Nhìn Ảnh Tiêu Tiêu đã gục ngã trong vũng máu không nhúc nhích, lại nhìn thân hình đã tan nát của Tiểu Mộc Tử, nhìn Biệt Ly tự bạo huyết nhục đầy trời, lại nhìn Diệp Long Nghị không biết đã chết từ lúc nào, Diệp Tịnh Vũ chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như bị thứ gì hung hăng bóp chặt, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.
Những người này đều là những bộ hạ theo mình từ rất sớm, những người này đều đem cuộc đời của mình phó thác cho mình, là huynh đệ của mình, vậy mà bọn hắn đều đã chết, chết toàn bộ.
Tướng mạo của bọn hắn lần lượt xuất hiện trong đầu bản thân, cảnh lần đầu tiên nhìn thấy bọn hắn ở trên lôi đài hiện ra trước mắt rõ mồn một, nhưng bây giờ đã trở thành mây khói.
Đây là số mệnh sao? Tại sao mình đã chạy hết tốc lực vẫn không kịp giải cứu bọn họ chứ?
Tại sao? Đây là tại sao? Mình đã thề phải bảo vệ những người bên cạnh thật tốt, nhưng bây giờ trời cao lại không cho mình cơ hội này….
Sát ý trong lòng hắn không giữ lại chút nào phóng thích ra hết toàn bộ, hai mắt đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Nhược Tinh cách đó không xa, là hắn hại chết Lạc linh Nhi, hôm nay lại có nhiều người chết trong tay hắn như vậy, hôm nay nếu như mình không thể giết hắn thì mình thề sẽ không làm người.
Thấy Diệp Tịnh Vũ cứ như vậy từ trong hư không xuất hiện, Lạc Nhược Phong và thái tử Lạc Li Hiên cũng sững sốt, ngay sau đó là vô cùng vui mừng.
- Tĩnh Vũ, sư phụ….
Hai người đồng thời mở miệng kêu, trong lời nói tràn ngập mong chờ, còn một cảm xúc không thể nói rõ. Diệp Tịnh Vũ đã tới, bọn họ giống như được ăn một viên định tâm hoàn, không còn e ngại bất kỳ điều gì nữa.
- Bệ hạ yên tâm, có ta ở đây, không có bất kỳ người nào có thể thương tổn được các ngươi!
Diệp Tịnh Vũ nhàn nhạt nói, thế nhưng gân xanh trên người hắn lại nổi lên, hiển nhiên trong lòng hắn đã tức giận đến tột đỉnh.
Nghe thấy lời của Diệp Tịnh Vũ, hai cha con Lạc Nhược Phong lại càng yên lòng, hắn thu hồi lại thanh chủy thủ hoàng kim, lại một lần nữa cầm chặt bội kiếm của mình.
Hiên Viên Nhược Tinh hiển nhiên cũng chú ý tới sự xuất hiện của Diệp Tịnh Vũ, nhìn nam tử đầu tóc bạc trắng này, trên mặt Hiên Viên Nhược Tinh cũng không có chút nào lo lắng, hắn bây giờ đã là Thần Tiên, hắn có Thượng Cổ Dị Bảo trong tay, hắn là thiên hạ đệ nhất nhân, hắn còn e ngại ai nữa?
- Ha ha ha, thì ra là kẻ dựa vào nữ nhân của mình mới có thể giữ được mạng sống, lần trước may mắn để người đào thoát, lần này ngươi lại tự dâng đến cửa, ngươi thật đúng là phụ hảo ý của Linh Nhi công chúa rồi…..
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha hả, trong lời nói tràn ngập đắc ý.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Tịnh Vũ nghe thấy hắn nhắc đến Lạc Linh Nhi thì trong hai mắt càng đỏ rực, trong lòng tràn ngập lửa giận, mà Lạc Nhược Phong ở cách đó không xa nghe thấy những lời này thì sắc mặt cũng hơi biến đổi, chẳng lẽ Linh Nhi xảy ra chuyện gì sao?
Lúc trước hai người Chư Cát Ức Thủy trở lại cũng không nói cho hắn biết về chuyện của Linh Nhi, chỉ có điều tình huống hiện nay lại khiến hắn cũng biết không nên hỏi gì cả.
- Buông các nàng ra, ta và ngươi đánh một trận công bằng….
Diệp Tịnh Vũ áp chế lửa giận trong lòng, nhàn nhạt nói.
- Buông các nàng ra? Công bằng đánh một trận? Ha ha ha, ngươi cảm thấy ngươi xứng đáng đánh một trận công bằng với ta sao? Giết bọn chúng cho ta….
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha hả, lập tức hạ lệnh tấn công, những tên lính vừa rồi bởi vì sự xuất hiện của Diệp Tịnh Vũ mà dừng lại thì lúc này lại lần nữa cầm vũ khí trong tay xông về phía Diệp Tịnh Vũ.
Người này cho dù cường đại thì đã sao, hắn chẳng qua cũng chỉ có một mình mà thôi, chẳng lẽ còn có thể đối phó được với nhiều người như vậy sao?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy, cho nên bọn họ căn bản không có chút sợ hãi, đặc biết là nghĩ đến việc chỉ cần giết được Lạc Nhược Phong là có thể được phong làm Vương tộc ngoại tính, vinh hoa phú quý như vậy, chẳng lẽ người bình thường có thể cự tuyệt được hay sao?
Mấy ngàn người giống như thủy triều tràn về phía đám người Diệp Tịnh Vũ, ba người Diệp Tịnh Vũ giờ phút này giống như ba chiếc lá nhỏ đối mặt với thủy triều trên biển, tùy thời đều có thể bị tiêu diệt, nhưng bất kể là Lạc Nhược Phong hay là Lạc Li Hiên trong lòng đều bình ổn, không còn chút lo lắng.
- Ngươi cần gì phải khổ cực vậy, khi không để bọn chúng hiến mạng?
Diệp Tịnh Vũ thương hại nhìn lướt qua những binh lính xông đến, sau đó trong miệng nhẹ nhàng thốt ra một chữ:
- Phá….
Phá….
Đơn giản chỉ một chữ, nhưng những chữ giống như tử thần vừa dứt, thì những người xông lên trước liền nát vụn, sau đó cứ như vậy lan truyền khắp cả đội ngũ, hơn vài ngàn người trong nháy mắt liền tan nát, thoạt nhìn giống như quả khí cầu bị đâm xì.
Hết thảy chỉ trong thời gian một hô hấp, những tên lính muốn lấy mạng Lạc Nhược Phong, bất kể là tướng quân hay binh lính, bất kể là Võ Sĩ hay Đại Tông Sư, thân thể đều vỡ vụn toàn bộ, không có ai may mắn thoát khỏi.
Mùi máu tươi nồng nặc bốc lên, trong vòng vài dặm đều tràn ngập huyết tinh, uy lực kinh khủng như vậy khiến cho đám binh lính từ xa nhìn lại một trận kinh hãi, đây là lực lượng gì? Đây là lực lượng của Ma Thần sao? Chẳng lẽ hắn là ma quỷ sao? Mấy ngàn người cứ như vậy đều chết sạch, thậm chí ngay cả một người may mắn cũng không có, đây là lực lượng của người sao?
Vốn đám người vẫn còn đang hối hận vì mình ở phía sau không thể tranh công bỗng đột nhiên cảm thấy mình may mắn, nam tử tóc bạc trắng này căn bản là một ác ma đến từ địa ngục, căn bản không phải sức người có thể chống lại, đi nhiều hơn cũng là chịu chết mà thôi.
Có lẽ chỉ có Đại Đế của mình mới có thể đối phó được với hắn….
Đừng nói là những binh lính này, cho dù là Lạc Nhược Phong và Lạc Li Hiên thấy Diệp Tịnh Vũ chỉ khẽ hừ một tiếng đã tiêu diệt hoàn toàn mấy ngàn người thì trong lòng cũng một trận kinh hãi, đặc biệt là cảnh tượng những binh lính bạo thể bỏ mình càng khiến cho bọn hắn rung động sâu sắc, nếu như không phải hai người tâm chí kiên định thì có thể đã sớm bị dọa đến hôn mê bất tỉnh rồi.
Chỉ có điều thấy Diệp Tịnh Vũ cường đại như vậy, trong lòng hai người lại càng thêm vững tin.
Mà Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư, thậm chí là Y Nhược Thủy lúc nhìn thấy thực lực cường hãn của Diệp Tịnh Vũ thì cũng một trận kinh ngạc, chỉ có điều hòn đá treo trong lòng các nàng cũng được gỡ xuống, nam tử này cuối cùng đã tới, mình còn gì phải lo lắng nữa đây?
- Bây giờ ngươi cảm thấy ta đủ tư cách chưa?
Thanh âm của Diệp Tịnh Vũ lúc này đã lạnh lẽo đến cực điểm.
- Ha ha, ngươi gấp gáp làm cái gì? Ngươi nếu như thật sự muốn chiến đấu thì ta đã sắp xếp cho ngươi một đối thủ rồi đây, Bộ Nguyệt, thay ta giết hắn đi!
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha ha một tiếng, không chút nào để Diệp Tịnh Vũ vào mắt.
Theo lời nói của Hiên Viên Nhược Tinh vừa dứt, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đang ngó chừng Nam Cung Thương cách đó không xa cũng đi đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Tịnh Vũ rất xa lạ, thật giống như hai người chưa từng gặp mặt nhau, hiện nay hắn muốn giết Diệp Tịnh Vũ cũng chỉ là vì nghe theo mệnh lệnh của Hiên Viên Nhược Tinh mà thôi.
-o0o-