Công Tử Điên Khùng
Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 148 (p2): Lang Bang
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mọi người ở đây thấy sau khi Lâm Vân mở chiếc hộp ngọc ra, chỉ cau mày trầm tư. Không ai dám phát ra âm thanh. Uông mập thì vụng trộm nhìn bốn phía, trong đầu đang suy nghĩ như thế nào mới có thể tránh được một kiếp này.
Lý Thanh đã nhận ra người này chính là người đã cứu mình ở Phần Giang. Trong nội tâm rất kích động. Khó trách người này lợi hại như vậy, nếu là hắn, thì không có việc gì được gọi là kỳ lạ cả. Thật không ngờ, ở Yên Kinh mình còn có thể gặp được hắn. Lý Thanh muốn đi lên chào hỏi, nhưng do hiện tại một phần là không đứng dậy nổi, một phần là Lâm Vân còn đang trầm tư.
Một tên thủ hạ áo đen của Uông mập chậm rãi di chuyển tới cửa lớn. Nhưng y còn chưa tới cửa, một tiếng a vang lên, y liền ngã xuống mặt đất, không đứng dậy nổi. Chỗ đầu gối của hai chân đều cắm một mảnh gỗ. Mắt thấy hai cái chân coi như là phế đi, người ở chỗ này đều khiếp sợ, không còn người nào dám cử động.
- Viên đá này vốn là của ai?
Lâm Vân cuối cùng đã lên tiếng.
- Lâm tiên sinh, viên đá này là do một người bạn của cha tôi muốn tôi giữ hộ, còn ông ta thì đi ra nước ngoài có việc. Có lẽ ông ta sợ mang viên đá này đi ra nước ngoại sẽ có rủi ro, nên không mang đi. Nhưng không biết là ai tiết lộ tung tích của viên đá này ra ngoài, nói rằng viên đá ở trong tay tôi. Còn nói viên đá này có tác dụng gì đó với việc tu luyện. Kỳ thưc, tin này toàn là tin vịt. Uông mập chính là muốn tìm viên đá này. Còn nguyên nhân vì sao y muốn viên đá, thì tôi không biết.
Cô gái che mặt tên Mông Văn vội vàng nói.
- A, heo mập, ngươi cần viên đá này làm gì?
Lâm Vân nhìn Uông mập hỏi.
- Hảo hán…Không phải là tôi muốn viên đá đó…Mà là một người bạn của tôi muốn có viên đá đó. Còn y muốn có viên đá để làm gì…Tôi, tôi cũng không biết.
Uông mập nơm nớp lo sợ nói hết mấy câu đó, trên trán lại đổ đầy mồ hôi.
- A, lại có chuyện như vậy? Trong tay bạn của ngươi còn những viên như thế này không? Hiện tại y ở chỗ nào?
Lâm Vân vừa nghe lời này, trong nội tâm cả kinh. Vội vàng hỏi câu đó.
- Y đã có viên đá nào trong tay chưa thì tôi cũng không rõ ràng. Có lẽ là chưa có. Nhưng y thu thập để làm gì, tôi lại không biết. Y tên là Hứa Sĩ, là một khách khanh (Người không thuộc gia tộc ,có tài năng, được gia tộc thuê làm việc) của Phan gia. Mỗi tháng đều đi ra ngoài mấy lần, nhưng không có chỗ ở cố định. Y dùng tiền rất là hào phóng. Tôi với y là ngẫu nhiên nhận thức. Y nói chỉ cần tôi kiếm được ba viên đá như vậy, y sẽ cho tôi hai triệu nguyên. Năm viên là năm triệu nguyên.
Uông mập nói một hồi, dần dần không còn nói lắp như trước.
Lại có người chuyên môn thu mua linh thạch? Lâm Vân lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn cảm thấy hơi lo lắng. Người thu mua linh thạch này là ai? Chẳng lẽ thực sự có người Tu Chân ở thế giới này? Lâm Vân cảm thấy mình phải nhanh chóng tăng thực lực của bản thân lên.
Tuy nhiên, tên Uông mập kia còn nhiều điều chưa nói thật, không thể tin được.
Pằng một tiếng, Lâm Vân lại đập vào bàn nói:
- Tên béo, ngươi cũng giỏi nói dối đây. Ngươi là người của bang hội nào? Nếu lại nói thêm một câu nói dối, từ nay về sau ngươi khỏi cần phải lên tiếng. Ngươi sẽ giống như tay thủ hạ nằm ở cửa kia của ngươi.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào tên béo. Tên này hẳn là lão đại của bang hội nào đó. Nhưng y chỉ vì vài trăm nghìn nguyên mà tư mình chạy tới đây. Có chút không hợp đạo lý.
Uông mâp nghe Lâm Vân nói vậy, giật mình một cái, vội vàng nói:
- Đừng làm vậy. Tôi nói, tôi là người của Lang Bang, kỳ thực chỉ là một chân chay mà thôi. Viên đá này là Hứa Sĩ cùng là người trong bang yêu cầu tôi tới tìm. Lần này biết được trong tay của Mông Văn có một viên là do Hứa Sĩ nói cho tôi biết.
- Vậy tay Hứa Sĩ kia ở chỗ nào? Còn ngươi nữa, đứng đầu Lang Bang là ai? Lâm Vân tiếp tục hỏi.
- Bình thường Hứa Sĩ đều ở trong nhà của Phan gia. Hình như y có nhiệm vụ là thu mua các đồ ngọc gì đó. Mà bang chủ Lang Bang là Hoàng Khiếu. Tuy nhiên, hiện tại Hoàng Khiếu cũng làm việc cho Lữ cung phụng.
- Chính thức không chế Lang Bang của chúng tôi, chính là Lữ đạo trưởng. Cũng là cung phụng của Lang Bang. Tôi, Uông mập nhiều nhất chỉ là người sai vặt mà thôi.
Uông mập nói một hơi, có chút kinh nghi bất định nhìn Lâm Vân. Trong lòng y âm thầm suy đoán vì sao Lâm Vân biết mình nói dối.
- Vậy Lữ đạo trưởng là ai? Y ở chỗ nào?
Lâm Vân thấy lại chuyển tới một Lữ đạo trưởng, trong lòng càng hoài nghi.
- Lữ đạo trưởng là ai, tôi cũng không biết. Thậm chí tôi rất ít khi nhìn thấy y. Bình thường, các việc lặt vặt đều là bàn bac với Hứa Sĩ. Ngay cả nơi ở của Lữ đạo trưởng tôi cũng không biết.
Mồ hôi trên trán của Uông mập càng ngày càng nhiều.
- Hứa Sĩ sống ở đâu?
Lâm Vân nhìn Uông mập, phỏng chừng hiện tại y nói là sự thật.
- Hứa Sĩ đang ở nơi nào tôi không rõ. Mỗi lần đều là y đến Nhân Gian Thiên Đường tìm tôi.
- Nếu tìm y, chỉ có thể đi tới gia viên của Phan gia. Ở nơi đó có khả năng gặp được y.
Uông mập trả lời cẩn thận. Y sợ Lâm Vân nếu không hài lòng, liền đá một cước vào người y.
Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, xem ra muốn tìm được Lữ đạo trưởng thì phải tìm Hứa Sĩ trước.
- Lý Thanh, cậu tới đây một chút.
Lâm Vân tự hỏi một lát, cảm thấy loại chuyện này cũng không cần phải lo lắng. Chỉ cần mình nhanh chóng tăng cường thực lực là được. Vạn nhất gặp môt người Tu Luyện mạnh hơn mình, thì tính là mình không may mắn. Tuy nhiên, vẫn nên đi một chuyến tới Phan gia kia.
Nghe thấy Lâm Vân gọi mình, Lý Thanh vội vàng nhịn đau đi tới bên cạnh Lâm Vân nói:
- Ân công, không nghĩ tới ở Yên Kinh có thể gặp lài ngài. Thật sự là..
Thần sắc có vẻ rất kích động.
Lâm Vân đập một chưởng lên bờ vai của Lý Thanh, lực lượng Tinh Vân vận chuyển. Lý Thanh chỉ cảm giác có một dòng khí nóng chảy vào người, rất là thoải mái. Cảm giác buồn bực khi bị trúng một cú đá kia đã biến mất không còn nữa. Y rất là kinh hỉ, thậm chí có chút hoảng sợ. Vốn biết bổn sự của người trẻ tuổi cứu mình này rất lớn, không ngờ lại lớn đến trình độ như vậy.
- Ừ, sau này gọi tôi là Lâm Vân là được, không cần phải gọi là ân công làm gì. Không phải cậu ở Phần Giang sao? Vì sao lại tới Yên Kinh?
Lâm Vân có chút kỳ quái hỏi.
- Chuyện này một lời khó nói hết. Lúc trước tôi ở Phần Giang tiếp tục phát triển hội Hắc Long. Hơn nữa còn thành công nắm giữ hội Hắc Long. Nhưng không ngờ Hoàng Đơn còn có một người huynh đệ là Hoàng Song. Hoàng Song đã âm thầm khống chế bộ phận lực lượng của Hắc Long. Cuối cùng y thừa dịp tôi không phòng bị, liền phản bội lại tôi. Tôi bị tổn thất thảm trọng, liền mang theo vài người huynh đệ rời đi Phần Giang, chạy tới Yên Kinh. Tuy chỉ có hai tháng, nhưng tôi ở chỗ này cũng đánh ra một chút danh khí. Không ngờ lần này lại bị tên heo mập của Lang Bang ám hại, khiến tôi và Thiên Minh xảy ra xung đột.
Lâm Vân đơn giản kể lại kinh nghiệm của mình.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch
Mọi người có thể PM YH của mình là: Blood_devill@yahoo.com :Z
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
|