khá không tin." Tức thì lại lật xem những đồ vật khác của hắn.
Thác Bạt Dã thấy nàng muốn mở huyết thư nọ ra, liền hắc hắc cười nói: "Đây chính là mật chỉ của Thần Đế, tùy tiện nhìn loạn sẽ bị móc con ngươi ra đó. Đôi mắt này của Tiên cô muội tử xinh đẹp như vậy, nên phải giữ gìn cho tốt mới đúng."
Vũ Sư Thiếp hừ lên một tiếng, cười nói: "Tiểu quỷ đầu, đem Thần Đế hù dọa ta, thật là sợ quá ? Ngươi không cho ta xem, ta càng phải xem." Nhưng trong lòng cuối cùng cũng uý kị thần uy của Thần Đế, chỉ là tùy ý vừa mở ra, liền gập lại ngay. Giơ cái túi da chứa đầy Thần nông đan lên, liếc mắt nhìn Thác Bạt Dã một cái, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, liền thò hai ngón tay vào, kẹp ra một viên đan hoàn.
Đan hoàn màu tím to bằng hạt đậu tương, không có mùi gì. Vũ Sư Thiếp ngửi ngửi trong chốc lát, chẳng biết là loại đan dược gì, từ trong khóe mắt nhìn trộm Thác Bạt Dã, đã thấy hắn đang ngẩng đầu chờ đợi, nhếch mép cười mỉm, tựa như là đang trông mong nàng đem dược hoàn nuốt vào. Một chút cũng không biết rằng Thác Bạt Dã sợ nàng nhận ra Thần nông đan này, thái độ sốt sắng như vậy chính là để ngụy trang mà ra, làm cho nàng lo lắng. Vũ Sư Thiếp đem Thần nông đan nọ xoay tròn không ngừng ở trên đầu ngón tay, cất giọng yêu kiều nói: "Tiểu bại hoại, dược hoàn này là cái đồ vật gì vậy ?"
Thác Bạt Dã chỉnh sắc nói: "Đây là thần đan do Thần Đế dùng tám mươi mốt loại thảo dược chế luyện nên, ăn vào có thể giữ dung dưỡng nhan, trường sanh bất lão. Tiên cô muội tử, ngươi có thể nếm thử." Vũ Sư Thiếp nghe xong có chút vui mừng, đang định bỏ vào trong miêng, đột nhiên lĩnh ngộ: "Tiểu bại hoại này tất là muốn cho ta nuốt độc dược này vào, để dễ bề chạy trốn đây." Hừ một tiếng nói: "Tiểu quỷ đầu, thần đan này mà tốt như vậy, ngươi hãy ăn hết đi !" Tức thì lấy tay tách khai miệng hắn ra, đem cái túi dược hoàn nọ trút toàn bộ vào.
Thác Bạt Dã đến phản kháng cũng không kịp, mười bốn khỏa Thần nông đan nọ liền chảy ào ào vào trong miệng, chợt cảm thấytrong cổ họng xuất hiện một con rồng lửa, trong chớp mắt đã chui vào trong bụng, bừng bừng thiêu đốt, rồi lan tràn ra đến lục phủ ngũ tạng ! Bên trong đan điền cổ chân khí nọ nguyên đã trầm lắng xuống lại chồm lên chạy tán loạn, trong sát na toàn thân phảng phất như bị ngã vào trong một ngọn núi lửa đang bốc cháy, nhiệt nóng xuyên cả vào trong não, hắn a lên một tiếng ngửa mặt lên trời hét dài, một đạo tử khí bay lên tận trời.
Vũ Sư Thiếp nhìn thấy hoa dung thất sắc, lại thấy lớp da toàn thân hắn nhấp nhô sôi sùng sục như sóng đào, trong chớp mắt từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển tím, từ tím chuyển xanh, từ xanh lại chuyển trắng, cứ lặp đi lặp lại mãi không thôi. Gương mặt vừa phô ra vẻ tuấn tú nọ trong giây lát biến thành tím xanh, nét mặt vặn vẹo, đáng sợ đến mức nói không nên lời, hắn ngẩng đầu vung tay, điên cuồng hét mãi không thôi, cơ nhục toàn thân đột nhiên bành trướng, trong giây lát toàn thân to lên thêm một nửa nữa có dư.
Vũ Sư Thiếp trong lòng kinh hãi, cực kỳ hối hận, đang định tiến lên, lại thấy hắn giận dữ gầm lên một tiếng, một chưởng kích lên trên cự thạch nọ, tiếng 'oành oành' vang lên, đá vụn bắn ra như tên, bụi phấn mù mịt bốc lên, cự thạch nọ cánh nhiên đã bị bổ thành vài mảnh. Nhưng hắn một chưởng này kích xuống, bản thân cũng loạng chà loạng choạng, đột nhiên trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.
Thần nông đan chính là do Thần Nông đi du lịch thiên hạ, thu thập mấy trăm loại dược thảo cực quý tinh chế mà thành, là loại thuốc thuần dương, một viên liền có thể quán thông kinh mạch, dưỡng khí tụ thần, gia tăng thần lực. Mười bốn viên cùng một lúc uống vào trong bụng, thật sự là quá mức cương mãnh, chân khí ngay lập tức hội tụ như núi lửa phún trào, không chỉ có đem kinh mạch toàn thân toàn bộ đả thông, ngay cả xương cốt cơ nhục cũng trong phút chốc trương to đến cực độ. Mười bốn khỏa đan hoàn này chuyển thành mười lăm đạo chân khí, cùng với đạo chân khí tiềm ẩn của hai ngày trước gộp lại cùng nhau, với thế bài sơn đảo hải, ở trong cơ thể hắn chu chuyển không ngừng, giống như sóng dữ ập vào bờ đê, chỉ cần hơi có vết nứt liền sẽ phá vỡ vọt ra. Nhưng nếu là những cao thủ có nhiều kinh nghiệm, có thể bằng vào nội lực đã có trong cơ thể, đem chân khí này dẫn đưa đến đan điền cùng chỗ với các khí tích góp khác, từng chút một hóa giải thu nạp, tăng thêm nhiều nội lực. Nhưng Thác Bạt Dã chẳng có chút kinh nghiệm nào, càng không có nội lực, chỉ có thể mặc cho mười lăm đạo chân khí cực kì bá đạo này ở trong cơ thể tung hoành ngang dọc, bên ngoài da cứ như nổi sóng phập phồng mãi không thôi.
Sức nóng điên cuồng trong cơ thể cùng với sự đau đớn do xương cốt và cơ nhục bạo trướng khiến cho hắn gần muốn phát cuồng, trong lúc hồ loạn bổ ra một chưởng.
Một chưởng này đánh ra, nhất thời đem chân khí dẫn đưa đến lòng bàn tay, lực lượng hùng hồn vô cùng, lập tức đem cự thạch đánh nát, nhưng lực phản lại này đánh ngược trở lên, Thác Bạt Dã liền giống như bị mười lăm cỗ sóng lớn đồng thời kích trúng, trong sát na chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, trời đất quay cuồng, trước mắt một mảnh tối đen, bên tai nghe thấy Vũ Sư Thiếp la lên lo lắng cùng với tiếng thổn thức, sau đó là bất tỉnh nhân sự.
Trời đất tối đen, mê mê hồ hồ, chẳng biết đã qua bao lâu, Thác Bạt Dã mới lại tỉnh trở lại. Trong cơ thể liệt hỏa bừng bừng, tứ chi lại lạnh như băng tuyết, run lên lập cập. Yết hầu vẫn còn giống như bị lửa thiêu đốt. Hắn cố gắng trợn mắt nhìn xung quanh, tứ bề đen kịt, trong mũi tràn ngập mùi thơm ngọt ngào như kem của cơ thể đàn bà thành thục. Toàn thân đụng chạm vào những chỗ phập phồng, rung động đến nỗi trong bụng hắn càng thêm khó chịu. Hắn quay cổ một cái, lúc đó mới phát hiện bản thân mình chính là đang gối ở giữa hai trái cầu thịt tròn tròn mềm mại.
Bên tai nghe thấy Vũ Sư Thiếp sợ hãi xen lẫn vui mừng đến nỗi thanh âm run rẩy: "Tiểu bại hoại, ngươi tỉnh rồi phải không ?" Đột nhiên trước mắt sáng ngời, dương quang chói mắt, hắn vội vàng nhắm mắt lại. Qua cả nửa ngày mới từ từ mở mắt. Ánh mặt trời tươi sáng, trên khuôn mặt diễm lệ của Vũ Sư Thiếp tràn đầy thần sắc vui mừng, lo lắng, nôn nóng cùng hối hận, trong đôi mắt hạnh lệ quang long lanh, đột nhiên những giọt lệ dòng dòng chảy xuống.
Nàng 'phác xích' một tiếng mỉm cười qua những giọt nước mắt, đưa tay lau chùi nước mắt trên mặt, nói: "Ngươi đã hôn mê một ngày một đêm rồi đó, tỷ tỷ lo lắng quá đi thôi."
Thác Bạt Dã cổ họng khát khô, nóikhông ra tiếng nữa, chỉ đưa tay chỉ chỉ vào miệng của mình. Vũ Sư Thiếp ôn nhu nói: "Muốn uống nước phải không ?" Rồi lấy ra một cái bầu da dê, cực kỳ cẩn thận đặt vào bên môi hắn, làm dịu một chút môi miệng của hắn trước, sau đó mới chậm rãi rót vào.
Ngọt ngào mát mẻ, cứ như là mật hoa. Nước ngọt như mật vào đến bụng, sự khô nóng trong cơ thể từ từ được giải, tinh thần cũng phấn chấn lên một chút. Hắn lúc này mới phát hiện bản thân mình đang dựa nghiêng ở trong lòng Vũ Sư Thiếp, toàn thân được hắc sắc trường bào bao bọc. Hai người cưỡi Tượng long thú hướng về phía trước phi nhanh. Vũ Sư Thiếp ôm lấy eo lưng hắn, giữ cho hắn ngay thẳng, hắn ngồi thẳng lên, nhìn ngó khắpmọi nơi.
Ánh mặt trời rọi vào mắt, cây cối lướt ngược ra phía sau, chỉ nhìn được môt lát đã đầu váng mắt hoa, ý phiền muộn cùng hổ thẹn mạnh mẽ trào lên, luồng khí khô nóng bên trong bụng xuyên thẳng lên đỉnh đầu, tức thì lại ngất đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là ban đêm. Hắn đang nghiêng nghiêng tựa lên trên một gốc cây Si, rễ cây Si loà xoà trong gió đêm khe khẽ đung đưa, trước mặt là một con sông lớn, nước sông gợn sáng lung linh. Vũ Sư Thiếp đang ở bờ sông tẩy rửa đôi chút, nằm ngang nghỉ ngơi bên cạnh là một cái thi thể quái thú kích thước như một toà núi nhỏ. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Vũ Sư Thiếp vui mừng mãi không thôi, chạy vội tới hướng hắn nói chuyện. Nhưng hắn trong tai vẫn còn vang lên những tiếng 'oanh long', ngay cả một câu nói cũng nghe không rõ, chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt cười lúm đồng tiền mỹ diễm của nàng vương lên vài chấm nước bùn, phảng phất như bông hoa đào mùa xuân. Thác Bạt Dã nhè nhẹ mỉm cười, đưa tay tới xoa đi những chấm bùn trên mặt của nàng, nàng đột nhiên nắm lấy tay hắn, ngây người ngước nhìn hắn, nước mắt lại dòng dòng chảy xuống.
Sóng nhiệt trong cơ thể Thác Bạt Dã không ngừng quay cuồng, hàn nhiệt bất định, đang muốn nói chuyện, ngực lại bị vài đạo chân khí hung hăng đánh vào, dưới sự tức thở, lại ngất đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy Vũ Sư Thiếp đang kêu gọi, cảm giác được những ngón tay mềm mại của nàng đang nhẹ nhàng tách môi hắn ra, đôi môi ấm mềm ướt rượt đang áp lên trên miệng hắn, đưa một cổ dịch thể mát lạnh đắng chát rót vào.
Thác Bạt Dã hôn mê trầm trầm, cũng không biết cứ như vậy đã qua bao lâu, mơ hồ cảm thấy đang tựa lên trên tấm thân nhuyễn ngọc ôn hương của Vũ Sư Thiếp, nàng cứ ôm hắn sát như vậy mà chạy trên một đoạn đường rất dài; cũng chẳng biết hắn đã uống bao nhiêu thứ gì đó mà đã được nghiền thành dịch thể, hoặc chua hoặc ngọt hoặc đắng, có khi còn pha trộn cả với nước mắt mát lạnh của nàng, tư vị đắng chát thấm đậm nơi cuống lưỡi, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống tận đáy lòng của hắn.
Lần thứ ba tỉnh lại đúng vào lúc bình minh, hắn nằm dài ở trên một cái đệm lông Dê rất dầy, đầu gối ở trên cặp đùi thon dài mềm mại của Vũ Sư Thiếp, Vũ Sư Thiếp si ngốc nhìn hắn. Sao buổi sáng rải rác, những giọt sương mai ở trên bãi cỏ phát sáng long lanh. Phương đông đã hé ra màu xam xám, muôn vàn tia sáng rực rỡ đột nhiên phóng vút lên cao, một vầng mặt trời đỏ ối rực rỡ nhô lên. Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt nàng, mạ lên một tầng kim quang, giọt nước mắt trên khóe mắt nàng trượt qua gương mặt khiết bạch, dưới mặt trời buổi sáng loé lên ánh sáng bảy mầu huyền ảo.
Thác Bạt Dã ngây ngốc nhìn nàng, nghĩ thầm: "Nếu như nàng không phải là yêu nữ Thủy tộc, nếu như ta không có gặp gỡ Tiên nữ tỷ tỷ, nhất định sẽ yêu nàng, gần gũi nàng, hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng." Trong lòng đột nhiên đau đớn, luồng chân khí cuồng nhiệt nọ trong phút chốc bộc phát, hắn hét to 'a' lên một tiếng, lại tiếp tục hôn mê.
Từ đó về sau cứ ngất đi rồi tỉnh lại nhiều lần, có lúc nhìn thấy Vũ Sư Thiếp đang nghiền một ít hoa quả kỳ dị, có lúc nhìn thấy nàng khi tẩy rửa quái thú từ trên người nó lấy ra các loại ngọc châu, có lúc nhìn thấy nàng đang ngây người nhìn hắn, hai mắt đỏ hồng như quả đào. Trong lúc hoảng hốt lại uống vào rất nhiều cái chất lỏng kỳ kỳ quái quái. Chất lỏng mát lạnh trượt qua cổ họng, toàn thân thanh lương. Khí khô nóng trong cơ thể cũng dần dần dừng lại.
Đêm đó vào lúc tỉnh lại, tiếng sấm cuồn cuộn, mây đen xoáy tròn, mưa to như trút. Hắn cùng với Vũ Sư Thiếp ngồi ở trong một quả cầu tròn màu đen trong suốt, nước mưa rơi đập lên trên Hắc sa tráo, không thể rỉ thấm vào trong, trượt xuống mà không lưu lại chút nào. Vũ Sư Thiếp toàn thân xích lỏa, ngồi xếp bằng, hai tay để ở trên ngực hắn, một cổ lực đạo thanh lương cuồn cuộn không ngừng mạnh mẽ trút vào, vận chuyển khắp toàn thân, đem chân khí trong cơ thể hắn dẫn đưa thành một dòng suối chảy mãi không ngừng, cực kỳ thoải mái. Hắn đột nhiên phát giác trên bả vai cùng cánh tay nàng có hơn mười mấy tia máu dài nhỏ, hoảng hoảng hốt hốt nghĩ lại, dần dần nhớ ra từng nhìn thấy nàng sáp la cà đánh giết một con cự đại quái thú, mổ ra lấy hạt châu ở trong cơ thể nó. Chẳng lẻ những tia máu này chính là lúc cùng quái thú đánh nhau lưu lại sao ? Nàng đã có Thương long giác chế ngự vạn thú như vậy vì sao lại phải tự thân đánh nhau chứ ? Rất nhiều vấn đề khó hiểu dâng lên, trong mơ hồ lại chìm vào trong giấc ngủ, trong mộng ẩn ước cảm nhận được hơi thở như lan thổi vào và làn môi ướt dượt ấm áp.
Mưa to tầm tã, những tia chớp liên tiếp loé lên, chiếu sáng khuôn mặt giống như điêu khắc bằng ngọc thạch đang chìm trong giấc ngủ của Thác Bạt Dã. Trên mặt mơ hồ ẩn hiện một nét cười mỉm vô tà, là ở trong mộng tưởng nhớ tới nàng chăng ? Vũ Sư Thiếp ôn nhu ngắm nhìn Thác Bạt Dã, mê mẩn nghĩ.
Mười sáu năm qua, bản thân mình cũng chưa từng yêu thương một nam nhân nào cả. Không tưởng được hôm nay tự nhiên đối với thiếu niên mười bốn tuổi này lại động tâm như thế. Hôm ấy thấy Thác Bạt Dã phát cuồng ngã xuống đất, nàng trong lòng hối hận, khổ sở mãi không thôi, khóc thảm thiết đến mức mất cả tiếng. Từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy Thác Bạt Dã ở trong mộng thống khổ rên rỉ, nàng liền nhịn không được tim như kim đâm, rơi lệ khổ sở. Ba ngày này lượng nước mắt chảy ra nếu so với lượng nước mắt trong suốt mười sáu năm qua cộng lại còn muốn nhiều hơn. Chẳng lẽ số mệnh chú định nàng phải cùng thiếu niên này có một đoạn duyên phận sao ?
Mười lăm đạo chân khí cực kì bá đạo trong cơ thể của thiếu niên này, công kích khắp nơi, nếu không hướng dẫn, sau ba ngày toàn bộ lục phủ ngũ tạng sẽ bị đốt cháy, xương cốt toàn thân sẽ bị vỡ vụn mà chết. Hôm đó lúc nàng dùng nội lực đả thông chân khí trong cơ thể hắn, bất ngờ đã bị luồng chân khí hùng hồn nọ chấn bay ra mấy trượng bên ngoài. Kình lực cực mạnh, thực sự không thể tưởng tượng nổi. Mấy ngày nay mang theo Thác Bạt Dã bôn tẩu tứ xứ, giết chết được mười bảy con linh thú to lớn. Sợ thanh âm sắc bén của Thương long giác làm Thác Bạt Dã bị thương, nàng đành phải tay không đánh giết mười bảy con quái thú. Lấy linh châu của chúng nó cùng mọi loại tiên thảo linh quả hỗn hợp, nghiền nát thành một loại nước thuốc mát mẻ, ngày ngày ép hắn uống vào, như vậy mới đem luồng chân khí chí dương chí cương nọ dần dần hàng phục.
Mỗi đêm vào thời điểm chí âm, nàng lại phải cùng hắn loã thể đối diện nhau, dùng nội lực thuần âm đưa dẫn luồng chân khí chí dương trong cơ thể hắn chầm chậm lưu thông, khuếch tán vào đan điền cùng với các đại huyệt chứa khí toàn thân. Tối nay sau khi đả thông, mười lăm cổ chân khí nọ đã dần đần hóa nhập vào trong kinh mạch cùng khí huyệt của hắn, ngày sau chỉ cần mỗi ngày vận khí đưa dẫn, liền có thể từ từ thu nạp để sử dụng.
Chỉ là hắn bệnh tật khỏi rồi, liệu có thể lại giống như đêm hôm đó, lặng lẽ bỏ đi không ? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng nhất thời đau đớn, nước mắt không tự kìm hãm được lại chảy tràn ra. Hôm qua không kìm được tò mò, đã mở huyết thư của Thần Đế ra xem trộm. Nàng băng tuyết thông minh, thêm một chút suy đoán, liền đoán ra toàn bộ vấn đề. Nhưng nghĩ đến Thần Đế đã chết, nàng không những không có chút vui mừng nào, ngược lại còn có sự lo lắng không nói nên lời. Với tính tình của đại ca, nếu như biết Thần Đế đã chết, thực sự sẽ từ bỏ ý đồ sao ?
Một đêm này nàng ngồi ở bên cạnh Thác Bạt Dã, đầu óc quay cuồng, lòng dạ rối bời, cho tới tận khi trời sáng.
Hôm sau lúc Thác Bạt Dã tỉnh lại, bầu trời xanh thẳm, dương quang rực rỡ. Trong cơ thể luồng chân khí gây sóng gió nọ đã rất là ổn định, tuy đôi khi vẫn xông lên, nhưng cái cảm giác ngột ngạt khổ sở nọ đã được quét sạch. Trong đan điền hơi nóng lưu thông, tinh thần thanh tĩnh. Hắn vẫn tựa ở giữa đôi song nhũ của Vũ Sư Thiếp. Hơi thở ngọt ngào nọ phả thẳng vào mũi, khiến tim hắn đâp thình thịch. Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, Vũ Sư Thiếp đang chòng chọc nhìn hắn miệng chúm chím cười. Vẫn mĩ miều diễm lệ, chỉ là gương mặt hơi có chút tiều tụy. Chắc là mấy ngày nay bôn ba di chuyển, rất là mệt mỏi.
Thác Bạt Dã trong lòng âm thầm cảm kích, dâng lên cảm giác khác thường, nhịn không được nghiêng đầu hôn lên trên bộ ngực tuyết bạch mềm mại của nàng. Vũ Sư Thiếp "A" lên một tiếng, cả người mềm nhũn, khuôn mặt đỏ bừng lên, có chút thẹn thùng, đưa tay véo mạnh một phát vào đùi Thác Bạt Dã, sẵng giọng: "Đáng ghét. Tiểu bại hoại vừa tỉnh lại liền không thành thật như vậy." Thác Bạt Dã bị đau, miệng kêu loạn lên. Vũ Sư Thiếp kinh hãi, nhưng thấy hắn khóe miệng mỉm cười, mới biết là bị mắc lừa, phất tay khe khẽ nhéo vành tai của hắn, gắt gỏng: "Bệnh khỏi rồi phải không ? Tinh thần mới như thế đó. Sớm biết thế đã không thèm chữa bệnh cho ngươi, để cho ngươi tiếp tục hôn mê thêm ba ngày nữa."
Thác Bạt Dã mỉm cười nói: "Thân ta đau đớn, tâm ngươi xót xa. Ta nếu lại hôn mê nữa, Tiên cô muội tử chẳng phải là sẽ khóc khô nước mắt sao ?" Vũ Sư Thiếp khanh khách cười nói: "Ngươi đẹp mặt chưa ? Kêu linh tinh cái gì mà Tiên cô muội tử Tiên cô tỷ tỷ, tỷ tỷ kêu là Vũ Sư Thiếp, khá nhớ kỹ lấy." Thác Bạt Dã nói: "Vũ Sư Thiếp ? vừa là 'mưa', vừa là 'ẩm ướt' (chữ Sư phát âm giống chữ Thấp là ẩm ướt - nd), vừa là 'khóc' (chữ Thiếp phát âm gần giống chữ khấp là khóc - nd), khó trách lại nhiều nước mắt như vậy." Hắn ưỡn cao ngực nói: "Ta kêu là Thác Bạt Dã." Vũ Sư Thiếp khúc khích cười nói: "Cởi quần áo ra giương oai phải không ?" (chắc là Thác Bạt Dã đọc gần giống như vậy - nd). Hai người ha ha cười to.
Bọn họ đang ngồi ở trên lưng Tượng long thú, phóng đi như bay, khắp nơi toàn là cây cối cao cao thấp thấp và những gò đống nhấp nhô bất định, tiếng chim hót mùi hương hoa, bướm bay vùn vụt. Lấy phương vị của mặt trời mà xem xét, bọn họ đang hướng phía chính bắc mà đi. Thác Bạt Dã nhớ tới ước định cùng Đoạn Duật Khải, bản thân trên người đang giữ tín vật trọng yếu, sứ mạng của Thận lâu thành, tức thì tỉnh táo lại, bản thân hôn mê ba ngày, lúc này thời gian ước định bảy ngày chỉ còn lại hai ngày nữa, trong lòng khẩn trương, hỏi: "Túi nước mắt, chúng ta đây là đang đi đâu đây ?"
Vũ Sư Thiếp liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: "Ngươi là tưởng chạy tới Thận lâu thành phải không ?" Thác Bạt Dã nghĩ thầm: "Chúng ta rốt cuộc vẫn còn là địch nhân." Tâm trạng có chút khổ sở, gật đầu không nói. Vũ Sư Thiếp trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Tiểu sỏa đản, ngươi có biết Thận lâu thành đã bị mấy vạn Thủy tộc binh vây khốn, nội trongmấy ngày liền sẽ bị phá thành không ? Ngươi mà chạy đến, vậy chẳng phải là tự tìm tử lộ sao ?" Thác Bạt Dã nói: "Nhận trọng thác của Thần Đế, không thể không tới." Vũ Sư Thiếp nghĩ thầm nếu như hắn thật sự đi Thận lâu thành, vậy chính là địch nhân của toàn tộc Thủy tộc, ngay cả đại ca e ngại mệnh lệnh của Thần Đế, tạm thời lui binh, nhưng mối bất hoà này một khi đã kết hạ, sẽ vĩnh không có ngày hóa giải. Bản thân mình cùng hắn ngày sau tái tương kiến, muốn giống như hôm nay, chỉ sợ cũng vĩnh viễn không có thể. Nghĩ đến đây, tim như bị đao cắt, cắn cắn môi nói: "Chỉ cần ngươi tiến vào Thận lâu thành, vậy đó là địch nhân của Thủy tộc, từ rày về sau vĩnh viễn không có ngày yên ổn. Không bằng …… không bằng đem Thần mộc lệnh nọ giao cho những người khác, sau đó theo ta một đường trở về Vũ sư quốc được không ?" Thác Bạt Dã nhìn ánh mắt tha thiết của nàng, trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy thần sắc chờ đợi cầu khẩn, nhớ tới ba ngày nay nàng rất là ngoan ngoãn, trong lòng mềm nhũn, suýt tí nữa đã buột miệng đáp ứng. Nhưng đột nhiên cảnh tỉnh, nếu nhưbản thân mình theo nàng đi, tất sẽ cô phụ uỷ thác của Thần Đế, hơn nữa một trường chiến họa sẽ vô pháp tránh khỏi. Tức thì nhẫn tâm lắc đầu.
Vũ Sư Thiếp trong lòng thất vọng, khổ sở nói không nên lời, nhưng nét mặt lại giản ra khanh khách cười nói: "Tiểu sỏa đản, ngươi xứng để tỷ tỷ thật sự yêu quý ngươi sao ? Ta sẽ cùng với ngươi đi đến Thận lâu thành. Ngươi khá sau này không hối hận, tương lai gặp lại tỷ tỷ, cũng sẽ không còn được vui sướng như thế này, để cho ngươi ôm ôm ấp ấp nữa đâu." Quay đầu Tượng long thú, hướng phương hướng Thận lâu thành nhanh như chớp điện phóng đi.
Thác Bạt Dã trong lòng cũng là khổ sở nói không nên lời. Trong ba ngày này, giữa hai người đã phát sinh biến hóa vi diệu, ở trong lòng Thác Bạt Dã, giờ phút này Vũ Sư Thiếp không còn là con yêu nữ phóng đãng lúc mới đầu kia nữa rồi. Nếu như thật sự phải biệt ly như vậy, hắn cũng sẽ nhớ mãikhông thôi.
Hai người đè nén phiền muộn trong lòng, nói nói cười cười, thẳng đường phóng tới.
Vào lúc chập tối, bọn họ đi tới chân núi Khải la. Vũ Sư Thiếp nói: "Tiếp tục đi về phía Đông hơn bốn trăm dặm, đó là địa giới Thận lâu thành. Phía trước có một cái dịch trạm, đêm nay chúng ta sẽ ở nơi này nghỉ chân. " Kỳ thật bốn trăm dặm lộ trình, với cước lực của Tượng long thú, chỉ đến đêm liền có thể chạy tới, nhưng nàng thật sự không muốn lập tức cùng Thác Bạt Dã phân li. Thác Bạt Dã cười nói: "Đúng đấy, bụng ta cũng đói quá rồi, chúng ta trước hết ăn một chút gì đó."
Đang khi nói chuyện, mặt phía nam vang lên tiếng hò hét, tiếng vó dồn dập, bụi đất bay mù mịt, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhóm đại hán mặc các loại trang phục cưỡi Long mã đều là linh thú phóng nhanh đến. Vũ Sư Thiếp có chút kinh ngạc, Ngũ tộc trong Đại hoang phục sắc khác nhau, quyết không lẫn lộn. Ngoại trừ Ngũ đế cùng Ngũ tộc Thánh nữ, Ma pháp sư ra, tộc nhân của Kim tộc mặc quần áo màu trắng, tộc nhân của Mộc tộc mặc quần áo màu xanh, tộc nhân của Thủy tộc mặc quần áo màu đen, tộc nhân của Hoả tộc mặc quần áo màu đỏ, tộc nhân của Thổ tộc mặc quần áo màu vàng. Trong mỗi tộc tộc nhân bình thường phục sắc mặc dù có biến hóa, cũng đều ở trong phạm vi màu sắc của tộc mình. Ví dụ như nàng có thể mặc màu tối với việc sử dụng màu đen làm màu sắc chủ đạo của việc trang trí y phục. Nhưng những người đi đường này phục sắc khác nhau như vậy, năm màu lẫn lộn mà thành một đội, thật sự hiếm thấy. Người trong Ngũ tộc nếu không có duyên cớ đặc biệt nào, tuyệt không đi cùng, chẳng biết bọn họ là ai.
Nhóm người nọ đi rất nhanh, đảo mắt đã lướt qua bên người bọn họ. Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tóc đỏ mặc bộ trường bào màu đen, đem một thiếu niên tuấn tú ôm ở trong lòng, cũng hơi có chút kinh ngạc, đều quay đầu lại, một đại hán nhìn thấy Vũ Sư Thiếp bên hông có Thương long giác trên thuỳ tai có Thôi tình xà, sắc mặt đại biến, thấp giọng nói thầm vài câu, chúng nhân tựa như rất lấy làm kinh hãi, lại quay đầu nhìn lại, nhưng trong ánh mắt đa phần là thần sắc khinh bỉ.
Vũ Sư Thiếp biết bọn họ đã nhận ra thân phận của mình, đối với người trong Ngũ tộc bản thân mình chỉ là một yêu nữ dâm đãng, nàng sớm đã coi là chuyện bình thường, không lấy thế làm trái mắt. Nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bọn họ, không biết vì sao lại hổ thẹn và giận dữ, tức thì liền muốn phát tác.
Nhóm người nọ không dám nhìn nhiều, vung roi giục ngựa, vội vã bỏ đi.
Thác Bạt Dã nghĩ thầm bản thân mình nhất định cũng bị bọn họ cho là Thủy yêu, hơn nữa còn là vật chơi đùa của Vũ Sư Thiếp, trong lòng hơi có chút xấu hổ, ngay lập tức lại nghĩ: Thác Bạt Dã, Vũ Sư Thiếp vì ngươi đã chịu bao khổ cực như vậy, hao phí mất bao nhiêu sức lực mới đem ngươi cứu sống lại, ngươi lại để tâm đến ý nghĩ của những người này, thật lấy làm xấu hổ, thực sự là cầm thú cũng không bằng. Tức thì cố ý cười to nói: "Những người này thật là buồn cười, chưa thấy qua mỹ nam mỹ nữ sao ? Lại hâm mộ đến mức như vậy."
Vũ Sư Thiếp sắc mặt giãn ra, khanh khách cười nói: "Ngươi rất đẹp sao ? Tự phụ quá đấy."
Hai người không muốn vượt qua đám người nọ, nên để cho Long thú đi thong thả. Nhưng qua không bao lâu, phía sau nổi lên tiếng kêu la, lại có một nhóm người mặc các loại y phục giục ngựa chạy tới. Lúc đi sát ngang bọn họ, cùng lộ ra thần tình khinh bỉ, nhưng vì kiêng kỵ Vũ Sư Thiếp, nên không dám nhìn nhiều, vội vội vàng vàng hướng về phía trước chạy đi.
Trong một khắc thời gian ngắn ngủn, lại có bốn nhóm đại hán trang phục như vậy đi qua. Vũ Sư Thiếp chợt hiểu ra, khanh khách cười nói: "Tiểu sỏa đản, những người này đều giống như ngươi, cũng là tới Thận lâu thành hỗ trợ đó." Thác Bạt Dã "Di" lên một tiếng, nói: "Ta thấy bên trong còn có người mặc quần áo màu đen, vậy không phải là Thuỷ tộc sao ?"
Vũ Sư Thiếp hừ một tiếng nói: "Đó đều là bọn phản bội chạy trốn từ trong Thuỷ tộc ra đó. Trong Ngũ tộc có rất nhiều người, không muốn chịu sự trói buộc của Tộc quy, hoặc giả phạm tội gì đó, ở trong tộc không chịu nổi nữa, liền từ trong tộc trốn ra, làm cô hồn dã quỷ không cửa không nhà. Những người này chính là dã quỷ đó." Nguyên lai những người này đều là các Hiệp sĩ lang thang của Đại hoang từ các nơi chạy tới, đến Thận lâu thành trợ trận.
Vũ Sư Thiếp liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: "Toàn là đám ngu ngốc. Biết rõ là hố lửa, còn muốn nhảy vào." Thác Bạt Dã cười tủm tỉm. Vũ Sư Thiếp nói: "Ngươi và ta một đường bị bọn họ nhìn thấy, chỉ sợ ngươi tới Thận lâu thành rồi, cũng không có kết quả tốt đẹp gì." Nàng tay phải búng ra, đem một gốc cây Ngô đồng ven đường đánh cho bắn ngược trở lại, tay trái nhẹ nhàng bắt lấy nhánh cây, tay phải năm ngón tay co duỗi như múa, trong thời gian ngắn liền từ trong đám lá cây rút ra một nắm lớn sợi tơ màu xanh.
Thác Bạt Dã thấy ngón tay của nàng xuyên qua xuyên lại không ngừng, rút ra từng nắm từng nắm sợi tơ xanh, rất là khó hiểu, hỏi nàng nàng chỉ cười không đáp. Một lúc sau, nàng nói: "Đủ rồi." Bàn tay thanh tú trắng ngần xuyên qua giữa đám tơ xanh, cũng không biết sử dụng cái gì ma pháp, cánh tay vừa rung, liền bày ra một sấp vải màu xanh. Nàng nghẹo đầu hé miệng cười nói: "Ta làm cho ngươi bộ quần áo này, ngươi khá không được vứt bỏ. Nếu là sau này ta mà thấy ngươi mặc bộ quần áo khác, ta sẽ không thèm hỏi ngươi nữa." Thác Bạt Dã lúc này mới biết nàng là làm quần áo cho bản thân mình, cười nói: "Muốn giặt sạch bộ quần áo này thì làm thế nào ? Ta chẳng phải là sẽ phơi mông ra sao ?"
Vũ Sư Thiếp không để ý tới hắn, sau vài lần cắt xén đã thật sự tạo ra một bộ quần áo, đem Thác Bạt Dã từ trong lòng lôi ra, nhét vào trong bộ quần áo nọ, to nhỏ béo gầy đều vừa vặn thích hợp. Thác Bạt Dã cứ nắc nỏm khen là kỳ lạ, Vũ Sư Thiếp trong sáng liếc mắt nhìn hắn nói: "Bế ngươi mấy ngày trời, ngay cả kích thước của ngươi cũng không biết sao ?" Hai người đối nhau cười to. Thác Bạt Dã từ trong vòng tay ấm mềm thơm tho của nàng chui ra, chẳng biết tại sao, lại mơ hồ dâng lên nỗi buồn vô cớ. Hai người chỉnh đốn y quan, cưỡi ở trên lưng Long thú tiếp tục đi tới trước.
Lúc mặt trời lặn, hai người đi tới dịch trạm. Dịch trạm nọ khá lớn, có hai tầng lầu, đều là dùng Kim cương mộc dựng thành, nhìn giống như một tòa thành nhỏ. Ngoài cửa nút chặt hơn trăm thớt Long mã, bên trong tiếng người ồn ào, thật là náo nhiệt.
Hai người đem Long thú dắt đến trước cửa, đám Long mã đều hí lên sợ hãitránh ra. Lúc tiến vào đại môn, ánh mắt của hơn một trăm đại hán trong sảnh đường cùng đồng loạt nhìn lại, sắc mặt đều đại biến, đưa mắt cho nhau, tay đều nhẹ đặt lên trên binh khí. Hơn phân nửa số hán tử này toàn là các du hiệp (hiệp sĩ lang thang - nd) đã gặp trên đường lúc trước.
Vũ Sư Thiếp yểu điệu thướt tha đi vào, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, cầm tay dắt Thác Bạt Dã, đi thẳng đến chỗ trống trong góc phòng ngồi xuống. Mọi người thấy nàng tựa như không có địch ý, chỉ để ý đàm tiếu cùng thiếu niên áo xanh nọ, kêu người hầu bàn một chút rượu và thức ăn, hơi có chút yên tâm, đều nghĩ: "Yêu nữ này đơn thương thất mã, cho dù có thực sự động thủ, chúng ta cũng không hãi sợ. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện." Tức thì mọi người đều khôi phục lại nguyên trạng.
Qua không đầy chốc lát, không khí khẩn trương kiếm bạt nỏ trương ở trong dịch trạm hầu như biến mất không còn, mọi người lại bắt đầu tiếp tục thay nhau phạt rượu, huyên náo cười đùa, cũng từ từ quên đi ở trong góc phòng nọ còn có một Thuỷ tộc long nữ chế ngự được bách thú.
Thác Bạt Dã đã mấy ngày chưa từng được ăn uống thứ gì rồi, rượu và thức ăn vừa lên tới, liền như phong quyển tàn vân, sói nuốt hổ nhai. Vũ Sư Thiếp nhìn thấy chỉ khúc khích cười. Thác Bạt Dã được mười lăm đạo chân khí thông suốt kinh mạch, lại khuếch trương cơ nhục cốt cách, mặc dù lúc này cơ nhục đã khôi phục nguyên trạng, nhưng năng lượng cần thiết lại tăng lên rất lớn, cho nên vị khẩu càng tăng. Vũ Sư Thiếp nghĩ thầm: Nếu như có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn chờ đợi như thế này, nhìn hắn ăn cơm mà ta nấu như thế này, cái gì mà Vũ Sư quốc chủ, Thuỷ tộc á thánh, ta cũng không thèm làm. Nghĩ đến đó không khỏi ngây người.
Đột nhiên nghe thấy một đại hán lớn tiếng nói: "Chúng ta một đường này cũng không biết đã xông qua bao nhiêu cửa ải, mới đến được nơi đây, trải qua tám tòa Mộc tộc thành, thế mà một tòa cũng không cho chúng ta đi qua. Con bà nó đúng là cậy mạnh, chẳng lẻ Mộc tộc thực sự cùng Thủy yêu hợp thành một bọn sao ?" Hắn ôm quyền cười nói: "Các vị bằng hữu Thuỷ tộc, ta không phải nói các ngươi." Mười mấy Hắc y hán tử nâng chén mỉm cười ra hiệu. Một Thanh y đại hán nói: "Tề huynh đệ, cây cầu kết nối giữa Thận lâu thành và Mộc tộc cũng đã kết thúc được ba mươi năm, không có giúp Thủy yêu vây công Thận lâu thành chắc là không sai đâu."
Đại hán họ Tề nọ tức giận nói: "Con bà nó đúng là cậy mạnh, phong tỏa tất cả các đường tắt, không cho chúng ta quá cảnh, vậy không phải là giúp Thủy yêu đánh Thận lâu thành sao ?" Một Hắc y hán tử nói: "Ta nghe Thuỷ tộc bằng hữu nói, Khoa lão yêu mang theo thiếu niên Thập tứ đi Ngọc Bình Sơn tìm Thanh Đế, ngờ đâu Ngọc Bình Sơn từ trên xuống dưới ngay cả bóng người cũng không có. Chắc là Thanh Đế không muốn tham ra vào trường nước đục này, nên mang theo các môn hạ ẩn lánh rồi. Khoa lão yêu ngược lại ở trên núi lại gặp phải Đoạn cuồng nhân của Thận lâu thành."
Thác Bạt Dã nghe được bọn họ đề cập đến Đoạn cuồng, tức thì vểnh tai lắng nghe. Thanh y đại hán nọ cười nói: "Đoạn lão đại ta cũng đã gặp. Hôm trước ở dưới chân Đông thủy sơn, hắn cưỡi Bạch Long Lộc đang đợi người, còn giúp chúng ta làm thịt mấy tên Thủy yêu nữa." Vũ Sư Thiếp trong lòng vừa động, dài giọng cười trợn mắt nhìn Thác Bạt Dã, nghĩ thầm nguyên lai ngày ấy ngươi ở nơi đó chờ hắn. Thác Bạt Dã mỉm cười không nói.
Đại hán họ Tề nọ cười nói: "Nếu Khoa lão yêu và Đoạn cuồng nhân gây nên cuộc chiến, trận đánh này thật sự rất đáng xem." Một Hoàng y hán tử trầm ngâm nói: "Đoạn cuồng nhân chạy đến Ngọc Bình Sơn tìm Thanh Đế, thật sự là kỳ quái, chỉ sợ lần này Thận lâu thành thật sự là khốn cảnh trùng trùng." Tất cả mọi người đều gật đầu, mặt hiện vẻ ưu tư. Thanh y hán tử nọ lại nói: "Kiều thành chủ lúc giết Lam dực hải long thú bị trọng thương, trước đó vài ngày nghe nói ở trên biển lúc cùng Thủy yêu giằng co cũng đã chết mất mấy đại tướng, lúc này trong thành lòng người sợ hãi, đều cảm thấy Lam dực hải long thú chính là điềm xấu khó có thể hóa giải." Mọi người lại đều cảm khái một trận, đều là lo lắng cho thế cục của Thận lâu thành lúc này. Những người này từ bốn phương tám hướng chạy tới, trên đường đã nhận được không ít tin tức, lại là một đường xông qua mà tới, bởi vậy, cho nên đối tình thế trước mắt rất là hiểu rõ.
Thác Bạt Dã nghe được một lúc, đại khái đã hiểu được toàn cục. Thận lâu thành là một đảo thành của vịnh Đông hải, trên biển đã bị Thủy yêu bao vây, chặt đứt hải lộ, trên bộ lại toàn là cản binh của Thủy yêu, khu vực Mộc tộc thành ngày đêm bị phong bế, cấm chỉ giao thông. Thận lâu thành dưới sự vây khốn của trọng binh đã trở thành cô đảo. Nhưng những người này biết rõ tiền đồ hung hiểm, vẫn vì nghĩa không quay đầu đi vào tăng viện, lòng hiệp nghĩa này thật khó mà có được. Thác Bạt Dã đối với bọn họ không khỏi tăng thêm rất nhiều hảo cảm.
Hán tử họ Tề quay lại Hoàng y đại hán nọ cười nói: "Lục Bình huynh đệ, lần này phía tây Thủy yêu nhiều nhất, ngươi lại có thể thật sự xông qua được tới đây." Hoàng y đại hán Lục Bình vẻ mặt đỏ bừng, thở dài nói: "Tề huynh đệ chê cười rồi. Nếu như không phải trên đường có cao nhân tương trợ, ta sao có thể tới được nơi này ?" Ngày ấy hắn cùng với hơn mười Du hiệp ước hẹn đồng hành, lúc đến Đồng sơn, bị đám cuồng thú của Thuỷ tộc làm cho tán loạn, lại gặp phải hơn trăm tên Thủy yêu Triêu dương cốc, kích đấu một lúc lâu dần dần không chi trì được nữa, trong lúc nguy cấp thì được một nam tử tóc bạc cứu. Nghe đến chỗ đó, lại có vài chục người đồng thanh kinh hô, đều nói: "Bạch phát nam tử nọ có mang theo một tiểu cô nương, bên hông có cắm một cây sáo san hô có phải không ?" Lục Bình rất ngạc nhiên nói: "Chính thị, chẳng lẻ các ngươi cũng gặp hắn rồi sao ? Mấy chục tên đại hán mồm năm miệng mười này, thập phần kinh dị. Nguyên lai số người trong sảnh đường này lại có sáu thành cũng được Bạch phát nam tử viện trợ.
Lục Bình nhíu mày nói: "Vị cao nhân kia thi triển võ công cùng ma pháp, tựa hồ cũng là Thuỷ tộc. Rất là cao minh. Lục mỗ bình sanh chưa từng thấy qua." Trong đám Du hiệp của Thuỷ tộc cũng có người thụ qua viện trợ của Bạch phát nhân nọ, đều gật đầu, mọi người đoán phỏng lai lịch của người nọ một trận, duyệt một lượt qua số du hiệp có thanh danh hiển hách trong Thuỷ tộc, dấu hiệu đều không phù hợp.
Thác Bạt Dã nghĩ thầm: "Người này bên hông cắm một cây sáo, thật là cùng một sở thích với ta." Chợt thấy vẻ mặt của Vũ Sư Thiếp có thần sắc kỳ quái, sóng mắt lưu chuyển, tựa cười mà không phải cười nghĩ đến cái gì đó, rất là hiếu kỳ, hỏi: "Vũ Sư muội tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy ?" Vũ Sư Thiếp khúc khích cười nói: "Không có gì."
Lúc này bên ngoài đột nhiên cuộn lên một trận cuồng phong, cửa sổ va đập ầm ầm. Bên ngoài cửa sổ mây đen che lấp mặt trăng, bóng cây chập chờn. Long mã hí lên sợ hãi mãi không thôi. Mọi người đều đứng dậy, mặt mặt nhìn nhau, chẳng lẻ là Thủy yêu đuổi tới sao ?
Sau một lúc lâu, đại môn 'chi nha' một tiếng bật mở, một Thanh sam hán tử dắt tay một tiểu cô nương ước chừng mười tuổi đi đến. Nam tử nọ mái tóc bạc thật dài buộc lại ở sau gáy, diện mục tuấn tú, hai hàng ria mép xoăn tít tuấn dật tao nhã, vẻ mặt hoang vắng tịch mịch, thanh sam gợi cảm, bên hông tà tà cắm một cây sáo san hô.
Hết chương 5.