Đào Hoa Đảo vốn dĩ là một đảo nhỏ nằm cách xa trung nguyên. Đi đến đó cũng phải mất một tháng trời lênh đênh trên biển. Tương truyền trên đó có một tiểu quốc là Đào Hoa quốc.
Đào Hoa quốc có thể được xem là chốn bồng lai tiên cảnh. Bất cứ ai khi đặt chân tới đây ắt hẳn đều cảm thấy ngỡ ngàng. Thế gian này vẫn có được một nơi đẹp như vậy.
Những đồi núi tuyết nối liền nhau thành một dải trắng dài, phía dưới là những con suối nhỏ róc rách. Xung quanh chỉ thấy một thảo nguyên hoa rộng mênh mông. Cảnh sắc ấy đâu thua gì tranh vẽ.
Nhưng bức tranh ấy đẹp như vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Phải rồi! Nhất định là vì chưa thấy bóng dáng con người. Có thêm con người vào tranh đẹp và sẽ có hồn hơn.
Nhưng lạ quá! Nhìn khắp bốn xung quanh sao chẳng thấy một bóng người nào cả. Đào Hoa Quốc không lẽ không có lấy một ai sao? Một nơi đẹp như thế mà không có người ở thì đúng là đáng tiếc, đáng tiếc…
-Hi…hi…Thích quá!...Vân tỷ!...ta muốn con hồ điệp kia..tỷ bắt cho ta đi?
Thanh âm hồn nhiên đó vang lên từ đâu vậy?...lạ quá…Dường nhừ đó là do một tiểu hài nào đó cao hứng phát ra thì phải. Đúng rồi!...Nhìn kìa! Khuất sau một mô đá cao đúng là có người thật, còn có hai người, nam là một tiểu đồng vẻ mặt hồn nhiên, đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu, nữ thì dung diện như hoa như ngọc, dáng vẻ yểu điệu thật khiến người ta lầm tưởng nàng là tiên nữ giáng phàm.
Hai con người đẹp như tạc ấy xuất hiện ở đây, thật khiến cho cảnh sắc thêm thi vị.
Nhưng sao một nơi rộng lớn thế này chỉ có hai người nhỉ? Nếu vậy thì trống trải quá! Lạ lẫm quá!..Cô độc quá!
Nhưng không! Bất cứ nơi nào dù có trơ lạnh đến đâu, nếu có sự xuất hiện của tiểu đồng, nơi ấy sẽ không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa mà trở nên ấm áp. Ấm áp như nụ cười lúc này đang hiện hữu trên hai cánh môi của tiểu đồng vậy.
-Hi..hi..! Ta vui quá!
Khuôn mặt của tiểu đồng lúc nào cũng hiện hữu nụ cười ấy. Tưởng chừng như bất cứ ai nhìn vào đó, mọi ưu phiền cũng sẽ tan đi.
Thiếu nữ cũng vậy. Nàng bị tiểu đồng này hành cho đủ điều, có lúc cũng sinh buồn bực, nhưng trông thấy vẻ đáng yêu của nó lại không nỡ giận.
Tiểu đồng thì ngược lại, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, nên càng lúc càng trở nên khó bảo. Phàm cái gì đã muốn là phải đòi cho bằng được. Trước nay chưa một ai ở Đào Hoa Quốc dám phật ý nó.
Ngay như hoàng thượng và hoàng hậu cũng phải chịu thua. Trước đây nó còn hay nhõng nhẽo bám lấy hoàng hậu khiến người vô cùng đau đầu. May mà cũng nghĩ ra được tiểu kế khiến cho tên tiểu quỷ này cuối cùng cũng chịu buông ra.
Thoát được nó. Người vui nhất chính là hoàng thượng. Từ nay đã có thể nối lại tình xưa, đoạn ân tình gián đoạn ngày nào giờ được tái hiện, đúng là vui phải biết.
Song cũng từ đó mà đám thiếu nữ trong tiểu quốc bắt đầu phải khổ sở vì nó. Tiểu thế tử - tiểu dâm tặc - tiểu vô lại quả không ngoa.
Tên tiểu tử này nếu luận về đáng yêu, đáng yêu không ai bằng , vô lại , vô lại không ai bằng, khả ố, khả ố không ai bằng.
Đã có bao nhiêu thiếu nữ bị đôi tay nhỏ bé của nó chạm vào một trong hai nơi cấm địa trân quý nhất của cả một đời người. Nàng nào cũng chỉ biết nén nước mắt trong lòng mà chịu đựng. Ai bảo khi sinh ra nó đã may mắn mang trong mình huyết thể đế vương. Đâu thể nào làm nó phật ý được.
Nhưng chẳng có nàng nào ở với nó được lâu. Người thì chỉ đến một ngày đã chạy đến khóc lóc van xin thánh thượng cho được hồi hương. Thánh thượng vốn nhân từ dĩ nhiên là bằng lòng.
Thế là tiểu phủ của nó ngày nào cũng vậy, kẻ đi người đến tựu chung lại đều là thiếu nữ đang độ tuổi xuân sắc.
Dần dần chẳng còn thiếu nữ nào dám đặt chân vào tiểu phủ của nó nữa. Hoàng hậu lo sợ nhi tử bất trị của mình sẽ lại tìm đến quấy nhiễu thì phiền, đành phải để nha đầu thân tín nhất của mình là Tố Vân tới “hầu hạ” thế tử.
Tố Vân vốn là một nha đầu thùy mỵ, có diện mạo thoát tục, hoàng hậu giữ bên mình đã được tám năm, lúc chia li cũng cảm thấy bứt rứt, bèn lấy ra một bội ngọc phụng trao cho nàng đồng thời nói nhỏ vào tai nàng một câu gì đó.
Là câu gì nhỉ? Không biết nữa?
Nhưng xem kìa…Vẻ mặt của Tố Vân nha đầu đang ửng nắng hồng.. đẹp quá…đẹp quá..!
Từ đó Tố Vân ở luôn trong vương phủ của thế tử. Nàng âm thầm chịu đựng. Giỏi thật! Vậy là đã qua một năm rồi.
Tên tiểu quỷ này thật ra cũng còn biết điều một chút. Cái tính khí cổ quái tuy vẫn còn nhưng không dồn dập phong ba dậy hải sóng trào như lúc đầu.
Ít ra nó cũng để cho nàng có giây phút được sống thật. Chứ không ngày nào cũng bắt nàng như mang than hồng trong lòng.
Thi thoảng nó cũng biết bày trò, cuộc sống của nó và nàng nhớ đó cũng không quá vô vị.
O0o
Hôm nay mới từ sáng sớm , tiểu quỷ này đã tỉnh dậy. Nó thu lại đôi cánh tay đang đặt trên đồi nhũ phong căng tràn đầy nhựa sống của nàng, ánh mắt tròn xoe như hai hột nhãn nhìn vào vẻ mặt thoát tục của nàng bật reo lên.
-Úi Cha!...Vân tỷ đẹp quá!..còn đẹp hơn cả bức họa tiên nữ chứ!
Reo xong còn nhoẻn miệng cười , đáng yêu thật!
Tố Vân bị tiếng cười của nó đánh thức, đang mơ màng cũng phải tỉnh lại. Mắt phụng chớp chớp nhìn nó vẻ e lệ trông càng đẹp hơn bội phần.
-Long thiếu gia! Người tỉnh rồi à?
Tiểu đồng vẫn giữ nguyên nụ cười ngồi bật dậy.
-Hôm nay ta thấy rất vui.!
Tố Vân đã thắt lại dải yếm cũng ngồi dậy theo. Nàng nhìn nó mỉm cười nghĩ thầm.
-Tiểu Lang Quân ơi Tiểu Lang Quân! Không biết ngươi lại bày ra trò quỷ gì nữa?
Tuy vậy vẫn cất giọng oanh vàng hỏi nó.
-Long thiếu gia có gì vui vậy?
Tiểu đồng cao hứng .
-Ta vừa chớm nghĩ ra một nơi rất đẹp. Để ta dẫn Vân tỷ đi?
-Nơi nào vậy?
Tiểu đồng nhoẻn cười, ánh mắt lộ vẻ tinh quái.
-Đi…đi…tới nơi đó sẽ biết. Thiên cơ bất khả nộ mà…..hi…hi…!
Nó bước xuống giường nắm lấy cánh tay của Tố Vân chạy biến ra ngoài.
O0o
Trời chưa sớm bảnh , ánh nắng vẫn còn yếu ớt. Từng cơn gió se lạnh vẫn thi thoảng thổi qua khiến những người đi lại trên đường lúc này đều bất giác cảm thấy lạnh.
Vậy mà ngay lúc này từ trong vương phủ, hai bóng người đang lẳng lặng bước ra. Nhìn kĩ thì thấy đó là một tiểu đồng và một thiếu nữ. Tiểu đồng chỉ độ 8,9 tuổi. khuôn mặt thanh tú, với ánh mắt có thần, trên má còn có hai núm đồng tiền sâu hoắm. Thiếu nữ thì chưa tới đôi mươi, dung nhan thoát tục, toàn thân vận một bộ y phục tuyền trắng làm tôn tạo lên làn da trắng như bạch ngọc cùng với những đường cong quyến rũ trên cơ thể nàng.
Nếu có người nhìn thấy tiểu đồng và thiếu nữ ắt sẽ cho rằng cả hai là thần tiên hạ phàm. Thế gian đâu có được người đẹp đẽ như vậy.
Thiếu nữ thì đúng rồi, chứ dùng hai chứ thần tiên mà gắn cho tiểu đồng này thì đúng là ..hi…hi…
Tên tiểu đồng này tuy vô lại nhưng xem ra cũng có con mắt cảm thụ cái đẹp. Chẳng vậy mà mỹ nữ như vân nơi Đào Hoa Quốc này cũng bị nó chọn hết. Đến nỗi phụ thân nó cũng chỉ biết đứng thèm. .. ô..hô…Cái danh đại dâm tặc xem ra đã đến lúc nhường cho nó…chiến tích của nó sau này không biết còn bất hảo đến đâu nữa…quả đáng mừng. Đào Hoa Quốc sắp lại có thêm một Đào Hoa kì tài…hay thật!
Không chỉ biết cảm thụ mỹ nữ đến cảnh vật tiểu quỷ cũng tỏ ra vượt trội hơn người . Một cảnh đẹp như vậy mà nó cũng tìm ra được. Mà kể cũng lạ, nơi đẹp như thế sao chưa từng nghe ai nhắc đến. Có ai ngờ đâu nằm ẩn sau vương phủ, xuyên qua cánh rừng cây tận cùng lại là một thảo nguyên mênh mông và vô cùng rộng lớn, tới mức đưa mắt nhìn xa cũng không thấy hết.
Trên thảo nguyên ấy thứ gì cũng có nhưng nhiều nhất là hoa. Từ hoa đào, hoa lan, huệ, mẫu đơn, đều đủ cả. Nếu để ý một chút sẽ thấy những ngọn suối chảy róc rách, dòng nước mát lạnh đang hiền hòa chảy. Phía trên cao từng đàn , từng đàn ong bướm bay đến thuở sức nô đùa trên những cánh hoa .
Cảnh quang ấy đẹp quá! Mỹ lệ quá!
Có thêm sự xuất hiện của tiểu đồng và thiếu nữ cảnh đẹp càng thêm thi vị.
Tiểu đồng luôn miệng bật lên tiếng reo phấn khích hết chỉ tây lại chỉ đông.
-Vân tỷ xem kìa!...con bướm kia đẹp quá!...Cả con kia nữa…ta thích quá…
Thiếu nữ tuy cũng cảm thấy vui, tâm tình thoải mái hòa nhập với cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp nhưng lại không biểu lộ ra ngoài. Nàng chỉ khe khẽ gật đầu.
-Nơi đây đúng là rất đẹp ! Đẹp lắm! Long thiếu gia làm sao phát hiện ra được?
Tiểu đồng vẫn chưa hết vui mừng, căn bản vẫn còn nhỏ, nghe nàng hỏi vẫn không rời mắt khỏi những cánh bướm rực rỡ màu sắc, đang hắt xạ cùng với ánh dương quang dịu nhẹ của buổi sớm.
-hi..hi…Đây là bí mật của ta đâu thể nói cho Vân tỷ được…
Tiểu đồng vùng vằng chạy tới một khóm hoa. Nó hơi khom xuống bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh đưa ra chộp nhanh vào một cái. đoạn thu tay lại, nó lại bật reo lên.
-hi…hi…tiểu hồ điệp!...ngươi đừng trách ta nha….!
Tiểu đồng hớn hả quay lại đến trước mặt thiếu nữ. Nó đưa cánh tay lên khoe nàng .
-Vân tỷ xem này….ta bắt được một con hồ điệp…ta tặng cho tỷ đó….
Nó mở bàn tay ra. Quả nhiên là một con tiểu hồ điệp thật đẹp. Thật rực rỡ đang nằm trên bàn tay nó. Một bên cánh vẫn bị ngón tay của tiểu đồng giữ lại, chẳng thể bay đi được.
Thiếu nữ thấy nó tặng mình con hồ điệp bỗng ngẩn người. Khuôn mặt nàng lúc này rực rỡ cơ hồ còn hơn cả trăm lần , vạn lần so với đám hồ điệp. Vẻ đẹp của nàng át cả vầng dương quang vừa chớm le lói, hương thơm tỏa ra từ người nàng còn hơn cả hương hoa, giọng nói nàng còn hiền hòa hơn cả tiếng chảy của những con suối ngoài kia. Đến nỗi kiếm một từ để diễn tả lúc này chỉ e là không thể.
-Long thiếu gia!....người tặng Tố Vân thật hả.
Tiểu đồng vui vẻ gật đầu.
-Tặng cho tỷ đó…. tỷ vui không ? hi..hi..!
Thiếu nữ mỉm cười.
-Đa tạ Long thiêu gia nha! Tố Vân rất vui..vui lắm…nhưng hồ điệp chỉ đẹp khi nó được tự do bay lượn thôi. Thiếu gia bắt nó rồi nó sẽ không còn đẹp nữa. Thiếu gia xem kìa.
Tiểu đồng ngưng cười nhìn vào bàn tay mình. Quả nhiên con hồ điệp lúc này đã cụp cánh lại. Màu sắc rạng rở cũng đã không còn. Nó hoang mang vội nhìn thiếu nữ hỏi.
-Ta không biết điều này? Vân tỷ…nói xem..ta phải làm sao mới khiến cho Hồ điệp đẹp trở lại.
Thấy vẻ mặt của nó lo lắng thật, thiếu nữ thầm nghĩ trong lòng.
-Tiểu Lang Quân kể ra cũng có nét đáng yêu..chỉ là…
Chẳng biết nàng đang nghĩ gì mà khuôn mặt ửng hồng. Trông càng đẹp.
Tiểu đồng thấy nàng không trả lời thì càng hốt hoảng lên tiếng giục.
-Kìa!..Sao Vân tỷ không nói…ta phải làm gì đây?
Thiếu nữ nhìn nó ôn nhu đáp.
-Long thiếu gia chỉ cần trả tự do cho hồ điệp, ắt sẽ lại đẹp trở lại.
-Thật vậy hả…
Tiểu đồng hỏi nhưng vẫn khẽ buông ngón tay. Hồ điệp được thả ra liền mở cánh bay lên. Đám hồ điệp xung quanh thấy vậy thì vui mừng bay lại gần vô hình chung tạo thành một dải đẹp, vô cùng đẹp.!
Tiểu đồng thấy vậy thì khoái chí quá Nhảy cẫng lên.
-A…hay quá!...hay quá!...Hồ điệp lại đẹp rồi!... đẹp rồi..! Vui quá!...
Thiếu nữ thấy nó vui mừng trong lòng cũng phản phất niềm vui khó tả.
Cảnh đẹp! Người vui! Trên thế gian này hỏi có cảnh nào bằng?
O0o
Tiểu đồng sau một hồi chạy nhảy tung tăng bỗng nằm lăn ra trên cỏ.
-Ta mệt quá!.....muốn ngủ rồi..
Đôi mắt tròn xoe của nó lộ vẻ ngạc nhiên nhìn thiếu nữ vẫn đứng yên lặng.
-Sao Vân Tỷ không ngủ…..?
Thiếu nữ đỏ mặt, lắc đầu .
-Tố Vân không buồn ngủ!
Tiểu đồng giãy nảy lên.
-Oa..oa,,,ta không chịu đâu..Vân tỷ không ngủ ta làm sao mà ngủ được…oa…oa…
Tên tiểu quỷ này thay đổi tâm tính nhanh thật. Mới đó còn vui đến mức cái miệng lúc nào cũng ngoặc ra cười, mà bây giờ đã khóc được. Mà nó đã khóc thì đến băng cũng phải tan, núi đá cũng phải mòn. Tấm lòng của thiếu nữ đâu phải băng cũng đâu phải đá, nàng cầm lòng được sao?
Thiếu nữ sau cùng cũng đành phải chiều theo ý nó. Nàng ngả mình nằm lên thảm cỏ mà trái tim cứ đập loạn.
Tiểu đồng thì khỏi phải nói rồi, vui phải biết, cứ nhìn nó đang ngoảnh sang nhìn Vân tỷ, cái miệng lại nhoẻn cười trong khi ánh mắt vẫn còn chưa ráo lệ.
-Vân tỷ đẹp quá!...Ta muốn….
Nó nói giữa chừng rồi nhìn thiếu nữ cười tinh quái. Không cần nói hết câu vì cần gì phải nói, đến ngốc tử cũng hiểu được nó đang muốn nói điều gì. Thiếu nữ càng hiểu. Nàng thở dài một tiếng.
-Tiểu Lang quân ơi là tiểu lang quân! sao ngươi lại muốn lúc này chứ?
Nàng thở dài cũng phải thôi. Vì cái tính khí kì quái của nó không nhằm lúc nào lại ngắm ngay lúc này mà bộc phát. Giữa chốn thảo nguyên rộng lớn này tuy không lấy một bóng người nhưng chuyện đó cũng thật hổ thẹn, hổ thẹn vô cùng đối với một xử nữ ngọc khiết băng tâm như nàng .
Nhưng nàng chẳng biết làm gì vẫn cứ phải chấp nhận đòi hỏi của nó. Ai bảo nó là tiểu lang quân trong lòng nàng.
Vẻ mặt nàng lúc này thật lạ, chẳng rõ là đang ẩn chứa điều gì nữa. Trong đầu nàng cũng hiện lên bao ý nghĩa mông lung, nhưng ngọc thủ của nàng đã hành động theo vô thức. nội y trên người nàng đã được tháo bỏ. đến chiếc yếm màu trắng tinh nguyên cũng đã được bàn tay ngọc của nàng gỡ ra. Không còn gì che đậy, phần trước thân hiện ra trước mắt tiểu đồng . Đẹp. đẹp đến hoàn hảo . Chẳng có gì khiếm khuyết. Từ làn da trắng tinh như ngọc thạch đến đôi gò bồng đào căng tròn sức sống , tất cả đều hoàn mỹ quá. Cứ thể như tất cả những cái gì đẹp nhất của nữ nhân đều có thể được tìm thấy trên người nàng.
Hương thơm dịu nhẹ trên người nàng tỏa ra thu hút từng bầy ong bướm bay đến. Hàng trăm hàng nghìn con tụ lại trông như một gian thảo xá xinh xinh che đậy khung cảnh bên trong.
Vẻ đẹp của nàng khiến ánh dương quang mờ dần vì thẹn. hoa cụp xuống vì không bằng gió ngừng thổi vì ngơ ngẩn , tiếng chim tắt lịm vì cảm thấy vô vị quá. Tất cả mọi thứ lúc này như ngừng lại dòng thời gian cũng dừng lại theo.
Để rồi chỉ còn tiểu đồng đang say giấc mộng, đôi bàn tay nhỏ nhắn đang mơn trớn đôi gò bồng đào của thiếu nữ. Nét cười thích thú vẫn còn ẩn hiện.
Thiếu nữ không sao chợp mắt, đôi mắt của nàng giờ đã rịn ra đôi dòng lệ.
Nàng khóc đây ư? Trước nay nàng vẫn có thể nuốt nước mắt vào lòng sao hôm nay nàng lại khóc nhỉ. Có lẽ nào cảnh quang nơi đây bao la quá, rộng lớn quá, khiến cho nàng cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Hay tại nàng cũng giống như tiểu hồ điệp kia, chỉ có thể đẹp khi được tự do vui thích làm theo ý mình.
Không biết nữa!
Chỉ biết nàng đã khóc thực sự. Có điều nàng vốn là ưu vật trên thế gian này. Cái gì thuộc về nàng cũng đều rất trân quý. Ngay cả lệ của nàng cũng vậy. Những giọt lệ nóng hổi đó vừa rịn ra đã đóng thành băng cuối cùng vẫn ở trên người nàng. Cái gì đã thuộc về nàng sẽ mãi mãi thuộc về nàng. Nhưng một thứ mà nàng dù suốt đời vẫn giữ nó đến ngàn năm , vạn năm, nhưng lại không thuộc về nàng , đó là linh hồn. Linh hồn nàng đã thuộc về người khác!