Thời gian trôi qua, sự yên lặng bấy lâu nay của Kim Sa thôn trở nên đặc biệt náo nhiệt, dân thôn vui vẻ tựu tập tại nơi tuyển lựa thôn trưởng. Tại Kim Sa thôn, không có gì quan trọng như lễ hội này. Phàm là thiếu niên mười sáu tuổi, đều có quyền tham gia thi tuyển thôn trưởng.
Phương thức cạnh tranh rất đơn giản. Trong ba ngày, mỗi cá nhân chỉ dùng thuyền ra biển đánh cá, dựa theo loại và số lượng cá mà quyết định người chiến thắng. Người thắng sẽ là thôn trưởng cùa Kim Sa thôn, cho đến kỳ tuyển thôn trưởng sau.
Có thể tưởng tượng, hôm nay Kim Sa thôn rất náo nhiệt giống như là một bình nước đang sôi, cả thôn đều sôi trào lên. Dương Cảnh THiên tự nhiên trở thành nhân vật nóng nhất, hắn vừa bước ra liền nhận được một tràng hoan hô.
Lúc này, Lâm Hạo bước tới nói:
- Ài, Quách Vũ cũng muốn báo danh tham gia, nhưng bị hội trưởng lão phủ quyết.
Dương Cảnh THiên nói:
- Hắn mặc dù là người của Quách gia, nhưng lại là người dân Kim Sa thôn, án theo thông lệ vẫn có thể tham gia.
Nói rồi hắn chạy tới hội đồng trưởng lão để lí luận. Dương Cảnh THiên tự mình lên tiếng, trưởng lão hội không một ai dị nghị, cũng bởi vì tự do của Kim Sa thôn do Dương Cảnh THiên dùng tính mạng đổi lấy.
Quách Vũ lúc này châm chọc nói:
- Dương Cảnh THiên ngươi trợ giúp ta, ta không hề cảm tạ. Chờ ta lấy được ngôi thôn trưởng, ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất.
Dương Cảnh THiên mỉm cười nói:
- Bằng vào ngươi ?!
Quách Vũ nói:
- Chờ xem.
Lúc này, trong đám người lao ra có một tiểu cô nương xinh đẹp bước ra:
- Hắn ta không có tư cách tham gia!
Mọi người nhìn lại thì ra đó là tỷ tỷ của Quách Vũ, Quách Kim. Quách Kim có thể xưng là đệ nhị mỹ nhân Kim Sa thôn, mặc dù so ra kém Hà Trác Phương, nhưng da dẻ thì trắng và mềm mại, hơn toàn thôn chỉ có thị là thiên kim tiểu thư duy nhất trong Kim Sa thôn, hính dáng thực là đẹp. Lâm Hạo vốn coi nàng ta là người tình trong mộng.
Quách Vũ thấy tỷ tỷ xuất hiện, không khỏi tức giận nói:
- Tiện nhân, ngươi nói cái gì vậy?
Quách Kim mắt dính lệ, khóc:
- Ngươi ngay cả heo chó cũng không bằng, không có tư cách tham gia thi tuyển thôn trưởng.
Quách Vũ cả giận nói: “Ta không để ngươi nói …” vừa nói vừa tiến tới đánh Quách Kim, lại bị Lâm Hạo đứng ra chặn trước mặt.
Dương Cảnh THiên quát:
- Quách Vũ, đừng đem uy phong trước kia của ngươi ra nữa, nơi đây không phải là chỗ cho ngươi ra oai.
Lâm Hạo quay qua an ủi Quách Kim nói:
- Đại tiểu thư, người có gì cứ nói ra.
Quách Kim khóc nói:
- Tên súc sanh này bức chết cha, cưỡng gian kế mẫu, đã thế còn muốn … còn muốn … cường bạo cả ta!
“A!!” Lâm Hạo vừa nghe, lửa giận bốc lên ba trượng, giơ nắm đấm, hung hăng tới Quách Vũ mà đánh, Quách Vũ không né kịp, bị đánh ngã trên mặt đất.
Thôn dân cũng bị chọc giận, nhất loạt đứng lên đòi xé xác Quách Vũ!
Dương Thuận Đường dõng dạc nói:
- Căn cứ trong quy định của thôn, hắn ta quả thật là súc sanh bị quăng vào chuồng heo.
Dương Cảnh THiên nghe vậy lập tức lên tiếng:
- Dừng tay! mọi người nghe ta nói, quả Quách Vũ như vậy đúng là loài súc sanh, hắn không đáng làm bẩn tay mọi người.
Lâm Hạo hét lớn:
- Đúng, tống hắn vào chuồng heo!
- Tống vào chuồng heo.
Lúc này toàn thể thôn dân đều hô lớn.
Dương Cảnh THiên nói:
- Tống vào chuồng heo là một loại trừng phạt không mấy tính người. Thôi thì chúng ta chỉ trục xuất hắn ta ra Kim Sa thôn.
Lâm Hạo nói:
- Khoan đã, Kim Sa thôn không có đường thông ra ngoài, làm sao có thể đuổi hắn ra khỏi Kim Sa thôn.
Dương Cảnh THiên cười cười nói:
- Rất đơn giả, cho hắn ba ngày lương thực, một chiếc thuyền, đẩy hắn ra biển, nếu quả có quay về Kim Sa thôn thì giết chết không tha.
Nói xong lời cuối cùng, Dương Cảnh THiên trong mắt hiện lên đầy vẻ phẩn nộ.
- Dương Cảnh THiên , ta sẽ không buông tha ngươi!!
Quách Vũ trong khi bị tống đi không ngừng hò hét.
Mặc dù Quách Vũ được tha chết, nhưng là đối với việc trục xuất, có phần khó chịu hơn cái chết, tại biển khơi rộng lớn, chỉ có ba ngày lương, như thế nào mà sống sót.
Biện pháp của Dương Cảnh THiên, không muốn mọi người có những hủ tục giết người tàn nhẫn, để Kim Sa thôn từ nay rời xa tập quán dã man, đi lên văn minh.
Sau khi sử xong sự tình Quách Vũ, cuộc thi tuyển trưởng thôn vẫn như bình thường mà cử hành.
Cuộc thi thôn trưởng chính thức bắt đầu sau khi hội đồng trưởng lão tuyên bố. Ngay lúc đó hàng trăm ngư thuyền chạy ra, quan cảnh cực kỳ tráng lệ.
Ba ngày sau
Kim Sa thôn môn nhân đích thực đã trở lại, đều mang theo chiến lợi phẩm của chính mình, có đầy đủ các chủng lọai cá, có thể nói là tất cả các loại cá, có thể nói là chẳng thiếu một loại cá nào.trong đó Lâm Hạo có thể nói là người sáng giá nhất, Lâm Hạo mang về một con cá mập trắng dài hơn chín thước, khiến cho thôn dân vang lên một trận ủng hộ, nhiều thiếu nữ hướng tới với ánh mắt nồng ái.
Dương Thuận phu phụ nhìn đám thanh niên trở về, ánh mắt càng trở nên vội vàng.
Kim Lan khẽ nói:
- Cha nó, Cảnh Thiên sao đến giờ còn chưa về? Hắn có thể xảy ra chuyện gì không?
Lương Thuận nhìn vợ rồi cười nói:
- Yên tam đi! Tiểu tử đó vô cùng cường tráng, Quách gia hai mươi tám đại hán cũng đấu không lại hắn, nàng đừng quá lo. Hạo tử trở về rồi, chúng ta qua hỏi hắn.
Nói rồi tới chỗ Lâm Hạo hỏi:
- Hảo tử có thấy thuyền của Cảnh Thiên không?
Lâm Họa nói:
- Ngày đầu tiên chúng cháu khởi đầu cùng nhau, sau đó hăn nói sẽ đi đánh cá mập, rồi liền khai thuyền đi ra chỗ biển sâu. Có chuyện gì à? Hắn vẫn chưa về sao?
Dương Thuận nói:
- Cảnh Thiên đi ra chỗ biển sâu sao?
Lâm Hạo gật nhẹ đầu. Dương Thuận nhìn gã rồi hỏi tiếp:
- Trừ hắn ra, còn có ai đi cùng không?
Lâm Hạo liền đáp:
- Không có. Hắn đi một mình.
Nói rồi hắn đắc ý mang con cá mập trắng tiến đến hội trường dưới sự chúc mừng của dân chúng.
Kim Lan nói:
- Cảnh Thiên đi bắt cá mập lớn, có thể nào…
Dương Thuận nói:
- Không có việc gì đâu. Là con ta, ta còn không rõ năng lực nó sao?
Kim Lan giọng lo lắng:
- Dù nói thế, biển lớn không như trên bờ, ta vẫn còn điểm lo lắng.
Dương Thuận thở dài nói:
- Ta cũng có chút lo lắng, nhưng ta nghĩ hắn không phải lần đầu ra biển, lần trước ta cùng hắn ra biển, tên tiểu tử này có thể xách một con cá mập nặng hơn ngàn cân trở về, xem thứ Háo tử đã bắt. Không bằng một nữa của nó, nàng nói nhi tử của chúng ta có thể có chuyện gì? Giờ hắn cũng đã khác với trước đây, hiện đã là nam nhân cường tráng nhất trong thôn, không có ai so sánh với Cảnh Thiên của chúng ta được, ta tin rằng nó sẽ bình yên trở về.
Kim Lan có chút hoang man nói:
- Vì sao bây giờ hắn vẫn chưa về, qua nữa thời thân là tới giờ rồi.
Dương Thuận nói:
- Trước kia ta không dám nói, nhưng chứng kiến sự trưởng thành của nó, ta dám chắc nhi tủ chúng ta sẽ không làm ta thất vọng, chúng ta hãy an tâm mà chờ hắn quay về! Nhanh, chúng ta tới hội trường, sắp công bố kết quả rồi.
Lúc này, toàn bộ ngư phủ ra biển, ngoại trừ Dương Cảnh THiên, đã toàn bộ trở về.
Chẳng những Dương Thuận phụ mẫu ngóng cổ chờ, tất cả thôn dân cũng đều đang chờ, dù sao trong thôn Dương Cảnh THiên là anh hùng, uy mãnh của hắn mọi người đều rõ.
Mọi người đang chờ,đều là mong Dương Cảnh THiên mang theo một kì tích trở về.
Một kì tích kinh thiên động địa, đối với mọi người dân mà nói, một trường cạnh tranh này chính là do Dương Cảnh THiên mà thiết lập nên, mọi người chỉ là theo bồi tiếp hắn thôi. Nhưng mà,đến tận lúc này, hắn vẫn chưa xuất hiện.
Hắn dưới ánh mắt của mọi người, như là một anh hùng.
Không một người nào biết, bởi vì con người đối với tương lai, không ai có thể dự đoán trước được. Bọn họ chỉ còn chờ đợi.
Hết quyển 1