Mỗi buổi tối tuyệt vời, truyện cổ tích hấp dẫn trẻ con nhất, bình thường đều có một sự bắt đầu rất mô típ ''ngày xửa ngày xưa'', câu chuyện xưa này cũng không phải ngoại lệ.
Đây là một buổi thứ hai rất bình thường, tại trong một sân trường đại học vắng vẻ có một tòa giáo học lâu, ở bên trong các sinh viên đang nghe giáo viên giảng bài.
Trên lớp học, giáo viên giảng giải, sinh viên hỏi, hết thảy đều bình thường như vậy, không ngày nào khác ngày nào. Nhưng mà khi sắp chấm dứt tan học, một chuyện đột nhiên đã xảy ra...
"A!"
"Mọi người chạy mau!"
"Tròng phòng thí nghiệm hóa học dưới lầu truyền tiếng thét chói tai, sau đó người ở bên trong phá cửa mà ra, tranh nhau mà chạy.
Tiếp theo mọi người ở tòa giáo học lâu, vô luận là sinh viên hay giảng viên, cũng đều nghe được mộ tiếng nổ mạnh, đồng thời cảm thấy chấn động mãnh liệt, tòa giáo học lâu cũ kỹ này bắt đầu rung chuyển đong đưa.
"Mẹ ơi, lâu này sắp sụp, chạy lẹ đi!"
"Má nó, cái trường chết tiệt này, lão tử nộp học phí cho các người nhiều như vậy, đổi lại cho lão tử học tập ở địa phương cũ nát như vậy, ta khinh..."
"Huynh đệ, đừng chửi đổng nữa, mau chạy đi. Đập con muỗi, cầu thang cũng quá nhỏ đi, ngay cả cầu thang thoát hiểm cũng không có, xxx ban giám hiệu..."
"..."
Kết quả là một hồi hỗn loạn bắt đầu, đứa nào chạy nhanh thì kịp trốn ra bãi đất trống bên ngoài, còn chậm chân thì vẫn còn đang chen chúc ở cầu thang, cố gắng đè, ép nhau mà đi...
Rốt cục, hỗn loạn chấm dứt, tất cả mọi người thuận lợi xuống đến bão đất trống, tuy có bị thương, nhưng may mắn là ai cũng an toàn.
"Đê mờ nó, đây là cho tên khốn nào làm để xảy ra nổ mạnh như thế?" Thanh âm lúc nãy lại vang lên.
"Đúng vậy a, tìm được nhất định phải cho nó nhừ đòn. Bất quá cái tòa giáo học lâu này cũng quá cũ đi, cầu thang so với nơi khác thì thiếu, còn chưa nói đến ngay cả thang thoát hiểm cũng không có." Một thanh âm quen thuộc khác lại vang lên, xem ra vẫn còn đang bực tức vì một hồi chen chúc khổ ải ở cầu thang.
"Đúng a! Thật hy vọng cái tòa lầu này sụp đổ đi, như vậy cũng không cần phải vào trong cái nơi chết tiệt này học nữa... A!" Lời còn chưa nói hết, cái tòa giáo học lâu cũ kỹ kia chịu không nổi tàn phá của vụ nổ mạnh vừa rồi, ầm ầm đổ xuống.
Mồm quạ đen!!
...
Thủ phạm gây ra sự cố này là sinh viên khoa hóa học, không biết hắn tìm được trong góc một hóa chất không biết tên gì đó, bỏ vào làm thí nghiệm, kết quả tạo thành sự cố ngoài ý muốn lần này, mà hắn cũng bởi vì vụ nổ này mà hy sinh oanh liệt.
Bởi vì sự việc đột ngột, hắn có chút phản ứng không kịp, đứng ngơ ngác trời trồng, mà những người khác lúc ấy chỉ lo chạy trối chết, chẳng rảnh hơi đi quản hắn.
Tiếp sau đó, trước tòa giáo học lâu đã sụp đổ, các giảng viên bắt đầu kiểm kê sinh viên khoa mình, để phòng còn có người sót lại, bất quá sót với không sót thì có hữu dụng gì chứ?
"Lam Phong..."
"Lam Phong đâu rồi?"
Khi giảng viên khoa tâm lý điểm danh, phát hiện vắng một sinh viên, vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.
"Không ổn, Lam Phong khi đi học thường ngủ ở trong góc, nổ mạnh vừa rồi hẳn là không có đánh thức hắn được." Một nữ sinh cùng khoa Lam Phong hét lên.
Lam Phong, sinh viên năm hai, thuộc khoa tâm lý, có một tật xấu mọi người đều biết, thích ngủ, đồng thời khi ngủ, kêu thế nào cũng không tỉnh, có người từng nói giỡn, coi như cả tòa lầu sụp, hắn cũng sẽ không tỉnh.
Hiện tại những lời này đã thành sự thực, Lam Phong bây giờ đang ở trong đống hoang tàn kia, trở thành người duy nhất bị liên lụy bởi vụ nổ này. Vì tưởng niệm hắn, từ đống hoang tàn mọc lên một tòa giáo học lâu mới tinh.
Bà câu chuyện này cho các sinh viên một bài học, khi đi học ngàn vạn lần không được ngủ, hơn nữa là có ngủ thì không được ngủ trong góc.
Trên thực tế nhà trường vốn đã nghĩ đến việc xây giáo học lâu mới, bất quá do giá vàng đang tăng, nhà trường dành tiền đầu cơ vàng, cho nên muốn sử dụng đến khi nào không sử dụng được nữa mới xây mới.
...
Lam Phong chống mình lên, mơ mơ màng màng mở mắt, quan sát hoàn cảnh chung quanh, ngây người một hồi, tiếp đó lại ngã xuống, miệng lẩm bẩm :"Như thế nào còn đang mơ, kỳ lại. Mau tỉnh dậy nào!"
Một lát sau, Lam Phong phát hiện bất thường, lấy thuật thôi miên cấp đại sư của mình, như thế nào lại không phân biệt được ngủ hay tỉnh, hiện tại là trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Vậy tại sao vật dụng trong nhà kiểu tây âu lại xuất hiện trước mắt mình? Mình tại sao lại nằm trên chiếc giường cổ xưa này, ngay cả trang trí nhà cũng theo phong cách cổ? Còn nữa, mình không phải đáng lẽ đang ở trong lớp sao?
Một đống dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Lam Phong, chẳng lẽ ta trúng thuật thôi miên của ai? Nói giỡn, cả cái trường này không ai có thể thi triển thôi miên với ta, không chỉ nói trường học, xem như toàn bộ Tung Của, toàn bộ thế giới cũng tìm không ra mấy người. Mà mấy người kia cũng sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến nơi này, bọn họ đều là nhân vật quốc bảo của các quốc gia a!
Phải nói thuật thôi miên của Lam Phong, mặc dù là đứng đầu thế giới, bất quá cũng không ai biết đến, hắn không muốn ở phương diện này nổi danh, nguyên nhân hắn học thuật thôi miên, quả thật là cho người ta dở khóc dở cười, chỉ là vì - ngủ!
Tuy nói là vì ngủ, bất quá cũng là vì giảm căng thẳng, Lam Phong từ nhỏ đã luyện tập Quy Tức Công của Võ Đang, vì để có thể luyện tập tốt môn công phu này, hắn đã quyết định học thêm thuật thôi miên phụ trợ.
Kết quả là, Quy Tức Công vẫn chỉ đến cảnh giới, mà thuật thôi miên lại đến đỉnh cao.
Khó hiểu sao? Các bạn nói cái loại võ thuật Trung Hoa Quy Tức Công này chỉ là trong tiểu thuyết vũ hiệp mới có, vậy là các bạn sai lầm rồi, hơn nữa là hoàn toàn sai. Sự thật trong xã hội, đích thật là tồn tại võ thuật, chỉ bất quá không có thần kỳ như trong tiểu thuyết vũ hiệp, một chưởng đổ lầu, một quyền đào hố.
Thần kỳ nhất trong võ thuật Trung Hoa chính là khí công, học tập khí công, mới chánh thức có thể nói mình đã học võ thuật Trung Hoa, bằng không chẳng qua là khoa chân múa tay theo như lời người trong nghề nói.
Cận đại, bởi vì chiến tranh, còn có lúc ấy bị ảnh hưởng phong trào bài trừ mê tín dị đoan, khí công cũng dần dần biến mất, bất quá còn có rất nhiều gia tộc truyền thừa đời này sang đời khác, nhà Lam Phong chính là một gia tộc như vậy, bất quá người học rất thưa thớt, hơn nữa Quy Tức Công cũng chỉ là một loại khí công tâm pháp rất bình thường, là tổ tông Lam Phong sau khi tại Võ Đang học nghệ, nhiều đời truyền xuống.
Lực công kích không mạnh, bất quá bế khí giả chết thì nhất lưu, còn nữa, nói như thế nào cũng là một loại khí công, cường thân là tuyệt đối không có vấn đề, giống như Lam Phong nếu cùng người khác đánh nhau, có thể một chấp mười mấy vẫn thoải mái như thường.
Biết đâu người bên cạnh bạn có một gia tộc như vậy, biết đâu bạn bè của bạn chính là một trong số những người đó...
Trở lại chuyện chính, nếu như đây không phải là hiệu ứng bị thôi miên gây ra, thế thì giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ là quay phim, có người đem ta bắt đến nơi đây chụp ảnh?
Nhất định là như vậy!
Khi Lam Phong đứng dậy bước xuống giường, phát hiện y phục trên người mình cũng là theo phong cách phương tây, hơn nữa là thuộc loại phương tây cổ đại, quả nhiên đóng phim phải đầy đủ, y phục cũng đổi nốt.
Lam Phong ở trong phòng đi lại, tìm kiếm khắp nơi nhưng thủy chung không có tìm thấy máy quay phim hay máy chụp ảnh. Đang lúc hắn khổ não thì đột nhiên phát hiện cửa phòng đối diện mình.
Ta như thế nào ngốc như vậy, trực tiếp ra khỏi cửa không phải là được sao, còn ở nơi này tìm kiếm quái gì.
Lam Phong nghĩ đến đây, liền lập tức đi ra khỏi cửa, tiếp theo là một cảnh tượng đập vào mắt hắn khiến cho hắn mắt chữ A miệng chữ O.
Một cái sân, một cái sân phong cách cổ xưa không lớn lắm, đương nhiên đây chưa đủ để làm cho Lam Phong kinh ngạc, một cái sân nhỏ như vậy, bố cảnh phi thường đơn giản, không hao phí bao nhiêu khí lực.
Hắn kinh ngạc chính là cảnh tượng bên ngoài sân, bởi vì địa thế của nơi này khá thấp, hắn nhìn ra kiến trúc ở bên ngoài.
Kiến trúc cổ xưa, toàn mộ đều là kiến trúc kiểu dáng châu âu, hơn nữa còn thập phần rộng lớn, y hệt như là một tòa thành thị, đây cũng không phải là tùy tiện có thể xây nổi.
Nếu dựng lên một tòa thành thị như vậy để quay phim chụp ảnh, như vậy không khỏi có chút rất chuyên nghiệp, ta cũng không phải siêu sao, cần đến mức như vậy sao?
Mở ra cửa sân, nhìn thấy mọi người lui tới trên đường, không ai chú ý tới sự tồn tại mình, những người này là diễn viên quần chúng sao? Chẳng lẽ vận khí của ta tốt như vậy, đã trở thành siêu sao?
Trời xanh này có phải cũng là giả hay không, còn có núi xanh phía xa xa , hẳn đều là giả, ta chưa có từng thấy bầu trời nào ba la trong suốt như thế...
Quên đi, trước tìm một người hỏi một chút.
Đang thắc mắc nếu người đó lừa ta sao? Nằm mơ, không hỏi ra ta là ai, ta sẽ thôi miên hắn, ngay đến thời gian cai sữa của hắn cũng thành thật mà khai ra hết.
"Uy, đại ca, nơi này là chỗ nào?" Lam Phong tùy tiện tìm một tên đô con hỏi, người này thoạt nhìn thuộc loại tứ chi phát triển đầu óc ngu si, rất dễ thôi miên.
"Ngươi nói cái gì?" Tên to con kia quảy đầu hướng Lam Phong hỏi, không phải hắn không có nghe thấy Lam Phong nói cái gì, mà là hắn nghe không hiểu.
"Ta nói, nơi này là địa phương nào?" Lam Phong lại hỏi.
"Chẳng hiểu mẹ gì, dùng tiếng thông dụng của Nhân Tộc đi." Đô con mất hứng nói.
"Ta làm sao... Chờ đã!" Lam Phong phát giác điểm không bình thường, ngôn ngữ của đô con bản thân mình chưa từng có nghe qua, nhưng kỳ quái chính là, bản thân mình là có thể nghe hiểu ngôn ngữ của tên đô con.
Lam Phong lâm vào trầm tư, muốn đem chuyện này nghĩ thông suốt.
"Tiểu đệ đệ về nhà chơi đi, đừng có phá phách." Đô con chứng kiến Lam Phong như thế, liền lưu lại một câu rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Lam Phong vô ý thức quay về cái sân nọ, bắt đầu suy tư tất cả chuyện này, sau khi đi ngang qua hồ cá, hắn tức thì dừng lại, sau đó lùi lại về bên hồ cá.
"Không phải chứ, còn make up nữa, hơn nữa còn có chiều xấu đi." Lam Phong nhìn thấy cái bóng trong nước, nói đó có một chút bộ dáng của trước kia, khuôn mặt Phan An, Tống Ngọc trước kia không còn, hiện tại thay vào bộ dạng giống quỷ, bất quá may mắn còn chưa đến mức không dám gặp ai, bằng không ta và cái bọn vương bát đản kia liều mạng.
Trên thực tế, bộ dáng trước kia của Lam Phong so với hiện tại không sai biệt lắm, đều là thuộc hạng trung, nói anh tuấn thì còn thiếu chút nữa, bất quá là không đến nỗi nào.
Đột nhiên, Lam Phong nhìn thất hai mắt của mình hiện lên hồng quang, tiếp theo thì bất tỉnh.
Khi Lam Phong tỉnh lại đã là buổi tối, mà câu nói đầu tiên hắn tỉnh lại, chính là...
"Vãi cái lều, lão tử không ngờ xuyên việt!"